Edit + Beta: Ruby
----------------
Vinh Đình chỉ co quắp một hồi, lập tức gọi Đồng Quang tiến vào.
"Tiểu tiên nhân chạy rồi." Vinh Đình ngồi ở trước bàn dài, trên tay nắm Giang Tiểu Mãn lá thư để lại.
"Chạy?" Đồng Quang còn tưởng rằng mình nghe lầm.
"Trong cung ngoài cung đều phải tìm, hắn có thể còn chưa đi xa." Vinh Đình nói xong liền ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà hướng Đồng Quang nói "Không cho lộ ra, trừ ngươi ra cùng thân vệ còn lại, không thể để những người khác biết chuyện này."
Đồng Quang không có hỏi lại, bước nhanh rời đi.
Đồng Quang đi rồi, Vinh Đình ngồi ở đó, đem lá thư từng chữ từng câu mà đọc lại từng chữ.
Hắn đại khái hiểu được tiểu tiên nhân vì sao phải trốn, loại chuyện khi quân phạm thượng nếu phát sinh ở trên người người khác, xác thực là phải nhanh chóng trốn.
Nhưng hắn sao có thể sẽ thương tổn tiểu tiên nhân của hắn?
Vinh Đình nghĩ tới đây trái tim chính là từng trận mà đau, nhưng hắn không trách tiểu tiên nhân không tin hắn, hắn biết tiểu tiên nhân của hắn nhát gan, hơn nữa hắn không làm tổn thương tiểu tiên nhân, nhưng những người khác liền nói không chắc.
Cái này cũng là duyên cớ vì sao hắn không thể gióng trống khua chiêng sai người toàn thành đi soát, động tĩnh quá lớn, người khác rất nhanh thì sẽ nhìn ra không đúng.
Lúc này hắn duy nhất có thể may mắn chính là mình còn có một đội thân vệ, mấy thân vệ đi theo hắn vào sinh ra tử, hắn ở trên chiến trường trúng tên vẫn là bọn hắn khiêng trở về. Bởi vậy bọn họ thường ngày tuy là ẩn thân với chỗ tối, nhưng lại đều là người có thể dựa vào.
Bây giờ chỉ có thể kỳ vọng bọn họ sớm ngày tìm ra tiểu tiên nhân.
Thân vệ của Thái tử đang lặng lẽ ngoài cung, trong cung mà tìm hành tung Giang Tiểu Mãn, nhưng cũng không ai biết, Giang Tiểu Mãn không ở trong cung, cũng không ở ngoài cung.
Hắn trốn ở cái kia trong mật đạo.
Lúc vừa mới hắn quyết tâm rời đi, đầu tiên là đem muốn giao phó đồ vật sắp đặt thỏa đáng ở Trường Nhạc cung cho Vinh Đình, tiếp tục là vơ vét chút đồ ăn, nước uống mang ở trên người, còn đi vệ sinh một cái, đều chuẩn bị ổn thỏa mới trốn đến mật đạo.
Hắn rõ ràng, lúc này đã là buổi tối, hắn vội vã muốn tìm tìm nơi ngủ trọ cũng không dễ dàng, nếu như Vinh Đình đến khách sạn lục soát, hắn khẳng định lập tức bị tóm, còn không bằng trước tiên trốn ở trong mật đạo.
Mà hắn không nghĩ tới chính là, Nam Cung Tuyết lại cũng ở trong mật đạo chuẩn bị không ít lương khô, xem ra hắn có thể ở đây đợi thêm mấy ngày.
Ban đêm, Giang Tiểu Mãn đem y phục mang đến toàn bộ mặc lên người, nằm ở trên mặt đất mật đạo.
Mật đạo này chỉ có thể chứa một người thông hành, bởi vậy Giang Tiểu Mãn cũng động tác duỗi thân không ra, chỉ có thể cuộn tròn tay chân.
Sắp đến mùa đông, nhiệt độ ban đêm cực thấp, Giang Tiểu Mãn lạnh đến ngủ không được. Nhưng cả một ngày tiếp tinh thần căng thẳng, hắn cũng thực sự mệt mỏi.
