Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 33: Chương 33: Thiên nhân hạ phàm sao? Không đúng lắm.




Trong đêm tối, một bóng người khom lưng tiến lại gần, từng bước chân lại vang lên tiếng cộc, cộc, cộc như gõ thẳng vào tâm can. Người kia gầy như quỷ lại một mình xuất hiện giữa nơi hoang vắng khiến cho người ta sinh lòng cảnh giác. Bước đi trong rừng còn không thắp lấy một ngọn đèn nhưng vẫn tự nhiên đi lại, hơn nữa bước chân còn vững vàng hữu lực. Xác định người này cũng không phải quỷ đi.

Lúc này Tử Chiêu mới thở ra một hơi, chú tâm quan sát người đang tiến lại gần. Khi chỉ còn cách bọn họ chưa tới hai thước thì bóng người đột nhiên khựng lại, như thăm dò điều gì đó. Chất giọng khàn đặc bất ngờ cất lên như thể có chuyện làm cho kinh động: Thiên nhân. Thiên nhân cùng Đế Vương tinh tụ lại một chỗ. Ha ha ha,... . Tiếng cười điên dại làm chim chóc trong rừng hoảng sợ, bay tán loạn. Tử Chiêu tựa hồ cũng bị giật mình không nhẹ, bàn tay níu chặt lấy tay Yến Lân.

Cùng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên phía cuối đường, người của Yến Lân tung mình chắn trước mặt chủ tử, vài người còn lại tản ra, vây quanh bà lão lưng còng đang cười kia. Tiếng cười còn chưa dứt, từ trong phía lùm cây lại xuất hiện thêm một người nữa, vừa chạy lại phía này vừa lớn tiếng gọi: Bà bà, bà bà. Thị vệ cảnh giác, đồng loạt tuốt kiếm khiến cho đứa trẻ kia hoảng sợ thét lên.

Tử Chiêu thấy đó chỉ là một hài tử nên lập tức bảo bọn họ ngừng tay. Đứa trẻ kia thấy có người lên tiếng thì hướng ánh mắt nhìn Tử Chiêu rồi lập tức chạy lại đỡ lấy bà lão: Bà bà, trời đã tối rồi sao người lại chạy tới đây, chẳng may ngã xuống sông thì biết phải làm sao. Chúng ta mau trở về thôi.

Mặc cho đứa trẻ có ra sức lôi kéo thế nào, lão bà cũng nhất quyết không chịu rời đi, mở to đôi mắt nhìn xoáy vào Tử Chiêu khiến nàng có cảm giác rờn rợn. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm: Thiên nhân đến rồi, đến rồi.

Mắt thấy những người xung quanh vẫn một bộ dạng cảnh giác, đứa trẻ lo sợ bọn họ tổn thương đến bà của y thì bèn lên tiếng giải thích: Bà của tiểu nữ già cả, thần trí không còn tỉnh táo, thi thoảng lại hay nói linh tinh. Mong các vị chớ để bụng, tiểu nữ lập tức đưa người trở về.

Lời vừa dứt thì đột nhiên lại nghe thấy Yến Lân âm trầm lên tiếng: Ngươi vừa nhắc đến Đế Vương tinh?.

Lão bà lập tức trả lời, như thể thần trí vô cùng tỉnh táo: Chính là Đế Vương tinh. Ha ha ha,... Đế Vương tinh chuyển thế, thiên hạ trải qua máu tanh mới có thể an lạc... Ha ha ha.

Toàn bộ người nghe được câu này đều sửng sốt, đồng dạng là căng thẳng. Còn đang không hiểu vì sao lão bà này lại nói năng như vậy thì lại thấy bà ta chĩa thẳng cây gậy trong tay về phía Tử Chiêu, thanh âm trầm đục rít qua kẽ răng: Chính ngươi, ngươi không phải người cõi này. Ngươi là Thiên nhân. Thiên nhân hạ phàm, ha ha ha,... Đế Vương tinh mau giữ lấy, giữ lấy....

Trái tim Tử Chiêu lúc này như bị bóp chặt, da đầu cảm thấy tê rần. Mặc dù không hiểu lời nói của bà lão quái dị này cho lắm nhưng chuyện nàng là người xuyên không tới lại chính là sự thật. Rốt cuộc đây là chuyện gì? Tại sao người này lại có thể nhìn ra được? Lời nói lúc nãy là có thâm ý gì?...

