Tử Chiêu theo Trầm Viễn ngồi vào chiếu bạc, mặt đối mặt, thần sắc vẫn thập phần thản nhiên. Hà quan ở chính giữa, thấy hai người đã ngồi vào vị trí mới rút từ trong tay áo ra chín thanh tiểu kiếm, mỗi thanh chỉ nhỏ bằng hai ngón tay chập lại. Hắn mở miệng nói lại cách chơi cho Tử Chiêu nghe.
Trước mặt mỗi người là một bàn đặt cược riêng, trên bàn tổng cộng có bốn mươi ô được đánh số theo thứ tự. Mỗi lần chơi, hà quan sẽ lắc đồng loạt chín thanh kiếm trong một cái lọ rồi đập xuống đĩa tròn bằng gỗ. Trên đĩa này có tổng cộng bốn mươi rãnh nhỏ để thanh kiếm rơi xuống có thể cắm vào.
Sau khi hà quan lắc xong thì chưa vội mở lọ ra mà người chơi sẽ có một thời gian nhất định để đặt cược, mỗi lần chỉ được cược tối đa bốn ô. Đặt cược xong, hà quan mới mở lọ ra, dựa vào vị trí kiếm đâm xuống hay cắm lên mà quyết định thắng thua.
Tử Chiêu đã nắm được cách chơi, đương nhiên là không thấy có vấn đề gì. Tám mươi ngàn lượng bạc được đổi ra thành ngân phiếu đang ở ngay trước mặt, Trầm Viễn thâm thúy nhìn một lượt, rõ ràng có thừa tự tin sẽ thu lại được vào trong túi.
Hai người Tiểu Nhan cùng Hồng Lang nhìn qua chiếu bạc kia cũng không thấy điểm gì bất thường thì cũng yên lặng ngồi ra phía sau lưng Tử Chiêu.
Trầm Viễn cư nhiên là đích thân bồi Tử Chiêu trò cá cược này. Hà quan thấy hắn khẽ gật đầu ra hiệu thì cũng bắt đầu thả kiếm vào trong lọ, nâng tay lắc mạnh. Những thanh kiếm va chạm vào vách lọ phát ra thanh âm trầm đục, Tử Chiêu nghe vào cũng không thấy có gì là không ổn. Nhìn miệng lọ không hề được đậy lại mà khi lắc loạn lên như vậy mà lại không có thanh kiếm nào bị rơi ra ngoài, đủ hiểu nhà cái đã luyện tập qua không ít.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc lọ trong tay hà quan bất ngờ đập mạnh xuống đĩa gỗ, vang lên một tiếng Cốp chói tai. Sau đó, hắn xòe tay chỉ về phía trước, ý bảo hai người chơi đã được phép đặt cược.
Tử Chiêu vẫn an vị, nàng muốn xem Trầm Viễn sẽ đặt cược thế nào. Chỉ thấy, hắn không nhìn nàng mà nhấc tay đặt liên tiếp bốn ô bất kỳ, mỗi ô đều đặt mười ngàn lượng. Tử Chiêu nhếch môi, cũng theo đó mà làm.
Nàng tùy ý đặt cược vào bốn ô, mỗi ô cũng tương tự như Trầm Viễn, là mười ngàn lượng bạc. Vừa thu tay về thì hà quan lập tức hô lên một tiếng Khai rồi nhanh tay mở lọ ra. Lực chú ý của toàn bộ người trong phòng đều rơi trên bàn gỗ nhỏ.
Trong chín thanh kiếm thì chỉ có hai thanh đều cắm xuống khe nhỏ số mười và số ba mươi bảy. Liếc mắt qua hai bàn cược của Tử Chiêu và Trầm Viễn đều không có người nào cược trúng. Cả hai bên cũng không có tổn thất gì.
Hà quan thu kiếm, lệnh cho bọn họ thu lại số tiền cược trên bàn, chuẩn bị bắt đầu một vòng cược mới.
Lần này, lọ gỗ vừa đập xuống, Trầm Viễn không nhanh không chậm mở miệng: Trò cá cược này chủ yếu đều dựa vào may rủi. Trầm mỗ trước nay rất thích xem quẻ bói toán, sáng nay gieo được một quẻ đại phú đại cát nên cũng có chút tự tin. Chỉ e vận khí của công tử hôm nay cũng không dùng được.
