Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 39: Chương 39: Tú Lệ phường.




Từ lúc này, Tử Chiêu lưu lại thành Thanh Quan, Tử Hàm sắp xếp cho nàng một gian phòng đơn giản. Hàng ngày, không ở trong phủ hâm nóng cảm tình với Tiểu Duẫn thì cũng là chạy tới quân doanh, thân thân thiện thiện chào hỏi một vòng, thuận tiện cũng nắm được ít quân tình.

Hôm nay bầu trời quang đãng, Tử Chiêu lại thảnh thơi, nàng ngồi trong sân viện ngắm nhìn hài tử đang chơi đá cầu. Khung cảnh tươi đẹp khiến cho lòng người cũng vui vẻ như có dòng suối mát, róc rách chảy qua.

Nàng nhấp một ngụm trà, đánh mắt nhìn Hồng Lang đang lười biếng ngả người bên cạnh, trong lòng thật sự muốn hưởng thụ cảm giác an nhàn này nhưng miệng lại nói: Tình hình ở đây xem ra cũng không có gì đáng lo ngại.

Hồng Lang mắt lim dim, nghe được thanh âm của Tử Chiêu, theo thói quen vểnh tai lên, ánh mắt sáng như sao, hé miệng phát ra thanh âm chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu: Ý tỷ tỷ là chúng ta phải rời đi sao?.

Thính lực của Tử Chiêu được rèn luyện mà ra, cây kim rơi xuống chỉ cần tập trung cũng có thể nghe được. Hai người lặng lẽ trao đổi, nếu như có kẻ nào tới nghe lén mà gặp được hai người này hẳn là sẽ tức hộc máu đi.

Đêm nay Tử Hàm từ quân doanh trở về rất muộn, lại thấy trong thư phòng của hắn còn sáng đèn, tự biết có người đang chờ, hắn lập tức tiến vào.

Ánh nến chiếu sáng một bên mặt nàng, trong bóng tối lại thập phần rực rỡ, thần sắc tĩnh lặng, chăm chú lật giở cuốn binh thư trước mặt. Biết có người tới cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: Quân doanh gần đây bận rộn như vậy sao?.

Cũng không hẳn. Chỉ là thuận tiện kiểm tra vài thứ.

Mấy chuyện đó huynh để Cát Kỳ làm là được rồi. Hắn là phó tướng a.

Muộn thế này rồi muội còn đợi ta là có chuyện gì?.

Muội tính ngày mai đi Kinh thành.

Tử Hàm nhíu mày, có chút khó hiểu: Có chuyện gì mà gấp gáp tới vậy?.

Tử Chiêu xoay người ném trả cuốn binh thư lại chỗ cũ, không nhanh không chậm đáp: Muốn xem xét một chút tình hình, thuận tiện cũng muốn tìm hiểu vài chuyện.

Sau ba năm nàng mới trở lại, đối với hắn lại như người từ cõi chết trở về. Chưa được bao lâu đã lại muốn rời đi, trong lòng Tử Hàm thoáng bất an: Muội muốn tìm hiểu chuyện gì, huynh sẽ cho người đi điều tra giúp muội. Không cần thiết phải đích thân muội ra mặt.

Tử Chiêu lắc đầu: Ca ca, hiện giờ muội đã khác trước rất nhiều. Không có chuyện gì làm khó được muội nhưng có những chuyện đích thân muội hành sự thì bản thân mới có thể an tâm được. Huynh phải tin tưởng muội, chớ nên lo lắng.

Một đêm này an tĩnh trôi qua, hai bóng người ngồi dưới hiên uống rượu, vui vẻ nói không ít chuyện.

Sáng hôm sau, cỗ xe ngựa được chuẩn bị sẵn đã đợi trước cửa phủ. Tử Chiêu nói vài lời từ biệt với Tử Hàm cùng Tiêu Thanh, còn không quên nắm lấy hai bên má phúng phính của Tiểu Duẫn nhéo nhéo mấy cái. Mấy ngày qua phải nói là nàng với đứa trẻ này rất hợp nhau, nếu nàng có ra ngoài dạo chơi cũng sẽ đem hắn theo cùng. Lần này đi xa một chuyến cũng có chút luyến tiếc.

Duẫn Duẫn, tiểu thúc đi rồi ngươi sẽ nhớ tiểu thúc chứ?.