Rất nhiều câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu Tử Chiêu làm nàng không khỏi bất an. Có điều, hai chữ Thiên nhân lại nghe không đúng lắm.

Yến Lân nghiến răng, toan mở miệng hỏi thêm vài câu thì chỉ thấy bà lão kia cười phá lên một tràng, sau đó ngã lăn ra đất bất tỉnh. Thị vệ gần đó tiến lên kiểm tra thì thấy bà ta đã tắt thở. Đứa bé kia nghe vậy thì nước mắt lưng tròng, quỳ gối ốm lấy thi thể vẫn còn độ ấm của bà ta, kêu khóc thảm thiết.

Tử Chiêu vẫn còn chưa hết bàng hoàng, một người mới khi nãy còn sống sờ sờ ngay trước mắt mà giờ đã không còn, lời nói của bà ta vẫn làm cho Tử Chiêu hoảng sợ. Lại nhìn tới đứa trẻ kia thật sự tội nghiệp, nàng mới nhẹ giọng hỏi: Hài tử, ngươi hãy nén đau thương. Chúng ta giúp ngươi đưa bà bà đi chôn cất.

Đứa bé kia nghe được thì sụt sùi, ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn Tử Chiêu có điểm không được tự nhiên, khóe môi mấp máy: Bà bà phải được hỏa thiêu.

Nghe một lời này, ai nấy cũng đều sửng sốt, không khỏi nhíu mày nghi hoặc quan sát biểu tình của đứa trẻ kia. Phải biết ở nơi này, đối với người đã khuất chỉ có duy nhất một cách là an táng chứ không hề có phong tục hỏa táng. Đối với họ mà nói thì như vậy là giày xéo thân xác người mất, chỉ có kẻ nào tội ác tày trời không thể dung thứ mới bị đối xử như vậy. Nhưng đây là chuyện gì, đứa trẻ này lại tự nguyện muốn đem bà bà đi hỏa thiêu?

Riêng Tử Chiêu lại không xa lạ gì với phong tục này, vốn dĩ ở hiện đại của không thiếu, nàng chỉ trầm giọng hỏi: Sau khi hỏa táng thân xác này ngươi muốn để vào tiểu rồi hạ thổ hay muốn rải tro cốt xuống sông?.

Toàn bộ thị vệ nghe Tử Chiêu nói vậy thì không khỏi hít một ngụm khí, không nghĩ nàng còn có thể có chủ ý tàn ác tới vậy. Không những hỏa thiêu mà còn đem tro cốt ném đi trôi sông, về phương diện nào đó mà nói thì chính là không để âm hồn được siêu thoát, đến chết cũng không được toàn thây yên nghỉ. Ánh mắt không tin tưởng đều đổ dồn về phía Tử Chiêu, đến cả Yến Lân cũng không ngoại lệ: Chiêu nhi, chuyện này không thể làm bừa.

Nhưng điều khiến mọi người cũng không ngờ tới chính là đứa bé đang ôm thi thể dưới đất kia lại cong khóe miệng mỉm cười, nước mắt trào ra không ngừng nhưng lại mang một dáng vẻ nhẹ nhõm đến khó hiểu. Nghe được câu trả lời lại không khỏi hóa đá: Bà bà ưa thích chỗ mát mẻ. Vẫn nên rải trên sông thì tốt hơn.

Đến lúc này Tử Chiêu mới nheo mắt, quan sát thật kỹ đứa trẻ kia một lần, rốt cuộc vẫn buông ra một câu: Ngươi còn người thân nào không?.

Tiểu nữ cùng bà bà vẫn sống nương tựa vào nhau, không còn ai thân thích.

Vậy sau khi lo hậu sự xong ngươi tính thế nào?.

Tiểu nữ cũng không biết.

Có muốn đi theo ta không?.

Tròng mắt đứa trẻ hơi sáng lên, không hề giấu diếm mong mỏi nhưng lại không thấy lên tiếng trả lời.

Tử Chiêu cũng không có ý cưỡng ép, chỉ nhẹ giọng nói: Trước cứ lo chuyện hậu sự cho bà bà xong, lúc đó ngươi trả lời cũng không muộn.

Nói rồi nàng cũng Yến Lân lên kiệu trở về, thị vệ chia ra hai nhóm, một bên tháp tùng bọn họ, một bên ở lại giúp đứa bé kia.

Ngồi trong kiệu, Tử Chiêu cũng không thèm giải thích lấy một lời, chỉ thoải mái tựa người vào gối mềm, ánh mắt có chút mơ hồ.

