Rõ ràng đều là chuyện đại hoan hỉ, rõ ràng Vinh Đình cũng cười, Giang Tiểu Mãn lại chẳng biết vì sao không cười nổi.
Hắn lại giống như một đứa nhỏ chờ bị mắng, khiếp khiếp nhìn Vinh Đình.
"Làm cái gì vẻ mặt đó?" Vinh Đình giơ tay ở trên mặt hắn lau một chút, "Tiên nhân được toại nguyện nguyện vọng, cô gia cũng có thể toại nguyện nguyện vọng, có chỗ nào không tốt? Cười một cái cho cô gia."
Giang Tiểu Mãn như hiểu mà không hiểu mà gật gật đầu, hướng Vinh Đình lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Mặt cùng tay chân đều lau khô ráo, Giang Tiểu Mãn cởi áo khoác lộ ra vết thương. Vừa thấy vết thương, động tác Vinh Đình liền ngừng lại.
Giang Tiểu Mãn xem không vết thương của chính mình, hắn thấy sắc mặt Vinh Đình nghiêm nghị, sốt sắng mà hỏi: "Rất thảm sao?"
Vinh Đình không nói lời nào.
Giang Tiểu Mãn khẩn trương hơn, "Có thể giúp ta gọi ngự y một chút..."
Kỳ thực cũng không phải vết thương nhiều nghiêm trọng, bất quá Giang Tiểu Mãn da mỏng, đụng nhẹ liền chảy máu. Chỉ là Giang Tiểu Mãn da trắng, nguyên bản bả vai trắng nõn một màu bây giờ mang theo thương tổn đỏ au, thực sự nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nghĩ tới mình chính là kẻ cầm đầu, trong lòng Vinh Đình liền có loại phiền muộn không nói được.
"Gọi ngự y đến đây đi." Vinh Đình nói.
"Được... chờ một chút!" Giang Tiểu Mãn đột nhiên hô dừng, " Vậy thì ngươi đến đây đi?"
Giang Tiểu Mãn chỉ chỉ thuốc mỡ trên tay Vinh Đình nói: "Đây là thuốc rất lợi hại đúng không? Bôi cái này là tốt rồi."
Vinh Đình nói: "Vẫn để cho ngự y đến đây đi, cô gia nếu không chuẩn bị cho tốt, khiến tiên nhân để lại vết sẹo sẽ không tốt."
"Ngươi cẩn thận một chút là được rồi!" Giang Tiểu Mãn nhìn vẻ mặt Vinh Đình cau mày khó hiểu, nhẹ giọng giải thích rõ nói "Nếu cho người khác biết ngươi muốn giết ta liền thảm."
"Cô gia không có ý muốn giết ngươi."
"Giống nhau! Nếu là người khác biết được chúng ta cãi nhau, không biết còn phải xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đừng gây chuyện thị phi cho ngươi." Giang Tiểu Mãn lôi tay Vinh Đình, luôn mồm nói, "Ngươi mau bôi đi, ta không sợ đau, nhanh lên."
Vinh Đình xem dáng dấp kia của Giang Tiểu Mãn, phiền muộn trong lòng cảm giác tăng lên. Rõ ràng là hắn tổn thương Giang Tiểu Mãn, làm sao bây giờ vẫn là Giang Tiểu Mãn thay hắn dự định?
"Là cô gia sai rồi." Vinh Đình thấp giọng nói.
"Ta cũng có sai! Là ta trước tiên không tuân thủ cam kết, mang Tiểu Tuyết Tử đến xem kiếm, sai chính là ta." Giang Tiểu Mãn vội vàng nói. Nói đến đây Giang Tiểu Mãn dừng một chút, lại nói: "Bất quá ngươi đập Tiểu Kim Miêu của ta, ngươi... như vậy phi thường không tốt."
"Cô gia sai rồi, cô đền lại cho ngươi một con."
"Không giống nhau, ngươi đền lại cho ta mấy con, đó cũng không phải Tiểu Kim Miêu của ta, Tiểu Kim Miêu của ta chết rồi."