Đứa nhỏ hai mắt sáng long lanh, liên tục gật đầu: Duẫn nhi nhất định sẽ nhớ, cũng ngày ngày cầu mong ông trời để tiểu thúc lấy vợ. Như vậy Duẫn nhi sẽ có tiểu cô rồi.

Tử Chiêu ho khan: Sao ngươi lại thích tiểu cô vậy?.

Mẫu thân nói rằng trước đây Duẫn nhi cũng có một tiểu cô. Phụ thân cũng nói tiểu cô lúc còn nhỏ rất giống Duẫn nhi.

Nghe Tiểu Duẫn nói vậy, Tử Chiêu đưa mắt nhìn phu thê hai người Tử Hàm, đột nhiên có cảm giác như nàng trở lại lúc nhỏ, khi lần đầu tiên nhìn thấy phụ mẫu, đáy lòng như được sưởi ấm. Gương mặt được che kín chỉ để lộ ra đôi mắt kinh diễm tuyệt luân nhưng lại trọn vẹn biểu đạt cho hai người trước mặt cảm xúc của nàng lúc này.

Xe ngựa lăn bánh, mang theo Tử Chiêu cùng Hồng Lang rời khỏi thành Thanh Quan.

Một đường cũng không gặp chuyện gì, bất quá càng tới gần Kinh thành nàng càng cảm nhận được rõ ràng trong tối có không ít con mắt đang âm thầm giám thị bọn họ. Tin tức truyền đi cũng thật nhanh, với thân phận của nàng lúc này hẳn cũng kéo tới không ít sự chú ý đi. Có điều, động tĩnh xung quanh không phải chỉ là của một nhóm người, không rõ là có cùng mục đích hay không.

Hồng Lang vốn mang trong mình bản tính của loài dã thú, trước nay đều là nàng ta ở trong tối quan sát kẻ khác như sói rình mồi, có khi nào lại bị người ta nhìn chòng chọc như vậy. Tay chân ngứa ngáy lại bị Tử Chiêu liếc một cái, an vị ngồi yên trong xe ngựa.

Vừa qua cổng thành, Hồng Lang đã hấp tấp hỏi: Tỷ tỷ, giờ chúng ta đi nơi nào a?.

Vừa mới qua trưa, đói bụng, đương nhiên là tới tửu lâu ăn cơm.

Xe ngựa rẽ vào một con phố sầm uất, tới trước Dữ Tụ lâu thì dừng lại. Tiểu nhị niềm nở chạy ra đón khách, vừa thấy hai người tiến vào thì có chút giật mình. Thiếu niên bịt mặt thần thần bí bí, theo sau còn có một thiếu niên nhỏ tuổi khác, mặt mày hung dữ dọa người. Vừa nhìn thấy Hồng Lang, nụ cười treo trên khóe miệng tiểu nhị khẽ cứng lại, thần sắc thoáng dao động, tròng mắt vừa đảo, lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhanh nhẹn dẫn hai người tiến lên tầng cao nhất của tửu lâu.

Ngồi trong nhã gian thưởng thức một bàn đồ ăn mĩ vị, Tử Chiêu có chút nhớ nhung trù nghệ của sư phụ nhà mình. Lát sau thấy có tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, hai người cũng đã dùng bữa no nê, Tử Chiêu mới thuận miệng cho người tiến vào.

Người tới là Kim chưởng quầy, từng bước hữu lực, trầm ổn, mặt không biến sắc cúi đầu có lễ: Lãnh công tử đại giá quang lâm. Kim mỗ không kịp tiếp đón, mong Lãnh công tử thứ tội.

Kim gia nói gì vậy, chúng ta mới tới Kinh thành, chỉ thuận tiện ăn một bữa cơm. Ngài chớ nên đa lễ. Nào, cùng ngồi xuống uống với ta một chung trà.

Kim chưởng quầy thoáng thả lỏng, ở cái đất Kinh thành này đã gặp qua không ít người, kẻ nào cũng không sợ, chỉ duy chủ tử thì dù là một phép tắc nhỏ nhặt cũng không thể thiếu. Mà vị thiếu niên này lại là người được chủ tử lưu lại bên thân, đặc biệt dạy dỗ, làm sao có thể không đa lễ cho được.

Thoáng thấy Tử Chiêu đã dùng bữa xong, tiểu nhị bên ngoài nhanh chóng tiến vào châm trà. Kim chưởng quầy cũng yên lặng mang tới một khay giấy tờ, toàn bộ là tin tức gần đây thu được.

