Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 42: Chương 42: Giả què








Edit + Beta: Ruby

----------------

Giang Tiểu Mãn vừa vào Trường Nhạc Cung, thấy Vinh Đình, trong lòng có loại tâm tình rất phức tạp, vừa thả lỏng vừa sốt sắng.

Quả nhiên trên bàn đã dọn xong cơm nước, Vinh Đình đang đợi hắn dùng bữa cơm. Hắn tự mình ngồi xuống, ai oán mà liếc nhìn Vinh Đình: "Điện hạ không thể tự mình ăn cơm sao?"

Vinh Đình không hiểu ra sao cả liếc mắt nhìn hắn, "Là ai ngày hôm qua nói muốn ăn thịt sốt anh đào?"

(*) thịt sốt anh đào



Vinh Đình ngón tay ở trên bàn chỉ chỉ, Giang Tiểu Mãn trước mặt bày một bàn thịt sốt anh đào. Thịt sốt anh đào kia màu sắc tươi đẹp hồng nộn, tỏa ra một hương vị mùi tương đậm đà, ở giữa liền mơ hồ có mùi thơm quả anh đào. Đối với Vinh Đình một Thái tử giản dị thường ngày ăn uống rất đơn giản mà nói, món ăn này thường ngày không thể xuất hiện ở trên bàn cơm của hắn, đây là vì Giang Tiểu Mãn mới gọi ngự thiện phòng làm.

Giang Tiểu Mãn nuốt nước miếng, ngượng ngùng cười cùng Vinh Đình, lúc này mới bắt đầu ăn.

Ăn một hồi, Giang Tiểu Mãn bắt đầu nhịn không nổi nói, liếc mắt nhìn Vinh Đình. Vinh Đình cũng nhìn hắn, bình thản nói: "Tiên nhân chịu ủy khuất?"

Giang Tiểu Mãn gật đầu, bắt đầu oan oan ức ức mà lên án: "Các quý nhân đều bắt nạt ta."

Vinh Đình cau mày: "Làm sao bắt nạt ngươi?"

Vinh Đình đoán các nàng xem thường Giang Tiểu Mãn, đoán các nàng làm khó dễ Giang Tiểu Mãn, thậm chí còn đoán các nàng lấy cái kẹp gắp ngón tay Giang Tiểu Mãn, lại không đoán ra cái mà Giang Tiểu Mãn nói là: "Các nàng nói chúng ta đang nói chuyện yêu đương..."

Giang Tiểu Mãn nói đến đỏ mặt, chuyện này thực sự khó có thể mở miệng. Mà nếu nói hết ra, hắn liền dứt khoát ngay cả mấy lời đồn đãi hoang đường đều nói cho Vinh Đình.

Phương pháp hóa giải khó xử tốt nhất chính là để cho người khác cũng đồng thời khó xử, quả nhiên Giang Tiểu Mãn thấy Vinh Đình bên tai cũng đỏ, tựa hồ là tốt hơn chút.

Hắn chỉ thấy Vinh Đình cắn chặc hàm răng nặn ra hai chữ: "Hoang đường."

"Đúng không, hoang đường!" Giang Tiểu Mãn nói "Ngươi gọi ta trở về dùng cơm, các nàng cười ta càng dữ dội hơn."

Vinh Đình nói: "Ngày mai cô gia đi nói với phụ hoàng, để các nàng không vô lễ với ngươi nữa."

Giang Tiểu Mãn vội nói: "Ối! Đừng!"

Mấy quý nhân lại là bạn tốt của hắn, tuy rằng các nàng là phi tử Hoàng Đế, mà tuổi tác bất quá lớn hơn Giang Tiểu Mãn một ít, Giang Tiểu Mãn liền xem các nàng là tỷ tỷ, cũng không muốn để Vinh Đình phạt các nàng.

Giang Tiểu Mãn thả đũa xuống, thật cẩn thận liếc mắt một cái nhìn Vinh Đình, nói rằng: "Ta đang nghĩ, có lẽ... chúng ta phải tránh hiềm nghi."

"Tránh hiềm nghi?" Vinh Đình cắn răng càng chặt hơn, chỉ có thể nặn ra từng chữ từng chữ.