Yến Lân thấy nàng không mở miệng thì nhíu mày: Chuyện này là thế nào?.

Huynh muốn hỏi chuyện gì?.

Tất cả.

Tử Chiêu nghiêng người nhìn Yến Lân: Mấy lời bà lão kia nói điên nói dại thì muội không hiểu gì cả. Còn chuyện hỏa táng kia thì muội từng được nghe nói tới. Thực ra một vài tộc người thiểu số, sống ở nơi hẻo lánh lại có phong tục kì lạ như vậy, đem tro người chết rải trôi theo dòng nước đối với họ lại chính là tự do tự tại, để linh hồn hòa nhập cùng thiên nhiên vạn vật. Thật không ngờ lại có thể gặp được ở nơi này. Nếu không phải muội từng rơi xuống sơn cốc rồi lưu lạc bên ngoài một thời gian thì hẳn cũng sẽ không biết được chuyện này.

Nghe nàng nói, Yến Lân cũng không nói gì thêm, chỉ là trong đầu vẫn đang canh cánh vài lời kỳ quái kia.

Một đêm này, Tử Chiêu ngồi trong phòng, không biết làm sao mà trong lòng lại thập phần bất an, nàng đưa mắt nhìn một mảng đêm tối ngoài cửa sổ, miệng như vô thức hỏi: Đêm nay không thấy bóng trăng nhỉ?.

Tiểu Nhan đứng một bên thấy thần sắc nàng có chút khác lạ thì lấy làm khó hiểu: Muội đang nghĩ chuyện gì vậy?.

Đã qua hơn một năm rồi?.

Ý muội nói là từ khi chúng ta dựng lên Hồng Bảo kiếm các?.

Tử Chiêu không mấy để tâm tới câu hỏi của Tiểu Nhan: Sao chưa thấy Tử Hàm hồi kinh, gần đây cũng không nhận được tin tức nào cả. Muội cảm giác có điểm bất thường, xưa nay cả phụ thân cùng Tử Hàm vẫn đều đặn gửi thư cho muội.

Lão gia có thể đang từ biên quan trở về Bạch thành, còn thiếu gia giờ này hẳn là cũng đang trên đường hồi kinh đi. Chắc là đường xá có chút bất tiện nên mới chậm trễ.

Tử Chiêu yên lặng một hồi rồi đột nhiên lên tiếng: Tiểu Nhan, từ lúc tới Kinh thành cho tới giờ, chúng ta hẳn rất thoải mái, làm việc gì cũng đều thuận lợi, không gặp phải chút khó khăn nào cả. Đối với chúng ta mà nói, mọi thứ đều rất dễ dàng.

Tiểu Nhan cảm nhận được trong lời nói của Tử Chiêu hôm nay có phần khác lạ, nhưng ngẫm lại thì quả thật là như vậy nên cũng gật đầu tán thành.

Tỷ nên nhớ, ngủ quên trong cảm giác đó đối với Mục gia lúc này chính là điều cấm kị đấy. Nàng chỉ nói một câu khiến Tiểu Nhan giật mình. Một người từng rất cẩn trọng tỉ mỉ, vậy mà gần đây lại hay xem nhẹ mọi chuyện, chỉ cần là việc cảm thấy nhỏ nhặt thì liền trực tiếp bỏ qua không báo lại với Tử Chiêu.

Ngước lên lại bắt gặp ánh mắt sâu xa đang nhìn mình như muốn khiển trách, trong lòng Tiểu Nhan không khỏi khẩn trương. Từ lúc nàng ta theo hầu vị tiểu thư này cho đến giờ cũng chưa từng bị xem nhẹ như phận tôi tớ mà ngược lại còn được tôn trọng, thậm chí là thân thiết như tỷ muội với chủ tử của mình, điều mà đáng lý ra sẽ không bao giờ xảy ra.

Tiểu Nhan trong lòng tự trách, quả thật chính nàng là đang ngủ quên, quên luôn bổn phận của mình.

Tử Chiêu biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, đứng dậy thở dài một tiếng rồi đi vào trong phòng, trước khi lên giường ngủ còn nói với Tiểu Nhan một câu: Ngày mai tỷ đi sắp xếp, muội muốn gặp Mục Từ... Còn nữa, tỉnh táo lại một chút cho muội.