Lại nói, Dữ Tụ lâu thu thập tin tức thế nào? Vốn là tửu lâu hạng nhất, ngoài chính sảnh dưới tầng một thì phía trên bố trí rất nhiều nhã gian. Chỉ cần người có thân phận đặc biệt một chút liền có thể thuê dùng. Mỗi gian bài trí đẹp mắt và quan trọng là tuyệt đối cách âm, trong phòng có bất kỳ động tĩnh gì thì bên ngoài cũng không thể nghe thấy. Vì vậy mà Dữ Tụ lâu sớm đã trở thành một nơi thích hợp nhất để bàn chuyện đại sự, những kẻ quyền thế lui tới không hề ít.

Bất quá, gian phòng cách âm với bên ngoài chứ nào có thể cách âm được bên trong. Lúc xây dựng tòa lâu này, Dữ Ngọc đặc biệt cho người sử dụng ống đồng nối từ mỗi phòng và tập trung tại một mật thất hoàn toàn tách biệt với cả tửu lâu. Nhờ có ống đồng dẫn âm mà ngồi trong mật thất cư nhiên có thể nghe được thanh âm người trong phòng nói chuyện rõ ràng như đang ngồi cùng người ta vậy.

Tử Chiêu đảo mắt đọc qua chỗ tin tức trên bàn, nhếch miệng nói: Các tin tức khác thì không đáng nói nhưng còn Hồng Bảo kiếm các này,... thần bí tới vậy sao? Một chút tin tức bên trong cũng không thể thu được, lần này trở lại cũng không biết đã ra cái dạng gì?.

Kim gia nghe nàng nhắc tới thế lực này thì trong lòng thầm tính toán, Tử Chiêu bắt được thần sắc của ông thì chỉ yên lặng chờ đợi. Bầu không khí tĩnh lặng tới mức bí bách, cảm nhận được khí tức thâm trầm của thiếu niên trước mặt phủ xuống, cuối cùng Kim gia quyết định mở miệng: Không biết Lãnh công tử đã nghe nói tới Tú Lệ phường hay chưa?.

Là Thanh lâu?.

Chính là thanh lâu nổi tiếng nhất Kinh thành hiện nay.

Nơi đó có gì thú vị sao?.

Nơi này mới mở ra chưa được một năm nhưng đã có thể cướp đi toàn bộ khách nhân của các thanh lâu khác. Điều đáng nói là các cô nương trong Tú Lệ phường này không chỉ đơn giản là bán thân nhưng khách khứa đã một lần lui tới liền muốn quay lại. Nữ nhân trong thanh lâu tuyệt nhiên không bước chân ra ngoài lấy nửa bước, đến cả đi dạo phố mua nữ trang hay son phấn gì đó cũng chưa từng thấy. Các nơi khác bị cướp mối làm ăn thì cùng tụ lại tới gây sự, lúc đó thanh lâu lại xuất ra một nhóm người có tên gọi là đội Bách Hoa. Toàn bộ cũng đều là nữ tử nhưng quân số không nhỏ, người nào người nấy võ công lợi hại, ra tay tàn độc nên từ lâu vẫn không ai động được tới Tú Lệ phường. Chỉ biết người đứng đầu thanh lâu này tên gọi là Tú nương, đến cả khách làng chơi thường xuyên lui tới cũng không kẻ nào biết được dung mạo của nàng ta. Không ít kẻ vì hiếu kỳ, cậy quyền thế làm càn đòi Tú nương tới hầu hạ nhưng cuối cùng vẫn bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi đuổi đi. Làm được tới mức này, thế lực đứng sau không thể tầm thường.

Tử Chiêu bất giác nhướng mày, khóe miệng cong cong: Là Hồng Bảo kiếm các.

Kim mỗ chỉ là suy đoán chứ không dám khẳng định. Có điều, gần đây nghe được tin tức, một vài thế lực bắt đầu động tay, thuê sát thủ tới triệt hạ Tú Lệ phường. Làm lớn như vậy, không biết thanh lâu này liệu có giải quyết được như những lần trước hay không?.

Nàng nhìn người trước mặt từ đầu tới cuối vẫn trầm ổn, không chút dao động, mắt hạnh tràn ra tia tán thưởng. Tử Chiêu đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời đi còn vui vẻ ở trước mặt Kim chưởng quầy thi lễ: Kim gia, không hổ là gừng càng già càng cay. Dù chỉ là suy đoán nhưng cũng không tệ. Dữ Tụ lâu này nếu không có Kim gia thì thật sự cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi.