"Đúng... Tất cả mọi người nói chúng ta luôn ở cùng nhau, điều này làm cho cho mọi người hiểu lầm." Giang Tiểu Mãn thấy Vinh Đình sắc mặt không quá tốt, vội lại bổ sung, "Bần đạo cũng đã lâu không bế quan, cũng là nên bế quan tu hành, chờ qua trận "gió" lại trở ra."

"A, lúc này ngược lại là nhớ tới tu hành."

"Tu hành rất tốt nha, thừa cơ hội này, ngươi cũng sẽ cùng Tiểu Tuyết Tử bồi dưỡng một chút..." Giang Tiểu Mãn bị Vinh Đình đằng đằng sát khí mà trừng mắt liếc, không dám nói nữa.

"Cô gia nếu như vì một chút lời đồn vô căn cứ phải tránh hiềm nghi, chẳng phải là càng khiến người ta chế giễu!" Vinh Đình nói "Tiên nhân đêm nay ngủ lại Trường Nhạc Cung!"

"A?" Người què thối đối với nữ chủ không bá đạo, ngược lại ở vào thời điểm này nổi hứng bá đạo, thực sự là thật chẳng biết tại sao!

Giang Tiểu Mãn vội vàng ăn cơm, nói rằng: "Bần đạo phải đi."

Vinh Đình liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Đi đâu? Hoa quả của Tiên nhân còn chưa ăn nè, đi đâu?"

Giang Tiểu Mãn bị Vinh Đình trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là bé ngoan kéo dĩa anh đào trên bàn qua, ôm anh đào bắt đầu ăn.

Anh đào ở hiện đại cũng không phải là hoa quả rẻ, tại cổ đại càng là đắt giá, dĩa anh đào trong tay Giang Tiểu Mãn có lẽ người khác tiến cống cho hoàng thượng, nếu không có Vinh Đình đặc biệt đi xin, còn chưa tới phiên Giang Tiểu Mãn ăn.

Giang Tiểu Mãn miệng không lớn, thậm chí có thể nói hơi nhỏ, mấy quả anh đào to chỉ cần to thêm chút, hắn không thể một ngụm ăn hết một trái. Mấy quả anh đào nhiều nước, nước anh đào dính ở trên môi hắn, lộ ra môi của hắn đặc biệt xinh đẹp.

Vinh Đình ở bên kia nhìn, bỗng nhiên nghĩ tới bốn chữ "Cái miệng anh đào nhỏ nhắn". Hắn nghĩ tới đây càng làm mặt đừng đi qua, mình đây là rốt cuộc đang làm gì? Tám mươi tuổi đó, làm sao cứ luôn đối một cái người tám mươi tuổi nghĩ đông nghĩ tây... Nhất định là bị những lời đồn kia ảnh hưởng tới.

Lời đồn hại người, thực sự là lời đồn hại người.

"Ăn xong rồi."

"Ăn nhanh như vậy?"

Giang Tiểu Mãn ôm cái dĩa trống trơn vô tội gật đầu, đúng ăn nhanh như vậy, cái giề, không được sao?

"Ăn xong thì đi tiêu cơm một chút."

Vinh Đình ra lệnh một tiếng, Giang Tiểu Mãn liền ôm mèo về hậu viện tiêu cơm. Hắn ở chỗ Vinh Đình lưu lại thời gian dài, có khi đi tới dứt khoát ngay cả Dần tướng quân cũng mang tới.

Dần tướng quân càng ngày càng thể hiện ra đặc chất quất miêu, ôm lấy thịt vù vù. Giang Tiểu Mãn hai tay ôm không hết, đành phải ủy khuất meo meo, để meo meo vùi ở trên chân hắn. Hắn trên người còn bị đè lên hai con mèo, im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nghĩ thầm nếu những người kia trong cung biết được bọn họ ngay cả mèo đều nuôi ở cùng một chỗ, khẳng định lại muốn cười bọn họ.

Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt?

Giang Tiểu Mãn tiêu thực xong, liền mình ở hậu viện lén lút biểu diễn bài poker cho mấy mèo meo xem, thực sự không có chuyện làm, lại quay về đến xem Thái tử chịu thả hắn đi không.