Chung quy vẫn là Vinh Đình bôi thuốc cho Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn nói mình không sợ đau, nhưng chỉ cần Vinh Đình vừa đụng tới hắn, hắn liền run lên, thể hiện rõ sợ đau muốn chết. Nếu là bình thường, Vinh Đình nhất định phải cười nhạo hắn, mà bây giờ Vinh Đình lại một chút cũng không cười nổi, chỉ có thể tùy ý nói chút gì đó dời đi lực chú ý của Giang Tiểu Mãn.
"Ngươi nói ta, Tiểu Tuyết Tử chính là mệnh định chi nhân của ta, ngươi tính ra? Nếu không tính chính xác làm sao bây giờ?"
"Khẳng định chuẩn, trước kia các ngươi chưa có gặp gỡ, ta đã biết hai người các ngươi sẽ bên nhau."
"Chúng ta bên nhau lại là bộ dạng gì?"
Giang Tiểu Mãn hồi tưởng nội dung trong tiểu thuyết, liền nhớ tới cảnh tượng mình thời điểm lần đầu bước vào Trường Nhạc Cung. Khi đó Trường Nhạc Cung kín không thông gió, âm âm u u, giống như nhà ma, làm cho Giang Tiểu Mãn bay lên một luồng cảm giác quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc kia đến từ trong sơn thôn của hắn khi nhìn thấy mấy lão nhân góa vợ, góa chồng.
Không có bạn già, không có con trai con gái, người cô đơn cứ như vậy mà ở tại trong căn phòng cũ nát trên đỉnh núi xa xôi.
Có lúc Giang Tiểu Mãn cùng bọn họ tán gẫu, luôn cảm giác trong phòng kia có một loại khí vị kỳ lạ. Không phải mùi thối, mà là mùi vị vật chết, dường như trong phòng này hết thảy đều đang dần dần chết đi.
Ngày đó Trường Nhạc Cung đã là mùi vị như thế.
Nhưng mà mùi vị như vậy lại là trong tiểu thuyết không có nói tới, Giang Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Rất vui vẻ."
"Vui sướng đến mức nào?"
Giang Tiểu Mãn cũng không biết nói thế nào, liền nói: "Ngược lại so với ở bên ta vui sướng nhiều hơn, chính ngươi thử một chút thì biết."
So với cùng tiểu tiên nhân này bên nhau còn vui sướng? Đây rốt cuộc là vui sướng gì, Vinh Đình không có cách nào tưởng tượng.
Giang Tiểu Mãn một ngày một đêm không ngủ, vừa nãy vừa khóc vừa chấn kinh, tinh thần sớm là uể oải không thôi. Thuốc vừa mới thoa xong, hắn liền đã muốn ngủ gật.
"Đợi... Đợi ta ôm điện hạ lên giường..." Đầu Giang Tiểu Mãn gật gật nói "Ngươi đừng bò trên đất..."
Vinh Đình nghe được dở khóc dở cười, đang nghĩ ngợi hay là để cho Đồng Quang tiến vào cùng hắn diễn kịch, nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, Giang Tiểu Mãn đã ngủ rồi.
Giang Tiểu Mãn nửa người trên còn để trần, liền như vậy ngoẹo cổ ngồi ở trên ghế ngủ.
Vinh Đình nhìn hắn một hồi, giúp hắn băng bó vết thương xong, cuối cùng lặng lẽ không tiếng động mà đứng lên, đem hắn ôm đến trên giường.
Đèn bị thổi tắt, trong bóng tối, Vinh Đình đắp chăn cho Giang Tiểu Mãn, mình cũng lên giường.
Vinh Đình mở to mắt thẳng đến nửa đêm, luôn luôn đang nghĩ rốt cuộc cái gì là còn vui sướng hơn so với vui sướng ở bên tiểu tiên nhân.
Cùng tiểu tiên nhân này ở bên vui không? Đây là điều khẳng định.
Từ lần đầu tiên sau khi nhìn thấy tiểu tiên nhân này, cuộc sống của hắn liền thêm vào không ít lạc thú, lời tiểu tiên nhân nói trong một ngày, cũng đều bằng lời hắn nói trong một tháng.
Càng khỏi nói hắn đến mấy lần cũng không nhịn được bị tiểu tiên nhân này chọc phát cười, hắn còn chưa từng thấy người ngốc đến đáng yêu như thế.
Tiểu Tuyết Tử kia có thể cho hắn vui sướng như vậy?