Cho đến khi đã an vị trong xe ngựa, Hồng Lang vẫn như lạc trong sương mù từ nãy tới giờ, không nhịn được liền hỏi: Tỷ tỷ, chuyện của thanh lâu kia thì có liên quan gì tới Hồng Bảo kiếm các?.

Tử Chiêu ngồi một bên đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu hỏi của Hồng Lang cũng không buồn mở mắt, hé miệng từ tốn nói: Trước đây ta cũng từng bàn chuyện mở thanh lâu với tứ đại trưởng lão. Hoạt động trên cơ bản sẽ không giống với những thanh lâu khác, nghe qua Tú lệ phường kia lại có chút tương đồng. Còn chuyện vì sao lão Kim đoán già đoán non lại tới được căn cơ trong đó thì ta không biết, bất quá ông ta lăn lộn đã nhiều năm như vậy, mắt nhìn thế sự cũng thêm vài phần tinh tường hơn chúng ta.

Nói vậy Tú Lệ phường kia chẳng phải cũng là sản nghiệp của tỷ tỷ sao?.

Đôi mắt Tử Chiêu khép hờ, thâm ý dày đặc, khóe miệng nhấc lên một đường cong tuyệt diễm: Cái này cũng khó nói a. Trước mắt, nàng muốn xác nhận lại chuyện này, ở Kinh thành mà không nắm được thế lực trong tay thì cũng không thể tùy tiện hành sự được.

Xe ngựa đưa hai người chạy vào một con ngõ nhỏ sau đó lập tức rời đi. Tử Chiêu nhìn lối vào tiểu viện trước mặt thì rất hài lòng, nhấc chân đi tới, đẩy cửa gỗ tiến vào.

Ở góc sân có trồng một cây cổ thụ xanh tốt, bóng cây đổ xuống gần hết một khoảng sân, trên từng cành cây được buộc nhiều dải lụa trắng mỏng manh, bay phất phơ trong gió. Dưới tán cây bày sẵn một cái sập bằng tre, bên trên để bàn trà đơn giản. Cảnh tượng chỉ có thể dùng hai chữ thanh bình để hình dung.

Đi qua khoảng sân sẽ thấy sảnh nhỏ dùng để tiếp khách, phía sau đó là một hành lang dài, vừa nhỏ vừa tối dẫn tới sương phòng bên trong. Phòng này được bày trí không khác gì gian nhà trúc ở Vụ Ẩn cốc. Đệm bông lớn xếp thành giường, mành lụa rủ xuống nhẹ nhàng bay bổng, dưới sàn trải thảm lớn mềm mại, xung quanh đầy ngối tựa lớn nhỏ, thật sự làm người ta cảm thấy thư thái như ở nhà.

Ngoại trừ tiểu viện của nàng nằm ở cuối ngõ ra thì từ đầu ngõ đều là nhà dân đơn sơ nhưng lại không có người ở. Nói cách khác, nơi này cũng chỉ có một mình Tử Chiêu, bất quá nàng mới bước vào sân chưa được bao lâu đã cảm nhận được khí tức của không ít ám vệ ẩn nấp xung quanh. Những kẻ này đã theo dõi Tử Chiêu từ lúc xe ngựa gần tới Kinh thành.

Hồng Lang dù có tính kiên nhẫn nhưng giờ phút này cũng bắt đầu cảm thấy khó nhịn. Nhìn biểu cảm bực tức của nàng ta kết hợp cùng gương mặt trời sinh đã dữ tợn kia lại càng thêm dọa người, khiến Tử Chiêu thấy vui mắt, khóe miệng nhếch lên: Tối ngày bị người ta nhìn chằm chằm như vậy cũng không thoái mái đi.

Nghe được lời này, Hồng Lang bất giác câu lên một nụ cười quỷ dị, trong đầu thầm toan tính nên dạy bảo bọn người ngoài kia thế nào.

Ngươi vội cái gì? Đám người đó từ từ xử lý cũng không muộn. Biết đâu lại có chỗ dùng được.

Dùng? Tỷ nghĩ bọn chúng tới đây là để chúng ta tùy ý sai khiến sao?.