Hắn mơ mơ màng màng, tinh thần hoảng hốt, lúc nửa đêm khi tỉnh lại còn tưởng rằng mình ở trên giường Trường Nhạc cung.
"Vinh Đình, lạnh..."
Hắn quen thói mà liền lăn về một bên, muốn chui vào trong lồng ngực Vinh Đình sưởi ấm, nhưng lúc này quay người lại chỉ đụng phải bùn đất lạnh như băng.
Giang Tiểu Mãn bỗng chốc tỉnh lại, mở to mắt vô thần mà nhìn phía trên ngẩn người.
Một ngày trôi qua, Giang Tiểu Mãn không rõ bây giờ là lúc nào.
Hắn nghĩ tới chui ra địa đạo, quay về đầu kia hoàng cung xem một cái, nhưng hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn vừa thò đầu ra, nhất định sẽ gặp phải người vừa vặn đi ngang qua, trong phim ảnh đều diễn như thế.
Giang Tiểu Mãn tính kiên nhẫn, lẳng lặng mà ngồi ở trong mật đạo mà thưởng thức quân bài trên tay.
Không thể không nói, hắn nhớ Vinh Đình rồi.
Giang Tiểu Mãn nán lại trong mật đạo ước chừng ba ngày, ngày thứ ba, hắn biết hắn tiếp tục đợi nữa có thể sẽ không nhịn được hồi cung đi tìm Vinh Đình, cuối cùng hắn cắn răng một cái, lặng lẽ rời đi mật đạo.
Lối ra mật đạo ở một rừng cây cách hoàng cung một đoạn, Giang Tiểu Mãn xem qua tiểu thuyết, cho nên không cần dò đường thì đã rõ ràng.
Thời điểm hắn đi ra mật đạo là giữa trưa, thế giới bên ngoài mặt trời chói chang.
Giang Tiểu Mãn đi trong rừng cây, hắn nhất định phải quyết định mình sau này nên đi nơi nào.
Hắn đem mấy bảo bối yêu thích đều cho Vinh Đình, bây giờ hắn mang ra cung chỉ có mấy bộ y phục, đạo cụ ảo thuật của hắn, còn có một chút kim ngân Hoàng Đế ban thưởng.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng rời đi rừng cây, hướng về nơi có người ở.
Giang Tiểu Mãn đi tới thị trấn, thị trấn giữa trưa cũng là thập phần náo nhiệt, mọi người rộn ràng, cùng thời điểm bình thường không có khác biệt.
Hôm nay Giang Tiểu Mãn bỏ đi đạo bào, từ bên trong y phục Vinh Đình làm cho hắn lấy ra một bộ hắc y không đáng chú ý nhất, liền tại ven đường nhặt được nón rộng vành sắp hư. Nón rộng vành đội lên, ai cũng không hướng hắn nhìn thêm mấy cái.
Giang Tiểu Mãn đi qua một chỗ khách sạn, hắn tại trước khách sạn ngừng một chút, cuối cùng đi ngang qua khách sạn, đi đến khu dân cư.
Giang Tiểu Mãn tại ven đường tìm gốc cây, ngồi ở bên gốc cây, nhìn cư dân tới lui.
Không thể ở khách sạn, bởi vì Nam Cung Tuyết chính là tới ở trong khách sạn bị tóm đư.
Trong tiểu thuyết, Nam Cung Tuyết sau khi từ mật đạo ra ngoài, lập tức tìm một gian khách điếm.
Nàng từ nhỏ quen sống trong nhung lụa rồi, ăn mặc cũng phải dùng tốt nhất, tới khách sạn tự nhiên cũng phải cần gian phòng hảo hạng, muốn tiểu nhị có rượu ngon, thức ăn ngon gì, toàn bộ bưng lên phòng nàng.