Tiểu Nhan lần đầu tiên cúi đầu tạ lỗi một cái rồi cũng nhanh chóng lui ra ngoài, trong đầu thầm tính toán lại mọi chuyện, nhận thấy quả thật có điểm bất thường. Sốt ruột cắn cắn môi rồi lập tức biến mất trong màn đêm.

Trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa nặng trĩu nên xuống, len theo mái ngói mà chảy tầm tã ngay trước hiên nhà. Trận mưa kéo theo dài, phía chân trời còn có cả chớt giật, thi thoảng là rạch trời lóe lên một cái. Gió lớn xô cả vào những tán cây tạo lên âm thanh xào xạc.

Trên trán Tử Chiêu rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, mê man nằm trên giường, hàng lông mày nhíu chặt, toàn thân có chút căng thẳng, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh hỗn độn chồng chéo lên nhau khiến cho nàng hoảng sợ.

Trong phòng không biết khi nào lại xuất hiện thêm một bóng người, vô thanh vô tức đến bên giường Tử Chiêu ngồi xuống. Bàn tay như bạch ngọc đưa ra, từng đường nét nổi lên thập phần tinh xảo hút mắt người. Tử Chiêu đang mê man đột nhiên lại choàng tỉnh, không biết là vì cái chạm khẽ này của hắn hay là vì giấc mơ vừa trải qua.

Nàng hít thở có chút khó nhọc, nhận ra bên cạnh có người nhưng cũng không hoảng sợ mà chỉ đưa tay lên xoa bóp huyệt thái dương, mày vẫn nhíu chặt.

Dữ Ngọc nhấc tay đặt ở một ngón tay ở giữa hai hàng lông mày của nàng, khẽ miết: Ngươi mơ thấy chuyện gì vậy?.

Rất hỗn loạn, ta cũng không rõ là gì. Sau cùng chỉ có hoảng sợ mới giật mình tỉnh dậy. Mà sao ngươi lại chui vào phòng ta nữa rồi. Tử Chiêu rất tự nhiên để mặc cho hắn xoa tới xoa lui trên trán, nhưng lại nghe Dữ Ngọc hỏi một câu: Kiếm các kia là ngươi mở?.

Tử Chiêu nâng mắt, khẽ gật đầu, còn đang nghĩ thể nào hắn cũng nói nàng không biết tự lượng sức mình thì ngoài ý muốn lại chỉ thấy Dữ Ngọc cong khóe miệng cười như có như không.

Biểu tình như vậy là có ý gì?.

Ngươi làm cũng thật lớn a. Bất quá thật độc đáo, ta thích.

Đêm hôm ngươi rảnh rỗi mò vào đây phá giấc ngủ của ta chỉ để nói mấy lời ngu xuẩn này? . Tử Chiêu đen mặt, hất tay Dữ Ngọc ra.

Chẳng phải ta đang khen ngợi ngươi sao? Sao lại trách ta. Còn nữa, ai phá giấc ngủ của ngươi. Chính ngươi là không ngủ được tự mình tỉnh dậy.

Hừ, còn già mồm. Mau cút, bản cô nương còn phải ngủ. Nói rồi nàng quấn chăn kín người, quay mặt vào trong nhắm mắt lại, không thèm để ý tới hắn nữa. Lát sau cảm nhận được bên cạnh trống không, biết là người đã rời đi nhưng nằm trằn trọc một lúc lâu vẫn không ngủ được, Tử Chiêu lại trở mình ngồi dậy, tính xuống giường, còn chưa kịp đặp chân xuống thì đã phát hiện ra. Thì ra Dữ Ngọc không phải là rời đi mà là chuyển chỗ ngồi từ trên giường xuống dưới đất, vẻ mặt ủy khuất tựa vào thành giường. Yêu mị chớp mắt một cái: Ta biết ngươi là không ngủ được mới tới dỗ ngươi một chút. Ngoài kia mưa lớn như vậy ngươi lại độc ác đuổi ta đi, nữ tử tàn nhẫn tâm như rắn rết. Ngươi phụ ta trời tru đất diệt.

Khóe miệng Tử Chiêu co giật, cái gì mà tâm như rắn rết, cái gì mà trời tru dất diệt. Nàng nhìn lại thấy bộ dạng người ngồi bó gối dưới đất kia thật không khác gì tiểu nương tử bị phu quân ruồng rẫy. Bất quá nàng đã làm gì hắn chứ, chẳng phải đây là khuê phòng của nàng sao? Hắn đêm hôm lui tới chẳng phải rất không đúng sao? Vì cớ gì mà nàng lại là người không hiểu đạo lý chứ?