Có người tự dâng mình tới chẳng lẽ lại không tận dụng?. Tử Chiêu cười lên, bày ra tư thái phong đạm vân kinh, quay người đi vào trong sương phòng, bỏ lại Hồng Lang còn đang ngây ngốc như người trong mộng.

---------------------------

Ngõ nhỏ theo ánh chiều tà dần dần chìm sâu vào bóng tối lại càng trở nên heo hút, tĩnh lặng đến rợn người. Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, bóng người lẳng lặng lướt ra từ trong tiểu viện, trên tay cầm theo một chiếc đèn lồng nhỏ. Cứ như vậy, vô thanh vô tức thắp sáng từng ngọn đèn treo khắp ngõ. Bóng tối bị thứ ánh sáng yếu ớt xua tan không ít, nhưng không khí trầm lặng xung quanh vẫn không suy chuyển.

Chốc lát sau, thiếu niên mang khăn che mặt bước ra, một thân trường bào xanh mát, bên ngoài khoác thêm tấm áo lụa màu san hô khác hẳn thường ngày. Một kiện y phục này ở trên người nam nhân không những không cảm thấy chướng mắt mà ngược lại còn toát lên vẻ tà mỵ khó cưỡng.

Ánh lửa lập lòe lay động, kéo hình bóng của hai thiếu niên hắt lên vách tường gồ ghề, bóng đen xô lệch có chút quỷ dị.

Hồng Lang đi trước, gọi tới một cỗ xe ngựa, thiếu niên vừa an vị ngồi lên thì xe liền lập tức lăn bánh, hướng thẳng tới phố đêm sầm uất nhất mà đi.

Tú Lệ phường chăng đèn kết hoa, tỏa sáng lung linh, tiếng đàn tiếng hát từ bên trong vọng ra đủ biết náo nhiệt tới cỡ nào. Từng cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy nối đuôi nhau mà tới.

Xe ngựa của Tử Chiêu cũng theo dòng người tiến thẳng vào trong, đi qua một cái cổng lớn treo biểu hiệu sơn son đỏ thắm, chữ vàng lấp lánh kim quang. Nhấc rèm bước ra ngoài thì mới hoàn toàn choáng ngợp, nơi nàng đang đứng mới chỉ là khuân viên rộng lớn để thuận tiện đón tiếp khách nhân. Xe ngựa đi thẳng qua cổng chính mới tới khách sảnh, được bao quanh bởi lầu các cao ngất. Toà kiến trúc nguy nga quây kín sân viện ở giữa tạo thành một cái giếng trời khổng lồ, vô cùng độc đáo.

Vừa nhìn cảnh tượng này, Tử Chiêu khẽ kéo khóe miệng, từng tia khoái ý tràn ra trong mắt: Lang nhi, ngươi xem nơi này, thật sự là quá đặc sắc đi.

Tỷ tỷ, thanh lâu như vậy chẳng phải có chút khoa trương sao?.

Nụ cười trên khóe miệng Tử Chiêu vẫn chưa tan, lắc đầu không cho là phải: Một khi đã làm thì phải tạo ra thứ tốt nhất, sao có thể nói là khoa trương được.

Tú Lệ phường được bao bọc bởi ba tòa lâu nối với nhau, lần lượt có tên gọi là Bách, Hoa, Phiến. Hai người Tử Chiêu được dẫn tới một nhã gian ở lầu ba của Phiến lâu. Đi dọc theo hành lang, từ trên cao nhìn xuống có thế bao quát toàn bộ nơi này, người người qua lại, hoan hỉ náo nhiệt, tiếng nói tiếng cười rộ lên không ngớt.

Kỳ lạ ở chỗ, Tú Lệ phường tuy là thanh lâu nhưng các cô nương người nào người nấy thanh lệ uyển chuyển, ít đi vài phần lả lơi, hèn mọn của nữ tử ong bướm ở nơi khác.

Nét mặt Tử Chiêu vẫn như cũ, không có vẻ gì là bị làm cho kinh ngạc. Cửa phòng vừa đóng thì lập tức lại được mở ra, kéo theo oanh oanh yến yến tràn vào. Mắt hoa đào lưu chuyển, vừa nhìn thấy vị công tử áo gấm trong phòng, nhìn qua đủ biết là thiếu niên non trẻ như nai tơ, tuy khí chất có chút lãnh đạm nhưng loại người đã đặt chân tới thanh lâu sao có thể chịu được dụ hoặc cơ chứ.