Tử Chiêu chỉ cười, liếc mắt sâu xa nhìn theo bàn tay đang đặt tiền lên bàn cược của Trầm Viễn: Thật là đại phú đại cát sao? Quả là trùng hợp đi. Ta sống trong một ngõ nhỏ, sáng sớm đi tản bộ, mới ra đến đầu ngõ liền gặp một lão nhân mù. Người này cũng là hàng xóm láng giềng với ta, vừa nghe thấy tiếng bước chân của ta liền nói hôm nay ta có chuyện vui, làm gì cũng thuận lợi, còn khuyên ta nên đi đánh bạc thử vận may. Không biết hôm nay vận khí của ta hay ngươi mới tốt.
Nàng nhìn lên bàn cược trước mặt Trầm Viễn, hắn lần này đặt vào bốn ô liên tiếp cạnh nhau, không những thế, mỗi ô còn đặt thẳng hai mươi ngàn lượng. Tổng cộng tám mươi ngàn lượng bạc, hắn đã cược toàn bộ.
Chẳng lẽ sớm như vậy đã muốn kết thúc sao? – trong đầu Tử Chiêu thầm tính toán. Ngoài mặt, nàng vẫn bình thản nhấc tay, tùy ý đặt cược bốn ô bất kỳ, mỗi ô cũng là hai mươi lượng bạc. Hà quan nhìn hai người đã cược xong liền hô to một tiếng rồi nhấc lọ gỗ lên. Vừa thấy kết quả, khóe miệng Trầm Viễn không khỏi nhếch lên một đường cong mỉa mai, nháy nháy mắt nói với Tử Chiêu: Xem ra vận khí của công tử vẫn là thua Trầm mỗ rồi.
Tử Chiêu đảo mắt, nhìn trên đĩa gỗ có tổng cộng ba thanh kiếm cắm được vào khe nhỏ. Hai thanh rơi xuống là cửa sinh, một trong số đó lại trùng hợp đúng với một ô Trầm Viễn vừa cược. Hắn thản nhiên thu hai mươi ngàn lượng về tay. Thanh còn lại cư nhiên cắm ngược lên, rõ ràng là cửa tử, lại đúng là ô mà Tử Chiêu đã cược. Cứ như vậy, nàng mất hai mươi ngàn lượng cho Trầm Viễn.
Nhưng dù sao nàng vẫn còn lại sáu mươi ngàn lượng, phần mất đi chỉ là chút ít, điềm nhiên nói: Đánh bạc chẳng phải có thắng có thua mới vui vẻ sao? Hai mươi ngàn lượng này mất đi lại làm cho bản công tử càng thêm hứng thú, cũng không đáng là gì.
Trầm Viễn ha hả cười, vỗ tay xuống bàn nói lớn: Công tử quả thật rộng rãi, dám chơi dám chịu. Trầm mỗ đây bái phục. Nguyện ý bồi công tử đến cùng.
Một lời đã định – khóe miệng Tử Chiêu cong lên một nụ cười bí hiểm, thu bạc chuẩn bị cho lần cược tiếp theo.
Ở phía sau, Tiểu Nhan thấy ván cược vừa rồi mới qua nháy mắt mà Tử Chiêu đã thua thì trong lòng thoáng bất an. Liếc mắt nhìn qua lại thấy Hồng Lang ngồi nguyên một chỗ dỏng tai nghe ngóng, bàn tay vô thức vuốt vuốt ngực. Xem ra là đang tự trấn an bản thân. Tiểu Nhan thiết nghĩ kẻ này tuy nhỏ tuổi mà còn tự biết phải ổn định tâm tình trong lúc này thì âm thầm tán thưởng.
Nhưng nàng nào có ngờ rằng, Hồng Lang vừa thấy Tử Chiêu thua mất hai mươi ngàn lượng bạc thì có chút khẩn trương, sợ hãi đưa tay ôm lấy số ngân phiếu đang cất trong ngực áo. Trong lòng không ngừng nổi ba đào: Gì chứ? Mới vậy đã thua. Thua trắng không phải là sẽ tới phiên bạc của ta sao? A, bạc của taaaaaaa....
