Thái tử đi rồi, Giang Tiểu Mãn về trước Thông Thiên tháp, ở trong Thông Thiên tháp không đợi nổi, lại đến trong Trường Nhạc Cung chờ Thái tử trở về. Lần này vừa chờ chờ đến tận bữa cơm trưa qua đi, hắn mới rốt cục nhìn thấy Thái tử.
Thời điểm Thái tử trở lại Trường Nhạc Cung mặt ủ rũ, xem ra vừa nãy trải qua lo lắng không ít.
Giang Tiểu Mãn vừa thấy hắn trở về, lập tức sáp đến phía trước "Thế nào rồi? Bệ hạ nói cái gì?"
"Còn có thể thế nào? Giải quyết rồi." Vinh Đình liếc mắt một cái trừng Giang Tiểu Mãn, mình đi tới trước bàn cầm lấy trà liền uống.
Hắn là thật mệt mỏi, hắn không ngừng giải thích cho phụ hoàng hắn mình thật không có dự định cùng tiên nhân kết hôn, mình đối lão đầu không có hứng thú. Còn lúc trước vì sao phải lấy Trảm Tiên kiếm, lại là nhìn trúng "người hữu duyên" nào đó, hắn thật sự giải thích không được, chỉ có thể nói mình muốn xem thử có thể cầm lấy Trảm Tiên kiếm mang người hữu duyên đưa tới hay không, không nghĩ đến cái gì đều không đưa tới, tiên nhân liền đại triển tiên thuật trị khỏi cho mình.
Bình thường hắn nói chuyện vừa phải, hôm nay lại là hao hết một phen miệng lưỡi, thật vất vả mới để cho phụ hoàng hắn an tâm.
"Giải quyết là tốt rồi, thiếu chút nữa chúng ta liền phải thành thân rồi đó." Giang Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, "Thật muốn chúng ta kết hôn, còn không bằng kêu chúng ta đi chết."
Giang Tiểu Mãn đi được hai bước, va vào Thái tử, lúc này mới phát hiện Thái tử đứng bất động, đang nhíu mày nhìn hắn.
"Cùng cô gia kết hôn còn không bằng đi chết?"
"... Lẽ nào ngươi lại thật sự muốn cùng ta kết hôn?"
"Tiên nhân trước tiên giải thích một chút, cùng cô gia kết hôn như vậy không tốt sao?"
Thái tử ngữ khí hùng hổ doạ người, ngăn Giang Tiểu Mãn không cho Giang Tiểu Mãn đi. Giang Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn hắn, không nhịn được nói: "Điện hạ... Ngươi sao lại cao như vậy?"
Lúc trước Thái tử đều ngồi, hắn còn không ý thức được chiều cao hai người chênh lệch. Lần này Vinh Đình đứng lên, hắn mới phát hiện Vinh Đình làm sao bộ dạng cao như vậy? Chênh lệch này của bọn họ kém hơn nửa cái đầu đi đi? Thời điểm con mắt của mình nhìn thẳng chỉ có thể nhìn thấy môi Vinh Đình.
Vinh Đình này cũng mới phát hiện chiều cao hai người chênh lệch, đầy thú vị mà cúi đầu nhìn Giang Tiểu Mãn nói: " Đúng nha, tiên nhân làm sao nhiều tuổi như vậy không cao lên?"
"Ta bay lên liền cao hơn ngươi."
"Bay một cái thử xem?"
"Ta hạ phàm, không bay lên được." Giang Tiểu Mãn nói "Ngươi không cùng Tiểu Tuyết Tử nói chuyện yêu đương, ta làm sao bay trở về?"
"Còn nói cái này? Cô gia không phải nói, cái kia đợi kiếp sau lại nói, đời này nhà cô gia chính là nhà của ngươi." Vinh Đình vừa nở nụ cười, "Tiên nhân muốn bay? Vậy cô gia liền để ngươi bay."
Vinh Đình nói, hai tay đặt tại dưới nách Giang Tiểu Mãn, đem Giang Tiểu Mãn nhấc lên.
"Oa!" Giang Tiểu Mãn không hề báo động trước mà bị nâng lên, Vinh Đình khí lực lớn, nâng một người Giang Tiểu Mãn giống như đang nâng meo meo, trực tiếp đem Giang Tiểu Mãn nâng lên chỗ cao nhất.
"Có muốn bay một chút hay không?"
" Đừng đừng đừng!"
Không còn kịp rồi, trên tay Vinh Đình vừa phát kình lực, trực tiếp đem Giang Tiểu Mãn quăng lên.
