Vinh Đình nheo mắt lại, trong lòng nổi lên một luồng tâm tình phức tạp chen lẫn kinh ngạc, tức giận cùng lúng túng, trong đó lúng túng nhiều nhất, dù sao hắn không dám để cho bất luận người nào biết được hắn mua thoại bản của mình và tiểu tiên nhân, không nghĩ tới lại đảo mắt gặp gỡ một người biết chuyện.
Hắn dời đi tầm mắt nhìn về phía những người khác. Những người khác giới thiệu qua một vòng, Vinh Đình ngay cả tên của bọn họ cũng không nhớ được.
Hoàng Đế hỏi: "Thái tử có tính toán gì không?"
Vinh Đình không nói, Hoàng Đế thấy tầm mắt của hắn dừng lại trên người Khương Khả lâu nhất, nhân tiện nói: "Không bằng là Khương Khả đi."
Vinh Đình còn không có đáp lại, Khương Khả liền dập đầu, âm thanh khẽ run nói: "Tạ chủ vinh ân."
Vinh Đình thấy thế, cũng không nói gì nữa.
Những người còn lại rời đi, chỉ còn lại Vinh Đình cùng Khương Khả.
Khương Khả làm con trai thừa tướng, không thể phủ nhận thực sự đọc nhiều thi thư, Vinh Đình để cho hắn tại chỗ làm thiên văn chương, xác thực viết không sai, người này làm thư đồng Thái tử thập phần thích hợp.
"Cô gia lúc lên Thượng Thư phòng, ngươi lại đến." Vinh Đình nói xong liền đi, càng là ai cũng không nhắc tới việc ngày ấy.
Ngày mai, Vinh Đình rốt cục xuất hiện ở Thượng Thư phòng.
Khương Khả đã đến, Vinh Đình thấy hắn ngồi ở vị trí Giang Tiểu Mãn bình thường ngồi, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng làm một thư đồng, Khương Khả thực sự cũng không có tật xấu gì, yên tĩnh, không nói lung tung, quả thực bộ dáng cùng ngày đó ngẫu nhiên gặp Vinh Đình thì nói cả dời không hết, như hai người khác nhau.
Như vậy duy trì mấy ngày, hai người bình an vô sự, phảng phất chuyện ngày đó chưa bao giờ phát sinh qua.
Mà Vinh Đình trong lòng lại càng ngày càng phiền, gần một tháng chưa gặp tiểu tiên nhân, hắn nôn nóng đã đi tới điểm cao nhất, nhìn cái gì đều không vừa mắt.
Mà Khương Khả cũng bắt đầu có vẻ hơi kỳ quái, nhiều lần Vinh Đình phát hiện y nhìn mình, nhưng hắn lúc ngẩng đầu Khương Khả lại chuyển tầm mắt đi.
Vinh Đình không chịu nổi, một ngày hai người ở trong thư phòng Trường Nhạc cung, hắn lại một lần phát hiện tầm mắt Khương Khả, lạnh lùng nói: "Nhìn đủ rồi chưa?"
Khương Khả lập tức quỳ xuống, run giọng nói: "Thỉnh điện hạ thứ tội."
"Vì sao nhìn chằm chằm cô gia?"
"Thỉnh điện hạ thứ tội!"
Vinh Đình nhìn y, y không trả lời, liền dự định để cho hắn vẫn quỳ xuống.
Một hồi lâu, Khương Khả rốt cục mở miệng. Y ấp úng nói: "Thần... Thần chỉ là có chuyện muốn hỏi điện hạ, cũng không biết làm sao mở miệng..."
"Nói."
"Thần... kính xin điện hạ thứ tội."
Vinh Đình nghe thấy phiền lòng, nói rằng: "Muốn nói liền nói, thật muốn cô gia giết ngươi hay sao?"
Khương Khả nín nửa ngày, cái vấn đề kia rốt cục buột miệng nói ra: "Điện hạ, tiên nhân đâu? Sao nhiều ngày như vậy không thấy tiên nhân?"
Vấn đề này ở giữa chỗ đau Vinh Đình, Vinh Đình sắc mặt thoáng cái càng thúi hơn.
Khương Khả run lên, thấy lời đã không thu trở lại, dứt khoát một mạch đem chuyện muốn nói đều nói hết: "Nghe nói điện hạ cùng tiên nhân cãi nhau, không biết có bởi vì chuyện này hay không, tiên nhân mới nhiều ngày không tới Trường Nhạc Cung."
Vinh Đình ngầm thừa nhận, Khương Khả thấy đau lòng như cắt, nhất thời cũng quên mất mình chính đang đóng vai tiểu thần thấp kém, Vinh Đình không cho y lên, y không nhịn được mình đứng lên, tại Vinh Đình bên cạnh nói: "Như vậy sao được chứ? Điện hạ lại không nắm chặt, tiên nhân ngày nào đó phi thăng làm sao bây giờ?"