Tác phong của nàng phô trương quá mức, rất nhanh quan binh Vinh Đình phái tới tìm nàng liền tìm tới cửa. Nhưng nàng cũng không ngu ngốc, phát hiện không đúng lập tức rời đi, bọn quan binh vồ hụt.
Có một lần kinh nghiệm, Nam Cung Tuyết dứt khoát nữ giả nam trang, thay đổi thân phận công tử ca vào ở trong một khách sạn khác, tiếp tục ăn ngon mặc đẹp.
Nàng ở mấy ngày, chủ quán thấy nàng ra tay hào phóng, còn đặc biệt vì nàng tìm một đống ca sĩ nữ, vũ nữ giúp vui. Ai biết nàng xinh đẹp kinh người, mặc dù nữ giả nam trang (*), đám kia nữ nhân ở trước mặt nàng cũng không bằng nhan sắc.
(*) trong bản raw tác giả lại ghi làm nam giả nữ trang, mà đang nói về NCT có lẽ tác giả đã ghi nhầm nên tôi chỉnh lại "nữ giả nam trang".
Lập tức chuyện trong khách sạn nào đó có một mỹ nam tử ra tay phóng khoáng, liền tại trong giới ca nữ truyền ra, một truyền mười, mười truyền một trăm, trong chớp mắt tin tức truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Vì vậy ngày nào đó lúc Nam Cung Tuyết còn đang uống rượu mua vui, quan binh đạp cửa phòng của nàng ra. Nàng nhanh chóng muốn nhảy cửa sổ bỏ trốn, mà Vinh Đình đã tại ngoài cửa sổ chờ nàng.
Giang Tiểu Mãn nhìn đoạn tình tiết này, biết rõ ở khách sạn nguy hiểm quá cao. Trong khách sạn bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không chắc hắn vừa mới vào ở, tin tức liền đến trong tai Vinh Đình.
Giang Tiểu Mãn dưới tàng cây xem đứa nhỏ chơi nửa ngày, cuối cùng tìm được một nam hài hắn muốn tìm.
"Tiểu đệ."
Giang Tiểu Mãn gọi lại một tiểu nam hài, tiểu nam hài kia vóc dáng không cao, trên mặt còn mang theo nước mũi, tên là Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên này ở trong tiểu thuyết vì từng rơi xuống nước mà được Nam Cung Tuyết đã cứu một lần, chỉ là vì nổi bật ra thiện tâm Nam Cung Tuyết mà nhất nhân vật người qua đường thời ra trận. Nhưng này một đoạn tác giả thuận miệng đề ra một câu, nói là mẫu thân Tiểu Nguyên là quả phụ, một thân một mình nuôi nâng nhi tử, còn bị khách trọ trong nhà bắt nạt, thập phần vất vả. Bởi vậy Nam Cung Tuyết cứu Tiểu Nguyên một mạng, mẫu thân cậu nhóc còn dập đầu tạ ân với Nam Cung Tuyết.
Tiểu Nguyên ngày ấy rơi xuống nước Giang Tiểu Mãn rất sớm liền để Vinh Đình sai người chờ bên bờ sông, bởi vậy cậu nhóc còn chưa rơi xuống nước liền bị người kéo lên trên bờ, là cố tình mặc dù không phải Nam Cung Tuyết, nhưng cũng không bị thương chút nào.
Mà bây giờ Giang Tiểu Mãn tìm đến Tiểu Nguyên không vì những thứ khác, chính là vì tìm được chỗ ở của mình sau này.
Giang Tiểu Mãn hỏi: "Nhà các ngươi vẫn còn phòng trống không?".
Tiểu Nguyên hít nước mũi quan sát Giang Tiểu Mãn, hỏi: "Làm sao ngươi biết nhà ta muốn cho người ta thuê?"
Giang Tiểu Mãn nở nụ cười, "Ta chính là biết được."
Học sinh vào kinh đi thi đông đảo, không ít người sẽ mướn phòng ở lại trong dân cư gần đây, cũng có không ít trong nhà cư dân cho thuê phòng trống mà thêm chi phí trong nhà.