"A a a -- "
Giang Tiểu Mãn bay lên không rồi hạ xuống, sợ đến lá gan đều sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài. May là Vinh Đình cũng chỉ là đem hắn ném một chút, thời điểm hắn hạ xuống liền vững vàng tiếp lấy hắn. Bất quá cái này đủ khiến Giang Tiểu Mãn tim đập nhanh hơn, vừa rơi xuống đất, Giang Tiểu Mãn không nhịn được ôm chặt lấy Vinh Đình, ngoài miệng nói: "Ngươi đừng khi dễ lão nhân gia nha..."
"Người không cao, liền lá gan cũng không lớn." Vinh Đình cười nhạo, bỗng nhiên lại cảm giác được Giang Tiểu Mãn ở trong lồng ngực của hắn phát run, hắn cũng không biết tại sao, trên mặt mình chính là nóng lên, vội liền đem Giang Tiểu Mãn đẩy ra.
Vinh Đình đi tới bên cạnh bàn, liên tiếp rót cho mình hai chén trà, ngửa đầu uống.
Giang Tiểu Mãn đi theo phía sau hắn, chân còn có chút như nhũn ra, lại hỏi: "Chân của ngươi hiện tại cảm giác gì? Còn đau hay không?"
"Không đau, rất tốt." Vinh Đình không nhìn hắn.
Giang Tiểu Mãn lại tự mình đi qua, ngồi xuống trước mặt Vinh Đình, bắt đầu liền đi sờ chân Vinh Đình. Hắn thấy vết máu trên y phục Vinh Đình đã không còn, biết được hắn thay quần áo, liền ngượng ngùng nói: "Vừa nãy là ta hạ châm hạ quá mạnh, đều sắp đem ngươi đâm xuyên qua."
"Còn dám nói?"
"Bất quá y thuật bần đạo có thể thật là cao minh, ngươi một chút liền đứng lên, thực sự là thần kỳ."
Vinh Đình không nói, Giang Tiểu Mãn liền sờ sờ, hiếu kỳ nói: "Thật không đau? Lúc trước ngươi còn từng đau. Lâu như vậy không đứng lên, bỗng chốc đứng quá nhanh, cũng đừng lưu lại tật xấu gì."
"Không có chuyện gì." Vinh Đình bị mò cả người không thoải mái, đem chân dời đi. Hắn liền vang lên lần đó Giang Tiểu Mãn giúp mình ấn chân, biết được Giang Tiểu Mãn rất quan tâm mình, lại không nhịn được liền uống một chén trà.
Hắn uống xong thấy biểu tình Giang Tiểu Mãn vẫn có chút bận tâm, không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Thật sự không đau, nếu không tiên nhân cho ta một chút tiên đan đi, nếu như đau liền ăn."
"Cứ ăn tiên đan không tốt." Giang Tiểu Mãn vừa nói vừa bỗng dưng biến cho Vinh Đình viên tiên đan, "Có vấn đề vẫn là phải đến Thái y viện cho các thái y xem thử."
"Ngươi không phải y thuật cao minh?"
Giang Tiểu Mãn nghẹn lại, vội lại nói: "Bần đạo chữa bệnh người coi trọng duyên phận, nếu như không duyên phận, bần đạo chữa bệnh không được."
Vừa nhắc tới "Duyên phận", hai người đột nhiên lại yên lặng, không hẹn mà cùng đều nghĩ tới tiếng hô của Vinh Triết kia vẫn không ngừng vang vọng ở trong đầu của bọn họ.
"Trời ban lương duyên!"
Mặt của bọn họ đều có chút nóng, lại đồng thời nghĩ lại may là hiểu lầm đã giải khai, nếu không lại có thêm người nhắc tới chuyện này.
Mà sự thực chứng minh bọn họ suy nghĩ nhiều rồi, căn bản không phải chuyện như thế.
Chân Vinh Đình đã khỏi, không thể cả ngày lại tự giam mình ở trong Trường Nhạc Cung, phải tiếp tục đến Thượng Thư phòng. Mà hắn lên Thượng Thư phòng, cũng theo thường ngày thông lệ mà mời Giang Tiểu Mãn lên, để Giang Tiểu Mãn cùng với hắn.
Một người đắc đạo tiên nhân cùng với một Thái tử một nước đi học, thực sự có chút dở ông dở thằng, mà Giang Tiểu Mãn bộ dạng non nớt, ở bề ngoài một mặt cao lãnh, mà lúc ngẩn ngơ lại giống tiểu thư đồng ngốc nghếch, bởi vậy mọi người thấy quen rồi cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Chỉ là hôm nay lại không giống, hai người vừa bước vào Thượng Thư phòng, liền nhận được ánh mắt hiếu kỳ của những hoàng tử khác.