Nhưng mà Thái tử ra lệnh một tiếng gọi hắn đi tắm, giọng nói kia thập phần bá đạo không thể nghi ngờ, hắn cũng chỉ đành đến suối nước nóng trong Trường Nhạc Cung tắm rửa.

Tắm xong Giang Tiểu Mãn là thật buồn ngủ, dự định quay về Thông Thiên tháp.

Hắn còn buồn ngủ nói: "Nếu để cho bọn họ biết được ta lại cùng ngươi ngủ chung, này còn phải..."

Vinh Đình biết được tiên nhân đang lo lắng cái gì, nhưng mà hắn cũng không biết mình rốt cuộc là nghĩ thế nào, Giang Tiểu Mãn càng muốn đi, hắn thì càng không muốn để cho Giang Tiểu Mãn đi.

Hắn xem Giang Tiểu Mãn là thật muốn ngủ, không thể làm gì khác hơn nói: "Cô gia chân đau."

Vừa nghe thấy chân đau, buồn ngủ trên mặt Giang Tiểu Mãn nhất thời biến mất, đôi mắt trợn to sốt sắng mà hỏi: "Chỗ nào đau? Làm sao còn đau chứ?"

"Chính là đau." Vinh Đình tùy ý chỉ chỉ chân của mình, "Muốn tiên nhân xoa bóp mới có thể khỏi."

"Đương nhiên, ta đây liền xoa bóp cho điện hạ." Giang Tiểu Mãn vốn muốn cho Vinh Đình ngồi ở trên ghế, mà lại cảm thấy trên ghế không phát huy được, cuối cùng hai người dứt khoát lên - giường.

Vinh Đình dựa theo chỉ thị Giang Tiểu Mãn nằm lỳ ở trên giường, Giang Tiểu Mãn quỳ ngồi ở trên giường, nghiêm nghiêm túc túc ấn lên chân cho Thái tử.

Tay hắn sức lực rất tốt, Vinh Đình bị hắn ấn đến cả người thoải mái, càng là cũng bắt đầu buồn ngủ. Nhưng mà mới có chút buồn ngủ như vậy, liền nghe Giang Tiểu Mãn nói: "Như thế còn có thể đau chứ? Có phải là rơi xuống mầm bệnh gì không?"

Vinh Đình hàm hồ đáp một tiếng, Giang Tiểu Mãn lại nói: "Bần đạo cùng chân điện hạ này bây giờ không có duyên phận, điện hạ hãy để cho Tiểu Tuyết Tử xem một chút cho ngươi đi, ngươi tuy rằng... tuy rằng không thích nàng, nhưng nàng y thuật vẫn là rất tốt."

Vinh Đình không đáp lại, Giang Tiểu Mãn liền nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên không nói.

Vinh Đình đang suy nghĩ tiểu thoại lao này làm sao an tĩnh, cũng cảm giác được một luồng nhiệt khí phun trên cần cổ mình, tiếp theo liền nghe âm thanh Giang Tiểu Mãn vang lên bên tai hắn. Giang Tiểu Mãn kề sát bên tai hắn thần bí nhẹ giọng nói: "Ta hoài nghi nhà của ngươi có quỷ."

"..."

"Ngày đó nửa đêm, có thứ đạp ta."

"......"

"Có phải là có quỷ quấy phá, chân của ngươi mới đau đấy?"

"........."

Giang Tiểu Mãn nói xong ý thức được mình não động quá lớn, "Khà khà" cười một tiếng, liền phát hiện cái gì: "Ngươi lỗ tai hồng hồng, làm sao vậy?"

Vinh Đình không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn đưa tay muốn đi giúp hắn xoa xoa, nhưng mới vừa đụng tới, Vinh Đình lại như điện giật lập tức vuốt ve tay hắn.

"Đừng đụng!"

"Ồ."

Giang Tiểu Mãn rụt tay về, lại tiếp tục giúp Vinh Đình ấn chân. Hắn có chút bận tâm Vinh Đình, chân này vốn là nên nữ chủ chữa khỏi, lại bị hắn đánh bậy đánh bạ mà châm khỏi, hắn chỉ sợ chân này căn bản không khỏe hẳn. Chuyện này làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây hắn bắt đầu tội lỗi, càng nghiêm túc ấn chân cho Vinh Đình, nghĩ thầm mình thật không đi. Tin đồn chính là tin đồn đi, bảo vệ tốt nam chủ mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng mà Giang Tiểu Mãn mới liền ấn một lát, Vinh Đình liền bảo hắn chớ có ấn nữa, đi ngủ. Giang Tiểu Mãn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm chui vào trong chăn, hai người cùng giường cùng chăn đi ngủ.