Giang Tiểu Mãn tay chân xúc động đến kịch liệt hơn, phát ra tiếng hừ hừ không thoải mái, rõ ràng là bởi vì chuyện buổi tối làm ác mộng.
Vinh Đình nghe, giơ tay vỗ vỗ hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, cô gia không giết ngươi, cô gia bảo vệ ngươi."
Giang Tiểu Mãn vẫn là giãy dụa, Vinh Đình không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người ôm lấy hắn, để cho hắn gối lên trên cánh tay của chính mình. Vinh Đình vỗ nhẹ lưng Giang Tiểu Mãn, đồng thời nhẹ nhàng ngâm nga đồng dao không biết nghe được ở đâu.
Giai điệu ôn hòa xuôi theo vào trong mộng, Giang Tiểu Mãn trong giấc mộng cuối cùng cũng coi như được thoải mái, giãy dụa dần dần nhỏ.
Vinh Đình thả động tác chậm, mà không có dừng lại, vẫn nhẹ nhàng vỗ.
Coi như hắn cho là lúc Giang Tiểu Mãn đã không có chuyện gì, Giang Tiểu Mãn lại đột nhiên xiết một câu: "Ta muốn về nhà."
Trong bóng tối, bài đồng dao ôn nhu im bặt đi, một hồi lâu mới lần nữa nhẹ nhàng ngâm nga.
Người khác có thể mang đến cho hắn càng nhiều vui sướng hay không, Vinh Đình không rõ. Nhưng hắn biết được, từ lúc tiểu tiên bên mình càng được vui sướng, sớm muộn sẽ rời hắn mà đi.
Giang Tiểu Mãn khi tỉnh lại, bên cạnh đã không ai.
Hắn. đội lên một đầu tóc loạn như ổ quạ ngồi dậy, phát hiện Vinh Đình đã ngồi ở trước án đọc sách.
Một đêm qua đi, trạng thái tinh thần Giang Tiểu Mãn đã khôi phục hơn nửa. Hắn ôm meo meo kéo lên giường, đem trạng huống trước mắt sửa sang lại.
Hiện tại Thái tử đã biết Nam Cung Tuyết chính là mệnh định chi nhân mình, cũng chỉ thiếu trị chân, trị xong chân tình cảm của hai người nên có nhanh chóng tiến triển.
Thời điểm đó hai người lưỡng tình tương duyệt, hắn trợ công được hẳn là sẽ không khó khăn tầng tầng như lúc trước. Mặt khác lúc trước thật nhiều tình cảnh mấu chốt ma xuy quỷ khiến mà không xuất hiện, lúc này hẳn là đều có thể xuất hiện.
Bởi vậy hắn hiện tại chỉ cần bảo đảm một đôi chân Thái tử có thể được chữa khỏi.
Giang Tiểu Mãn ôm mèo xuống giường, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng dạo bước đến trước mặt Vinh Đình.
"Điện hạ."
"Làm sao vậy?" Vinh Đình ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiểu Tuyết Tử đâu?" Giang Tiểu Mãn hỏi, "Làm sao không nhìn thấy nàng?"
"Nàng à." Vinh Đình đem đầu hạ thấp xuông, không hứng thú lắm nói " Đương nhiên là nhốt lại."
"A?"
"Trộm đồ tiên nhân, lại lén xông vào cấm địa hoàng cung, đương nhiên nên nhốt lại."
"Nhưng nàng là mệnh định chi nhân của ngươi!"
"Vậy thì như thế nào?"
Giang Tiểu Mãn nhin mặt Vinh Đình không hề cảm xúc, nhất thời hơi sốt sắng, thử dò xét nói: "Ngươi không phải vẫn muốn tìm đối tượng có thể cả đời yêu nhau sao?"
Vinh Đình tùy ý gật đầu một cái.
Giang Tiểu Mãn lại hỏi: "Trước mắt không phải có một người sao? Ngươi làm sao không vui nha?"
"Bởi vì ta ngay cả nàng đến cùng dung mạo ra sao đều nhớ không rõ, càng đừng nói quen biết nàng."
"A? Ngươi không phải vẫn luôn thích nàng sao?"
"Ta lúc nào thích nàng?" Vinh Đình trợn mắt nói.