Tiểu Nguyên thấy Giang Tiểu Mãn mặt mày đẹp mắt, liền cũng đoán Giang Tiểu Mãn là một thư sinh.
"Mẹ!" Tiểu Nguyên đem Giang Tiểu Mãn dẫn về nhà.
Khách trọ lúc trước mới vừa đi, khách trọ lúc sau liền tới, Giang Tiểu Mãn làm người khách khí, lại một lần cho ba tháng tiền thuê phòng, mẹ của Tiểu Nguyên tự nhiên hoan nghênh Giang Tiểu Mãn.
Rời đi hoàng cung ngày thứ nhất, Giang Tiểu Mãn thuận lợi ở lại một nhà dân.
Nhà quả phụ rất là đơn sơ, mà thắng ở chỗ dọn dẹp sạch sẽ. căn phòng kia Giang Tiểu Mãn thuê lại không lớn, chỉ một cái giường, một cái bàn nhỏ, một cái tủ nhỏ liền đem gian phòng nhét tràn đầy.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn cũng không để ý lắm, chỉ cần có thể ẩn thân, nơi nào cũng có thể.
Ban đêm, Giang Tiểu Mãn nằm ở trên giường gỗ, trong tay cầm lấy đồ vật.
Ta là người xấu... Giang Tiểu Mãn trong lòng suy nghĩ.
Không chỉ là một tên lừa gạt, còn là một tên trộm.
Hắn mở ra lòng bàn tay nắm chặt, lộ ra đồ vật trong tay hắn nắm lấy, đó là một mùi soa màu trắng, không hề có hoa văn.
Là của Vinh Đình.
Hắn sinh bệnh sẽ được Vinh Đình mớm cháo cho hắn, chính là dùng chiếc khăn tay này lau mặt cho hắn, hắn còn nhớ rõ.
Ngày đó thời điểm hắn đem các tiểu bảo bối của hắn trở về Trường Nhạc cung, đã muốn đi, lại thoáng nhìn chiếc khăn tay đặt ở trên bàn. Cũng không biết sao, hắn liền lén lút giấu nó vào trong ngực.
Giang Tiểu Mãn nắm lên khăn tay nhẹ nhàng khẽ ngửi, bên trên còn có mùi huân hương trên người Vinh Đình.
Không biết Vinh Đình hiện tại đang làm gì, có phải là hận hắn lừa mình hay không.
Cùng lúc đó, trong Trường Nhạc cung.
"Điện hạ, ngài nghỉ ngơi đi, ngủ một hồi." Đồng Quang lo lắng nhìn về phía Vinh Đình.
Vinh Đình ba ngày không ngủ, hắn khuôn mặt tiều tụy, hai mắt đỏ lên, trên tay còn đang nắm Tiểu Kim Miêu Giang Tiểu Mãn để lại.
"Ngủ, cô làm sao có thể ngủ?" Vinh Đình thô lỗ thở hổn hển.
Ba ngày rồi, một đội thân vệ đem trong cung lật lên toàn bộ, khách sạn ngoài cung cũng tìm mấy lần, lại một chút manh mối cũng không tìm được.
Tiểu tiên nhân của hắn quá biết trốn, mà trốn thì thôi đi, hắn sợ chính là tiểu tiên nhân ở bên ngoài ra xảy ra điều bất trắc.
Tiểu tiên nhân của hắn ngốc vù vù ngu khờ khờ, bình thường có chút việc nhỏ liền muốn nhào tới trong lồng ngực của hắn, khó chịu muốn hắn an ủi, bị sợ hãi muốn hắn dỗ, bây giờ tự mình một người ở bên ngoài, nếu như bị người khi dễ làm sao bây giờ? Khó chịu làm sao bây giờ?
Hơn nữa tiểu tiên nhân mặt mũi đáng yêu như thế, nếu như bị người bắt đi bán liền nên làm gì?
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Mãn Mãn chính là ra ngoài chơi mấy ngày, chẳng mấy chốc sẽ trở về ha, mọi người chớ sốt sắng