Gần thu, buổi tối so với trước đây lạnh hơn nhiều, hai người ngủ cùng nhau đặc biệt ấm.

Giang Tiểu Mãn vốn là còn đang suy nghĩ miên man, mà cảm nhận được bên người Vinh Đình ấm áp, nhiệt độ kia thoải mái làm cho hắn không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Ban đêm, Giang Tiểu Mãn bị đạp tỉnh.

Giang Tiểu Mãn: "!!!"

Ai? Quỷ đến rồi?

Tim Giang Tiểu Mãn co rụt lại, mặt đều sắp bị doạ không còn chút máu, liền vội vàng nắm lấy tay Vinh Đình.

"Vinh Đình! Vinh Đình!" Giang Tiểu Mãn nhỏ giọng gọi, liền lung lay tay Vinh Đình. Hắn sắp bị hù chết, sao lại đến nữa rồi? Thái tử không phải nên một thân chính khí sao? Trường Nhạc Cung làm sao có thể có ma!

Đại khái là Vinh Đình đời này chưa từng bị mang cả tên lẫn họ mà gọi, bởi vậy tiếng la này đối với hắn mà nói thập phần xa lạ, Giang Tiểu Mãn liền gọi mấy lần cũng không thể đánh thức hắn.

Giang Tiểu Mãn cuống lên, đổi giọng hô: " Người què thối!"

Lần này Vinh Đình cuối cùng cũng coi như có phản ứng, hắn đưa tay bỗng chốc đem Giang Tiểu Mãn kéo đến trong lồng ngực, ôm chặt, nói mớ nói: "Ngoan, ngoan..."

Giang Tiểu Mãn bị ôm có chút lúng túng, mà dù sao là có cảm giác an toàn, hơn nữa ấm vù vù, không bao lâu hắn lại ngủ thiếp đi.

Có lẽ là ban đêm bị quỷ đạp một cái, hệ thống rất lâu bị kẹt thẻ trong não Giang Tiểu Mãn lại run rẩy ùa ra một chương.

Chương trước, Nam Cung Tuyết chỉ dùng bàn tay trắng nõn thon dài của nàng ở trên đùi Thái tử phất một cái, Thái tử liền đứng lên. Mà một chương này, Thái tử đứng lên lại rốt cục tự mình đến Thông Thiên tháp tìm Nam Cung Tuyết.

Nam Cung Tuyết che ở cửa không cho hắn tiến vào, cũng hỏi hắn: "Rõ ràng một đôi chân khoẻ mạnh, tại sao muốn giả bộ què? Nếu giả bộ què rồi, vì sao liền muốn hiện tại đứng lên."

Thái tử lộ ra nụ cười tà mị: "Vì theo đuổi ngươi."

Sau đó Thái tử chính thức triển khai theo đuổi mãnh liệt với nữ chủ.

Giang Tiểu Mãn tối hôm qua ngủ sớm, ngày hôm nay cũng tỉnh sớm. Hắn thức dậy, phần cập nhật liền trực tiếp tiến vào trong đầu của hắn, làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh lại.

Hắn hưng phấn nhìn lại tiểu thuyết.

Mấy phút sau, trên mặt của hắn lộ ra nghi hoặc thần sắc, quay đầu lại liền đem một chương này coi lại một lần nữa, còn so sánh với chương trước.

Một lần không đủ, hắn liền coi lại một lần, cuối cùng ước chừng xem lại ba lần.

Giả bộ què? Hắn có phải là nhìn lầm gì rồi hay không?

Vinh Đình ôm hắn hiếm thấy thức dậy muộn hơn hắn, lúc này còn ngủ say sưa, thụy nhan suất khí vô cùng.

Hắn thấy mặt Vinh Đình, không dám tin tưởng, nhưng lập tức liền nghĩ tới sự tình hai lần nửa đêm bị đạp cho tỉnh, bỗng nhiên rõ ràng.

Rất tốt, khá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.