Vinh Đình cắn răng nói: "Cô gia cùng hắn mà một chút can hệ cũng không có."
Khương Khả hỏi: "Vậy điện hạ lại vì sao phải mua những thoại bản kia?"
Vinh Đình: "..."
Khương Khả: "Bởi vì điện hạ không hiểu tâm ý của chính mình, muốn làm rõ?"
Vinh Đình: "!!!"
Khương Khả: "Lần này còn không rõ sao?"
Khương Khả thấy Vinh Đình lộ ra một tia dao động, biết mình nói trúng rồi, một bộ giống như trung thần tiến gián lương ngôn, vô cùng đau đớn nói: "Điện hạ! Thần xưa nay nghe nói điện hạ hành sự lôi lệ phong hành, có thể làm sao đến trên người tiên nhân, liền do dự thiếu quyết đoán như vậy!"
Cũng là bởi vì yêu nha! Khương Khả nói xong mình bỗng nhiên lại hiểu, nhất thời vừa đau lòng vừa tâm hỉ.
Nói tới y tại sao lại cố chấp với tình yêu của Thái tử cùng tiên nhân như thế, này còn phải bắt đầu từ thời điểm tiên nhân mới vừa vào cung.
Ngày ấy y nghe nói tiên nhân có được dung nhan thiếu niên, thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với Thái tử, lại muốn tới trị chân Thái tử, y liền lưu tâm. Sau đó nghe chút cố sự Thái tử cùng tiên nhân, y bắt đầu cảm thấy hai người này có một chút gì đó.
Ngày ấy Bách Hoa yến y vốn là cũng phải tham gia, nhưng đáng tiếc khi đó y nhiễm phải phong hàn, giãy dụa không xuống giường được, làm hại y không chỉ không thể thấy tận mắt Thái tử cùng tiên nhân, còn bỏ lỡ hình ảnh Thái tử bắn khăn che mặt cho tiên nhân, hận đến y bệnh thêm mấy ngày, liền chấp niệm sâu hơn.
(Ruby: Đù hủ nam thứ thiệt:v)
Lại sau đó nghe thấy câu chuyện hai người tam thế nhân duyên, cố sự động lòng người thẳng vào trong nội tâm y, vẫn cứ làm cho y đối tình cảm hai người này cắt không đứt, lý vẫn loạn càng là trầm mê không thôi, ngay cả sách cũng không muốn đọc, mỗi ngày cũng chỉ muốn viết thoại bản.
Vì thế y viết rất nhiều.
Viết vài bản, hơn nữa còn bán rất khá, toàn bộ kinh thành đều truyền khắp.
Mà tức giận chính là, y thật vất vả thành thư đồng Thái tử, nhưng ngay cả gặp mặt tiên nhân một lần cũng không thấy, điều này làm cho y cuống lên. Lại gặp Thái tử còn đối với tình cảm của mình do dự, y càng nóng nảy hơn.
Y gấp đến độ cũng không quản được mất đầu không mất đầu, hỏi: "Điện hạ, thần liền hỏi một câu! Điện hạ đến cùng có thích tiên nhân hay không! Phải hay không phải!"
Vinh Đình không nói.
Khương Khả muốn dập đầu: "Chính là một chữ nha! Điện hạ!"
Vinh Đình rốt cuộc nói: "Cô biết được... tình cảm cô đối với tiên nhân xác thực không tầm thường, cái này cô mình hiểu được."
Kỳ thực suy nghĩ nhiều ngày như vậy, Vinh Đình cũng không phải ngốc, không thể không ý thức được tình cảm của chính mình. Nhưng hắn là một người cẩn thận, bởi vì vừa chọn, chính là cả đời, hắn không thể làm bừa.
"Vậy điện hạ còn chờ cái gì?"
"Chờ một thời khắc triệt để khiến cô không thể tự kiềm chế."
Một bên khác, Giang Tiểu Mãn mất ăn mất ngủ một tháng, bồn cầu đời thứ ba của hắn rốt cục hoàn thành.
Đời thứ nhất là chính hắn lấy mấy chậu gỗ nhỏ làm ra, cấu tạo trong thùng nước hắn làm lâu nhất, van nước vào cùng phao nổi làm bỏ đi mười mấy mới hoàn thành.
Chờ đời thứ nhất làm xong, hắn và nhóm thợ thủ công giải thích hồi lâu nguyên lý dẫn bằng xi-phông, lại làm rất nhiều thí nghiệm, lúc này mới để bọn họ rõ ràng, cuối cùng đồng thời dùng mảnh gỗ làm bồn cầu gỗ đời thứ hai, còn làm tuyến ống.