Ván cược tiếp theo nhanh chóng bắt đầu, vừa thu tay đặt cược xong, Trầm Viễn liền vui vui vẻ vẻ nói chuyện phiếm, còn sai thuộc hạ bưng nước rót trà cho Tử Chiêu. Nàng nhìn cách hắn đặt cược, cư nhiên lại là bốn ô liên tiếp, hơn nữa càng ngày thấy hắn nói càng hăng say, hạ nhân bưng nước cứ đi qua đi lại thì trong lòng sinh ra chút kỳ quái. Nhãn thần vẫn duy trì thanh tĩnh như mặt hồ, nhấc tay đặt cược vào bốn ô tùy ý như trước.
Lần này lọ gỗ mở ra khiến cho hai người ngồi phía sau Tử Chiêu hít vào một ngụm khí lạnh. Ba kiếm đâm lên mở ra ba cửa tử trùng khớp với ba trong số bốn ô nàng vừa cược. Hồng Lang trợn mắt nhìn năm mươi ngàn lượng bạc cứ thế bay đi, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi: Năm... năm mươi ngàn. Vậy là còn lại bao nhiêu? Mười ngàn?.
Tiểu Nhan thở dài nhắc nhở: Phải, chính là mười ngàn.
Hồng Lang thấy tình hình không ổn, còn định lên tiếng ngăn cản Tử Chiêu tiếp tục đặt cược. Nào ngờ lại nghe được thanh âm không hờn không giận của nàng: Được được, năm mươi ngàn lượng này ngươi cứ lấy. Trò vui không phải càng về sau càng kích thích sao? Bản công tử nào đã thua, chúng ta cược tiếp.
Đột nhiên thấy người ngồi trên chiếu bạc kia có điểm hưng phấn đến kỳ lạ, lời vừa định nói ra lại vội nuốt xuống. Hồng Lang suy nghĩ cẩn thận một phen: Quả thật trò cá cược này có gì đó rất mờ ám. Tên kia từ đầu tới cuối chưa hề chịu một chút tổn thất nào. Không thể có chuyện trùng hợp tới vậy được.
Mới suy nghĩ miên man một hồi, trước mắt đã bày ra một ván cược nữa. Với mười ngàn lượng, Tử Chiêu chỉ đặt cược một ô duy nhất, vừa đặt xong liền nhấc tay nâng chiếc chén không lên. Hạ nhân đứng phía sau hiểu ý, lập tức đi tới rót trà cho nàng. Nhưng nào ngờ, chén chưa kịp đầy, Tử Chiêu lập tức rụt tay lại, làm bộ bị trà nóng đổ vào tay, nàng hừ nhẹ một tiếng. Tên hạ nhân kia hoảng sợ, rối rít quỳ xuống tạ tội.
Chén ngọc rơi xuống, kêu lộp cộp trên mặt sàn. Hồng Lang vừa nghe xong thì hơi ngẩn ra sau đó khóe môi lại thấp thoáng ý cười, đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tử Chiêu: Thì ra là như vậy.
Trầm Viễn nâng mắt, thoáng nhìn qua thần sắc Tử Chiêu lại không thấy nàng có biểu hiện gì thì cũng không nghĩ nhiều. Đám hạ nhân dọn dẹp xong xuôi thì cũng nhanh chóng lui xuống, lực chú ý của mọi người lại trở về chiếu bạc.
Lần này Tử Chiêu lại tiếp tục thua. Vì nàng chỉ cược một ô duy nhất nên đã thua chính là thua trắng. Trầm Viễn không còn khách khí như ban đầu, cất tiếng cười sỗ sàng: Nhìn xem, đây thì tính là cái vận khí gì?.
Tử Chiêu một mặt vẫn không tỏ ra mất mát, chỉ nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng rồi cười nói: Ôi ôi, cứ cho là bị chó gặm rồi đi. Mới vậy mà đã lộ bản chất, xem ra ta đánh giá ngươi quá cao rồi.