Giang Tiểu Mãn sững sờ tại kia, lúng túng nắm quả cầu thịt nhỏ của meo meo, nói rằng: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm thích nàng, chỉ là không có nói rõ thôi... Các ngươi là mệnh định chi nhân, không phải nên nhất kiến chung tình sao? Đúng rồi, ngươi không phải vừa bắt đầu liền đem nàng tới Trường Nhạc Cung sao?"
Vinh Đình không lời mà nói: "Đó là bởi vì cô gia nghĩ đến ngươi thích nàng, liền đem nàng tới."
Lần này đổi Giang Tiểu Mãn trợn to mắt: "Ta lúc nào thích nàng?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, lần này lúng túng.
Hai bên đều cho là đối phương chỉ là yêu mà không dám nói, không ngờ rằng ai cũng không có yêu thích Tiểu Tuyết Tử.
Giang Tiểu Mãn nói: "Mặc dù là như vậy... Bất quá điện hạ hay là trước tiên cùng nàng quen biết một chút đi, nói không chắc một hồi liền phát hiện nàng rất tốt?"
Vinh Đình lạnh lùng nói: "Loại rất biết trộm đồ kia tốt không?"
Giang Tiểu Mãn: "..."
Giang Tiểu Mãn thật không biết nên làm gì bây giờ, nhưng trong sách hình thức ở chung của Vinh Đình cùng Nam Cung Tuyết vẫn luôn là hoan hỉ oan gia, không có một khắc không ở ghét bỏ đối phương, nhưng lại cũng cãi nhau ầm ĩ mà tiếp tục chung sống.
Cho nên, không thử xem làm sao biết?
Vinh Đình sai Đồng Quang đem Nam Cung Tuyết mang tới, Nam Cung Tuyết tay chân vẫn bị trói, miệng cũng bụm kín, vừa bị dẫn tới liền hoảng sợ nhìn hai người bọn họ.
Vinh Đình mặt không thay đổi nhìn mặt của nàng. Được thôi, quả thật là mỹ nhân hiếm thấy.
Nhưng mỹ nhân thì lại làm sao đây?
Vinh Đình quay đầu nhìn về phía Giang Tiểu Mãn bên cạnh, mỹ nhân chung quy sẽ già, nhưng tiểu tiên nhân này đều tám mươi tuổi còn có thể duy trì bộ bộ dạng thiếu niên thanh tú, có thể thắng xa mỹ nhân?
"Để cho nàng nói vài câu đi." Vinh Đình ra hiệu Đồng Quang đem vải che miệng Nam Cung Tuyết dỡ xuống.
Vải vừa dỡ xuống, Nam Cung Tuyết lập tức nói: "Đừng giết ta! Ngươi nếu giết ta, ta... phụ thân ta, ca ca ta sẽ..."
"Vẫn là bụm kín đi." Vinh Đình ngón tay vung lên, Đồng Quang liền đem miệng Nam Cung Tuyết bịt lại.
Giang Tiểu Mãn: "..."
Vinh Đình: "Tiên nhân, ngươi nói xem?"
Giang Tiểu Mãn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói Nam Cung Tuyết là thời điểm như thế này còn dám uy hiếp nam chính, quả thật là mệnh nữ chính, tính cách nữ chính.
"Lúc này mới lần đầu tiên chính thức gặp mặt đây, nói không chắc sau đó sẽ còn rất nhiều." Giang Tiểu Mãn thật cẩn thận động viên Vinh Đình, "Ngươi xem một chút, điện hạ vừa bắt đầu cũng rất chán ghét ta, mà chúng ta bây giờ còn không là thành bạn tốt sao?"
Vừa nói như thế ngược lại còn có chút đạo lý.
Vừa bắt đầu hắn cũng cảm thấy tiểu tiên nhân này thập phần đáng ghét, nhưng hôm nay lại cũng cảm thấy thập phần vừa mắt.
Hắn giương mắt thấy Giang Tiểu Mãn vẻ mặt biểu tình căng thẳng, hừ nhẹ một tiếng, bình thản nói: "Yên tâm đi, nói muốn cho tiên nhân về nhà, sẽ để tiên nhân về nhà, cô gia khi nào đã lừa gạt ngươi?"