Tử Chiêu giận mà không thốt lên được lời nào, đưa tay đỡ trán tỏ vẻ bất lực. Dữ Ngọc cong khóe mắt cười nói: Tiểu bánh bao, trước nay ngươi ngủ cạnh ta chưa từng mơ thấy ác mộng.

Lời hắn nói rơi vào tai Tử Chiêu lại có điểm ái muội. Nàng tuy là thân thể tiểu cô nương nhưng thần trí lại hoàn toàn trưởng thành nha, không khỏi không đỏ mặt, chăn gấm lại càng quấn chặt quanh thân: Tên đó để cho ngươi gọi sao? Trở về chỗ của ngươi đi. Ta buồn ngủ rồi.

Dữ Ngọc nhếch khóe miệng: Thật sự ngủ?.

Thật sự.

Được, vậy để cho ngươi ngủ, nhưng mới nhấc được vài bước chân hắn lại quay người, tiện tay rút túi hương đang đeo bên hông nhét vào lòng Tử Chiêu rồi mới yên tâm rời đi.

Mắt thấy thoắt một cái Dữ Ngọc đã biến mất, Tử Chiêu nhẹ thở ra một hơi, nhìn túi hương trong tay, hương thảo mộc quen thuộc phảng phất làm cho thần trí nàng cũng an ổn lại. Không phải nàng không biết vì sao tự nhiên hắn xuất hiện, lại còn nói nhăng nói quậy, chẳng phải là đang muốn giúp tâm trạng nàng tốt lên sao. Mắt hạnh mang theo từng tia nhu hòa nhìn vào khoảng không nơi người nào đó vừa rời đi.

Sáng hôm sau, vốn tưởng người tới là Mục Từ nhưng thật khiến Tử Chiêu không ngờ tới, người xuất hiện ở đại sảnh lại là Tử Hàm. Vừa nhìn thấy bóng dáng hắn thấp thoáng, Tử Chiêu đã lao ngay tới. Tử Hàm cũng vui vẻ khom người đón lấy thân ảnh nhỏ bé vào lòng.

Vòng tay ôm lấy người hắn, hương cam tùng nhàn nhạt lại phảng phất thêm mùi vị của gió sương, Tử Chiêu chợt thấy sống mũi cay cay. Ngước mắt lên ngắm nhìn gương mặt như gió xuân kia, làn da vì dầm mưa dãi nắng mà bóng lên ánh đồng rắn rỏi, nàng lại chợt thấy đau lòng: Ca ca, Chiêu nhi rất nhớ ca ca. Ca ca đi lâu như vậy, Chiêu nhi một mình ở đây rất buồn. Chiêu nhi chính là ngày nhớ đêm mong a.

Đồ dẻo miệng. Chính ta cũng nhớ muội nên vừa mới nhập thành đã chạy tới đây, còn chưa thèm vào cung diện kiến Thánh thượng đâu.

Muội muội là trời, Thánh thượng cũng phải để sau.

Nha đầu đã lớn rồi còn ăn nói hàm hồ. Để người khác nghe được nhất định chê cười ngươi.

Sao lời vàng ý ngọc của muội lại để cho người khác nghe chứ. Vớ vẩn, bọn họ không có cái diễm phúc ấy đâu.

Hai huynh muội vui vẻ hàn huyên tới nửa ngày, thấy cũng không còn sớm, Tử Hàm nhất quyết đòi tiến cung mặc cho Tử Chiêu cứng đầu không chịu buông tha. Cuối cùng hắn phải đành thỏa hiệp, dẫn nàng theo. Mãi cho đến khi đến trước Nghị Chính điện, Tử Chiêu mới để Tử Hàm tiến vào, còn bản thân thì chạy đi tìm Yến Kỳ chơi.

Không biết là tin tức trong cung truyền đi nhanh tới mức nào mà ngay lúc Tử Chiêu đang bận trèo cây hái hồng ăn cùng với Yến Kỳ thì từ xa đã thấy một bóng dáng uyển chuyển đang bước nhanh tới.

Hai người Tử Chiêu cùng Yến Kỳ đưa mắt nhìn nhau, nàng nhanh tay ném hồng cho hắn rồi cũng trượt từ trên cây xuống, cũng vừa lúc Lạc Vân tới trước mặt bọn họ.