Lời này của Tử Chiêu nói ra chẳng khác nào nói hắn là chó tới gặm vận khí của nàng. Bị nàng nói như vậy, Trầm Viễn thoáng tức giận nhưng cũng đành nhịn xuống, lập tức cười xòe lấp liếm, chỉ sợ vừa rồi mừng vội khiến cho tiểu tử này cả giận, không muốn tiếp tục chơi thì coi như là công cốc: Ta chỉ là đã lâu không có đánh bạc, hôm nay mới thắng được vài ván cược nhỏ thì quá sức vui mừng, vô tình lại thất lễ với công tử. Chi bằng chúng ta cược thêm vài ván nữa thử vận khí xem sao. Công tử thấy thế nào?.
Được, theo ý ngươi đi. Lần này bản công tử vẫn cược tám mươi ngàn lượng bạc. Được chứ?.
Đương nhiên, công tử muốn sao cũng được.
Lời vừa dứt, Hồng Lang tự móc ra một xấp ngân phiếu, tiến tới đặt bên cạnh Tử Chiêu. Hai người thoáng trao đổi ánh mắt rồi Hồng Lang lại trở về vị trí cũ, không có thêm bất kỳ hành động nào.
Gần một canh giờ trôi qua, lần này Tử Chiêu lại thuận thuận lợi lợi thu bạc về. Trầm Viễn làm bộ vuốt trán tiếc hận, hô hoán đòi chơi thêm một lần nữa, bộ dạng không khác gì con bạc chân chính là mấy.
Từ nãy tới giờ vòng vo, cược qua cược lại nhưng vẫn chưa thấy Trầm Viễn có thêm bất cứ động tĩnh gì, Tiểu Nhan thầm sốt ruột không thôi, cứ kéo dài như thế này lại không phải chuyện tốt. Đúng lúc này, Trầm Viễn như sực nhớ ra chuyện gì đó, vui vẻ nói với Tử Chiêu: Ta vừa chợt nghĩ ra một ý. Cứ chơi như vậy một hồi cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Chi bằng chúng ta đổi một cách chơi mới.
Tử Chiêu nâng mắt, mày hơi nhíu lại, nghe vài từ chúng ta phun ra từ miệng hắn làm nàng cảm thấy có điểm chán ghét. Thanh âm truyền tới cũng vì vậy mà trở nên âm trầm: Nói nghe một chút.
Là như vậy, lần này mỗi thanh kiếm cắm xuống, dù mở ra cửa sinh hay tử thì số tiền đặt cược trúng ô đó sẽ được nhân với số trên ô. Có nghĩa là nếu kiếm rơi xuống ô số mười, mở ra cửa sinh, trùng với ô mà công tử cược thì số tiền công tử cược trong ô đó sẽ được nhân với mười. Nếu là cửa tử thì cũng như vậy mà tính.
Tiểu Nhan ở phía sau giật mình: Nói như vậy, nếu rơi vào ô số bốn mươi thì liền nhân với bốn mươi sao?.
Chính là như vậy. Vì số tiền lớn nhỏ chưa biết nên chúng ta sẽ chơi thẳng một mạch. Tiền cược của đôi bên đều được ghi chép lại. Đến cuối cùng mới tính toán thắng thua.
Nghe vậy, Tiểu Nhan càng cảm thấy bất an, còn định đứng dậy khuyên Tử Chiêu không nên chấp thuận đề nghị này của Trầm Viễn thì bất ngờ bị Hồng Lang ngồi bên cạnh ngăn lại. Nhận ra ánh mắt thập phần nghiêm túc trên gương mặt dữ tợn kia đang bắn về phía mình, Tiểu Nhan khẽ rùng mình một cái. Liếc thấy Tử Chiêu vẫn không có biểu hiện gì, nàng liền an vị ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm không yên.
Còn Tử Chiêu, nàng đương nhiên là đồng ý với Trầm Viễn. Đợi mãi tới lúc này hắn mới bắt đầu hành động, cớ sao lại không tận dụng cơ hội, xem xem hắn có thể làm được trò trống gì hay không.