Giang Tiểu Mãn đoán đại khái là xem bọn họ quá lâu chưa từng thấy đại hoàng huynh đứng lên, vì vậy nhìn nhiều mấy lần, nguyên nhân hắn cũng không nghĩ sâu xa. Hắn ngồi xuống mài mực cho Vinh Đình, mài xong lấy sách của mình ra xem, mà Vinh Đình cũng tại một bên xem sách.
Nhưng không bao lâu, âm thanh xì xì xào xào liền truyền vào trong tai hắn.
"Huynh ấy yêu thích tiên nhân."
"Nhưng hai người bọn họ chênh lệch hơn sáu mươi tuổi."
"Nói không chắc huynh ấy là yêu thích lớn tuổi."
Giang Tiểu Mãn: "..."
Hắn liếc mắt nhìn Vinh Đình bên cạnh, Vinh Đình không có ngẩng đầu, thế nhưng ngón tay chặn ở trang sách khẽ run.
May mà lúc này Tô Uyên đến, tiếng thì thầm xì xào vẫn còn trong thư phòng nhất thời an tĩnh.
Tô Uyên bắt đầu giảng bài, Giang Tiểu Mãn cùng nghe, trong lòng lại có chút loạn. Không phải đã giải quyết? Làm sao còn đang nhắc đến? Bỏ đi, mấy cái này bất quá chỉ là nhân vật bối cảnh ngay cả tên đều không có, không phải nghĩ nhiều.
Tô Uyên nói một canh giờ, Giang Tiểu Mãn đằng trước còn nghe được nghiêm túc, nhưng đến sau đó càng nói càng sâu, hắn nghe đến càng ngày càng hồ đồ, không nhịn được muốn buồn ngủ. Đầu hắn gật gật ngủ gật đến nơi, không cẩn thận thân thể lệch đi, dựa vào trên người Vinh Đình.
Trước đây hai người ngồi ở hậu viện trong Trường Nhạc Cung nói chuyện phiếm, lúc Giang Tiểu Mãn mệt rã rời cũng sẽ dựa vào trên người Vinh Đình, hai người đối với chút chuyện nhỏ này cũng sớm thói quen. Vinh Đình không cảm thấy kinh ngạc, đẩy hắn một cái để đánh thức hắn, Giang Tiểu Mãn lập tức liền ngồi thẳng.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn sau khi tỉnh lại, lại phát hiện trong thượng thư phòng yên lặng, ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Uyên vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ, còn lại các hoàng tử cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn bọn họ.
Giang Tiểu Mãn: "?"
Làm sao vậy?
Giang Tiểu Mãn bị nhìn đến không hiểu ra sao, may là Tô Uyên lập tức lại tiếp tục giảng bài, phảng phất tạm dừng vừa nãy cũng không tồn tại.
Lại qua một trận, tiết học Tô Uyên giảng xong, ra cho các hoàng tử một đề tài, các hoàng tử bắt đầu viết văn. Giang Tiểu Mãn thói quen vào lúc này cùng Tô Uyên đi bên ngoài tán gẫu một chút, Tô Uyên sẽ nói cho hắn chút chuyện quốc gia lúc trước phát sinh, còn rất thú vị. Giang Tiểu Mãn mang theo trà bánh tự chuẩn bị đi ra ngoài, quả nhiên Tô Uyên cũng đang chờ hắn.
"Tiên nhân."
Giang Tiểu Mãn còn không có ngồi xuống, đã nghe Tô Uyên thở dài một hơi.
" Việc kết hôn của ngài cùng Thái tử, tiểu đệ vẫn là ủng hộ."
Giang Tiểu Mãn: "???"
Giang Tiểu Mãn hoài nghi mình đang nằm mộng.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục sáng sủa (Lục Lãng): Ta chán không thèm nói.
Lục sáng sủa: Nhưng vẫn là nói một chút đi.
Lục sáng sủa: Nam sinh yêu nam sinh!!! Lão sư!!! Bọn họ đang nói chuyện yêu đương!!!
Con cừu nhỏ (Tiểu Dương) đi theo nghiêm túc bên cạnh vỗ tay, bốp bốp bốp bốp.
[Editor: 2 nhân vật này trong bộ "Tiểu Dương mỗi ngày đều bị kéo lông dê" nha cả nhà. Đừng hỏi editor, bộ này hiện tại toi cũng chưa đọc qua đâu:v ]