Công tử đây là lần đầu đến thanh lâu phải không? Sao lại ảm đạm như vậy chứ. Để chúng thiếp tới tiếp rượu cùng công tử. Người vừa lên tiếng là nữ tử tên Mai Cơ, vừa ngồi xuống đã nhanh tay rót vài chén rượu, đưa tới trước mặt Tử Chiêu một chén.

Nàng đưa tay thuận tiện kéo khăn che mặt xuống để lộ ra vết sẹo cắt ngang. Nhấc miệng cười giảo hoạt, đón lấy chén ngọc trong tay Mai Cơ.

Diện mạo này đồng thời dọa cho tất thảy nữ tử trong phòng giật mình, nhưng cũng chỉ là một khắc thoáng qua mà thôi. Nhìn thế nào cũng có thể thấy rõ vị công tử này mỹ mạo hơn người, chẳng qua là có vết sẹo kia làm cho kém đi một chút nhưng không những không có ảnh hưởng gì tới khí độ của hắn mà còn tăng thêm mấy phần phong trần.

Uống cạn chén rượu trong tay, thanh âm trầm ấm dễ nghe vang lên: Mấy vị nương tử cũng thật tinh ý. Hôm nay bổn công tử tới đây là muốn giải khuây. Nghe nói cầm, kỳ, thi, họa các cô nương đây đều tinh thông, không biết có thể bồi ta một đêm này không?.

Công tử cũng thật khéo ăn nói, ai lại mới gặp người ta đã kêu là nương tử như vậy? Nháy mắt một cái mà thê tử đã đầy nhà rồi.

Hồng Lang ngồi một bên lặng lẽ rùng mình, trong lòng có chút ghê tởm, không hiểu tỷ tỷ này học được thói trăng hoa từ khi nào, cư nhiên vào thanh lâu ôm ấp một đàn nữ tử. Nhìn bản mặt kia lại bất giác nhớ tới nam nhân một thân huyền y, không biết hắn nhìn thấy cảnh này liệu da mặt có biến đen luôn hay không?

Thời gian cứ như vậy hoan hoan hỉ hỉ trôi qua. Lúc này cũng đã quá nửa đêm mà thanh lâu vẫn vô cùng náo nhiệt. Người đánh đàn, người hiến vũ, người rót rượu nâng ly, cạn hết chén này tới chén khác, khắp Tú Lệ phường đèn hoa đăng thắp sáng, lung linh rực rỡ giữa trời đêm.

Trong một gian phòng tại lầu ba của Phiến lâu, đa phần nữ tử đã ngà ngà say còn duy chỉ có hai người được coi là nam nhân cùng cô nương tên gọi Mai Cơ kia là vẫn tỉnh táo.

Không khí trong phòng thoáng chốc thay đổi, nàng ta vẫn giữ trên môi nụ cười tươi tắn, vui vẻ rót rượu: Tửu lượng của công tử thật lợi hại. Chúng thiếp ngày ngày đều tiếp khách, tửu lượng cũng tự nhận là không thua kém bất kỳ nam nhân nào. Vậy mà các chị em đều đã chào thua công tử hết rồi.

Chẳng phải vẫn còn cô nương sao?.

Công tử xem, thiếp làm sao đủ sức mà một mình tiếp được công tử.

Không đủ sức? Theo ta thấy thì bản lĩnh của cô nương còn hơn thế.

Gian phòng nháy mắt yên lặng, Mai Cơ chỉ cười không lên tiếng, tay đã ngừng kính rượu. Bình rượu vừa được nàng ta đặt xuống thì thanh âm của Tử Chiêu cũng cùng lúc cất lên: Ta nghe nói đêm nay có người muốn tới xóa sổ Tú Lệ phường.

Thần sắc Mai Cơ khẽ động, bày ra bộ dạng hoảng hốt: Chuyện đáng sợ như vậy chúng thiếp nào có được biết.

Ồ, thì ra các cô nương không biết sao? Vậy mà thấy các người giả say nằm đấy ta lại tưởng đã có chuẩn bị.

Lời vừa dứt, thân ảnh một đám nữ nhân bật dậy, thủ thế vây quanh Tử Chiêu, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm lên ám tiễn.

Nàng thong thả nhấp một ngụm rượu, khí chất thanh lãnh ngồi ở giữa, không nhanh không chậm nói: Bất quá, sao lại đề phòng với ta như vậy. Ta lại không phải tới đây để diệt các người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.