Ván cược lại bắt đầu theo đúng ý Trầm Viễn, hắn không khỏi điên cuồng cười trong bụng: Để ta xem ngươi bình tĩnh được đến bao giờ? Một khi đã bước tới lãnh địa của ta thì ngươi cũng chỉ như con chuột bị vờn trong sân mà thôi.
Vì cách thức chơi bạc đã có thay đổi nên lần này số tiền cược giảm xuống một nửa, mỗi người cược theo bốn mươi ngàn lượng. Trầm Viễn chọn ra một tên thuộc hạ nhìn qua có vẻ là người cẩn thận, bảo hắn ngồi xuống bên cạnh hà quan làm nhiệm vụ ghi chép.
Ván cược bắt đầu, hai người chơi cùng đặt cược xong, lọ gỗ lập tức được mở ra. Nhìn trên đĩa gỗ chỉ thấy hai thanh kiếm rơi vào ô số hai và ô số mười tám, đều là cửa sinh. Trùng hợp Tử Chiêu lại đều cược trúng hai ô này, mỗi ô nàng cược mười ngàn lượng. Tổng cộng thu về hai trăm ngàn lượng, tên thuộc hạ kia ngồi một bên nhanh tay ghi chép, một chút biểm cảm lúng túng hay khiếp sợ cũng không có.
Nàng chỉ nhàn nhạt cười, nghe mấy lời tâng bốc vô vị của Trầm Viễn. Tới ván cược tiếp theo, hắn lại thắng được bảy mươi ngàn lượng còn nàng không có tổn thất gì. Cứ như vậy, lúc thắng lúc thua, qua tám ván cược căng như dây đàn, tính ra Tử Chiêu đã thua mất một trăm hai mươi ngàn lượng bạc. Lúc này, Hồng Lang ở phía sau đột nhiên mở miệng: Công tử, kết quả mấy ván cược này thật khó đoán. Nếu tiếp tục chơi chỉ e chúng ta không đủ ngân phiếu. Hay là để ta trở về lấy thêm.
Trầm Viễn nghe vậy liền xua tay ngăn cản: Không cần, không cần. Đợi khi nào chúng ta chơi hết, ngươi trở về lấy cũng không muộn.
Tử Chiêu quay đầu thoáng nhìn Hồng Lang một cái rồi mới nói với Trầm Viễn: Kệ hắn đi, nếu không được về lấy thêm bạc hẳn sẽ không yên tâm. Hắn đi cũng đâu ảnh hưởng đến nhã hứng của chúng ta. Hai từ chúng ta này gần như là nàng nghiến răng mà nói.
Hồng Lang nghe xong cũng không thèm liếc nhìn sắc mặt Trầm Viễn, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Cửa vừa khép lại, lực chú ý của Tử Chiêu lại rơi trở về bàn cược: Nào nào, ta còn đang thua một khoản tiền lớn đây. Phải nhanh chóng gỡ lại một chút trước khi tên tiểu tử kia quay lại, nếu không thì quả thật rất mất mặt a.
Nhận thấy thần sắc Tử Chiêu không có gì là không ổn, như thể người vừa gằn giọng khi nãy hoàn toàn không phải nàng.
Lẽ nào là ta nghe nhầm – Trầm Viễn có chút khó hiểu nhưng cũng không tiện nghĩ thêm, tiếp tục cùng Tử Chiêu đặt cược.
Lại qua hai ván cược nữa, Tử Chiêu một lần thắng được tám mươi ngàn lượng, ngay sau đó lại thua mất bảy mươi ngàn lượng. Nàng chống một tay lên cằm, thở dài: Ai, mới gỡ được có mười ngàn lượng, thật chẳng bõ bèn gì. Xem ra vận khí hôm nay thật sự không đủ rồi.
Trầm Viễn thấy nàng nói vậy lại tưởng nàng muốn dừng tại đây, con số một trăm mười ngàn lượng đối với Tú Lệ phường mà nói hẳn không đáng là gì. Nếu chỉ có vậy mà đã thả bọn người Tử Chiêu đi thì kế hoạch của hắn coi như đổ bể.
Hắn đảo mắt, lệnh cho thuộc hạ mang một chút điểm tâm lên đãi khách, sau đó vui vẻ nói: Chính ta cũng đang thua không ít. Hơn nữa nãy giờ chơi cũng có thắng có thua, không tin là không gỡ lại được.