Tử Chiêu thản nhiên đưa quả hồng lên miệng cắn một ngụm rồi lại kề quả hồng ấy lên miệng Yến Kỳ, cứ như vậy mà an nhiên ngồi dưới gốc cây ăn ngon lành.

Lạc Vân vẫn yên lặng từ đầu tới cuối, Tử Chiêu đầy một miệng hồng chín ngẩng lên, ánh mắt có chút phức tạp: Tỷ đây là cũng muốn ăn hồng?.

Đã lâu không gặp, muội muội. Lạc Vân cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn Tử Chiêu.

Trước đây chẳng phải nàng ta rất kiêu ngạo, hống hách sao. Tới nay đột nhiên lại thu liễm như vậy khiến Tử Chiêu thật cảm thấy không quen. Bất quá hơn một năm trôi qua, Lạc Vân lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, điểm này Tử Chiêu cũng phải công nhận, nàng vốn là rất thích ngắm nhìn mỹ nữ a.

Thấy tử Chiêu nhìn mình không chớp mắt, Lạc Vân lại cảm thấy có chút không tự nhiên, hắng giọng một cái, chuyển mắt nhìn lên cây hồng nói: Nghe nói ngươi vào cung, thì ra là chạy tới đây. Chỉ cần hô một tiếng chẳng phải sẽ có hồng ăn sao, việc gì phải đi làm loại chuyện này?.

Vậy là tỷ không biết thưởng thức rồi. Đồ hái trộm được chính là mỹ vị nhân gian nha. Tử Chiêu cong cong khóe miệng dính đầy hồng lên. Lạc Vân không biết ăn phải cái gì lại có hành động rất kỳ lạ, nàng ta nở nụ cười hết sức ân cần, lấy ra một chiếc khăn tay rồi cúi xuống, hình như là muốn lau đi chỗ hồng kia nhưng lại lau không tới vì Tử Chiêu đã né sang một bên.

Tỷ làm gì vậy?.

Sắc mặt Lạc Vân thoáng ngẩn ra, bàn tay đang cầm khăn lụa dừng ở giữa không trung khẽ nắm chặt, miệng còn chưa kịp thốt ra tiếng nào thì lại nghe Tử Chiêu nói: Chúng ta từ bao giờ lại có thể thân thiết vậy?.

Ta..., Lạc Vân cứ đứng như vậy, lời còn chưa nói hết lại chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng Tử Chiêu dắt Yến Kỳ rời đi. Trong lòng trào lên một cỗ tức giận, nếu không phải vì muốn tiếp cận nha đầu kia thì việc gì nàng ta phải hạ mình làm thân.

Một năm trước, sau chuyện Tử Chiêu bị hổ đuổi suýt chết quả thật nàng ta cũng có chút áy náy nhưng lại không một ai biết được, ngay trong đêm ấy nàng ta đã phải chịu đựng những gì. Mới nghĩ thôi, trong lòng càng thêm rét lạnh, khôi phục bộ mặt kiêu ngạo xoay người rời đi, thanh âm mang theo tia giận dữ mà rít qua kẽ răng: Chặt đổ cây hồng này cho ta.

Cung nữ bên cạnh lĩnh mệnh một tiếng rồi nhanh chóng sắp xếp người làm việc, Lạc Vân không nhanh không chậm gằn lên từng tiếng: Tử Chiêu, tất cả những thứ ngươi chạm vào bổn quận chúa đều chán ghét.

Tử Chiêu đang trên đường quay lại Nghị Chính điện, bất giác rùng mình một cái, đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì lại bị một bàn tay to lớn khẽ vỗ vỗ lên đầu: Chiêu nhi sao vậy. Lạnh sao?.

Nghe được thanh âm là đoán được người, nàng quay đầu lại nắm lấy bàn tay to lớn, vui vẻ nói: Thời tiết chỉ mát mẻ, sao có thể lạnh được. Trời đẹp như vậy, xong chuyện rồi chúng ta xuất cung đi chơi đi.

Tử Hàm nhìn một mặt ham chơi của Tử Chiêu thì không khỏi tự trách trước kia đúng là đã dạy hư nàng rồi: Chiêu nhi, muội vừa ham chơi lại quấn quýt ca ca như vậy, sau này lớn lên còn ai muốn lấy muội nữa?.

Hử? Muội không cần, cả đời cũng không cần gả đi.

Nói rồi nàng kéo tay Tử Hàm lôi ra ngoài, giục hắn nhanh chóng xuất cung, lên kiệu hồi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.