Đời thứ ba thì là cải tiến thêm tuyến ống, sẽ đem bồn cầu làm từ bằng gỗ đổi thành bằng gốm, còn tráng men. Thoạt nhìn tuy rằng vẫn còn có chút đơn giản, nhưng cùng bồn cầu thật sự trên căn bản sẽ không khác biệt nhiều.
"Tiên nhân, vật này thực sự là quá thần kỳ." Thợ thủ công cùng với Giang Tiểu Mãn hoàn thành nói "Ngài đây tiên thuật không sẽ tạo phúc bao nhiêu người."
"Đồ vật là các ngươi làm, nếu như muốn nói công lao, các ngươi mới không thể không kể công, bần đạo bất quá là đem đồ vật tiên giới nói cho các ngươi" Giang Tiểu Mãn chân tâm nói, nếu không phải một đôi tay khéo của mấy thợ thủ công, không biết phải khi nào mới có thể hoàn thành.
Thợ thủ công hỏi: "Khi nào tiến cống cho hoàng thượng?"
Giang Tiểu Mãn nói: "Chờ mấy ngày nữa thời điểm Trung thu dâng lên, thời điểm đó để hoàng thượng thưởng lớn cho các ngươi."
Giang Tiểu Mãn một tháng này làm đến hôn thiên ám địa, đặc biệt là cả ngày tiếp xúc với nước, đạo bào luôn ẩm ướt, làm cho hắn có chút cảm mạo.
Hắn về Thông Thiên tháp nằm một hồi, chợt nhớ tới đã lâu chưa gặp Thái tử, Thái tử hình như cũng có một lúc không cho người tìm hắn, không biết đang làm những gì.
Thật rất nhớ hắn.
Trước đây nửa tháng hắn còn có tâm sự nghe chút bát quái Thái tử, sau nửa tháng bận rộn hôn thiên ám địa, liền cũng không đi nghe bát quái mới, cũng không biết chỗ Thái tử cùng Xuân Hoa ra sao. Hắn nghĩ, hai người đã 1 tháng chưa chạm mặt, này tránh hiềm nghi cũng đủ rồi, bát quái hai người bọn họ hẳn là không còn.
Giang Tiểu Mãn nghĩ tới đây liền rời giường, lúc thấy vậy chính là thời gian Thái tử lên Thượng Thư phòng, liền đứng dậy thay bộ đạo bào, đi đến Thượng Thư phòng.
Giang Tiểu Mãn ở ngoài Thượng Thư phòng gặp Tô Uyên, Tô Uyên ở bên ngoài uống trà, đang đợi các hoàng tử ở trong viết văn.
Hắn vừa thấy Tô Uyên, liền trước cùng Tô Uyên hỏi thăm một chút. Tô Uyên hỏi: "Làm sao nhiều ngày không gặp tiên nhân?"
Hắn nói: "Ngày gần đây đang bận làm đồ vật, chờ sau dâng cho hoàng thượng, cũng thỉnh hoàng thượng làm một bộ cho Tô tiên sinh."
Tô Uyên hiếu kỳ: "Thứ gì?"
Giang Tiểu Mãn cười thần bí: "Thời điểm đó liền biết, bảo đảm Tô tiên sinh thoả mãn."
Giang Tiểu Mãn nói xong nhìn trong Thượng Thư phòng, liếc mắt liền thấy được Vinh Đình.
Một tháng không thấy, Vinh Đình vẫn là đẹp trai như vậy, mà ánh mắt Giang Tiểu Mãn mà lại chú ý tới người ở bên cạnh Vinh Đình.
Lúc này một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ hắn ngồi bên cạnh Vinh Đình, Vinh Đình đang dừng lại bút, quay đầu không biết đang cùng thiếu niên kia nói cái gì.
Tô Uyên thấy hắn đang nhìn, nhân tiện nói: "Bệ hạ tìm một thư đồng cho Thái tử, vị kia là con trai thừa tướng, Khương Khả, là một tài tử, tuổi còn trẻ, học vấn không tồi."
Người ta là con cái thừa tướng, còn là tài tử, khẳng định rất có tài hoa, bộ dạng còn đẹp mắt! Nào giống hắn, cô nhi thì thôi đi, còn chỉ có thể làm bồn cầu... Giang Tiểu Mãn nghĩ tới đây, liền nhét vào cho mình một viên tiểu kẹo sữa.
Một bên khác, trong Thượng Thư phòng.
Vinh Đình: "Ngươi rốt cuộc đang làm gì?"
Khương Khả: " Trên bàn này có tiên khí tiên nhân, thần phải ngửi một cái."
Vinh Đình: "........."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Không biết cái gì là ngụy tình địch, đây đối với Tiểu Mãn mà nói, đại khái chính là đáng lẽ đều tôi đang ship CP người ta, hiện tại đổi người tới đang ship CP của tôi đi.
Cách Thái tử bắt đầu truy Tiểu Mãn còn kém mấy chương, cảm giác sắp kết thúc rồi, thật vui vẻ.