Tử Chiêu khẽ cong mắt cười hùa theo hắn, bất giác cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ ngay phía dưới chỗ ngồi của mình thì không khỏi kho khan một tiếng, thầm mắng: Nha đầu chết tiệt, cư nhiên dám ra hiệu ngay dưới mông ta.
Nàng nâng tay nhấp một ngụm trà, hướng mắt ý bảo hà quan bắt đầu. Ván cược này Tử Chiêu chỉ đặt cược duy nhất một ô số hai mươi, mà lại chỉ đặt có mười ngàn lượng. Trầm Viễn thấy vậy thì không khỏi nghi hoặc: Công tử đây là ý gì? Sao lại chỉ đặt cược có một ô?.
Ta cũng không rõ, chỉ là đột nhiên cảm thấy muốn cược vào ô này thôi. Biết đâu vận may đã quay trở lại rồi. Trầm Viễn nhìn vào khóe mắt cong cong ẩn chứa ý cười thập phần thản nhiên của nàng thì cũng không đoán được trong đó chứa tâm tư gì, chỉ chờ cho hà quan mở lọ gỗ ra.
Nào ngờ, lọ vừa mở, chỉ thấy duy nhất một thanh kiếm cắm xuống đúng ô số hai mươi, cư nhiên là cửa sinh. Tử Chiêu nghiêng đầu nhìn tên thuộc hạ làm nhiệm vụ ghi chép đang ngẩn người kia: Ngươi tính xem số tiền của bản công tử đang là bao nhiêu?.
Hắn nghe có người gọi thì liền hoàn hồn, cúi đầu đọc lại bản ghi chép trong tay sau đó gấp gáp báo lại: Bẩm công tử, cộng với hai trăm ngàn lượng công tử vừa thu được thì ngài đang có chín mươi ngàn lượng.
Nghe tới con số này, Tử Chiêu liền lắc đầu: Chậc chậc, có chín mươi ngàn thôi sao? Cũng không tính là gì, ta lại đang cảm thấy vận khí rất tốt. Chúng ta cược tiếp chứ?. Ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Trầm Viễn khiến hắn hơi rùng mình, không kịp nghĩ ngợi gì liền hô một tiếng, ra lệnh cho hà quan tiếp tục.
Tử Chiêu như cũ, vẫn chỉ cược mười ngàn lượng vào một ô duy nhất, nhưng lần này nàng lại cược ô số lớn nhất là số bốn mươi.
Tiểu Nhan vẫn giữ yên lặng từ đầu tới giờ thấy vậy thì không nhịn được, thanh âm có chút căng thẳng vang lên: Công tử, nếu người thua thì chính là bốn trăm ngàn lượng bạc.
Ta biết. Bạc là bạc, cũng chưa phải hoàng kim. Tú nương đừng gấp. Nghe được một tiếng trấn an này, Tiểu Nhan lại không biết nên cười hay nên khóc: Gì chứ? Còn muốn hoàng kim nữa sao?.
Mặt khác, Trầm Viễn nhìn tờ ngân phiếu mười ngàn lượng đặt trên ô số bốn mươi kia thì cổ họng đã sớm khô khốc, lòng tham lập tức dâng lên nuốt chửng lấy hắn, mạnh miệng nói: Bốn trăm ngàn lượng. Có bán cả Tú Lệ phường đi cũng không đủ trả cho ta. Công tử nắm chắc phần thắng sao?.
Nàng bật cười thành tiếng: Ngươi nghĩ Tú Lệ phường rẻ mạt tới vậy sao? Bốn trăm ngàn này chỉ cần tùy tiện búng tay cũng có thể rơi xuống đất cho ngươi nhặt.
Một mảng đắc ý không che dấu nổi tràn ra khắp khuôn mặt Trầm Viễn khiến cho Tử Chiêu nhìn qua chỉ thêm phần chán ghét: Hừ, cả gan tính kế lên đầu ta. Chuẩn bị nhặt xác đi.
Hà quan thấy hai người đã cược xong thì cũng hô lên một tiếng, lạnh lùng nhấc lọ gỗ lên.