Vị Thần Cuối Cùng

Chương 17: Chương 17: Tôi ngồi lên ghế




“Cậu nghĩ cái quái gì thế hả?” Clarisse đặt đầu Silena vào trong lòng cô ta.

Silena cố nuốt, nhưng đôi môi của cô ấy khô và nứt nẻ. “Sẽ không... lắng nghe. Nhà cậu chỉ... chỉ đi theo cậu.”

“Vì thế cậu đã trộm áo giáp của tớ,” Clarisse nói với sự hoài nghi. “Cậu đợi cho đến lúc tớ và Chris đi tuần; cậu trộm bộ áo giáp của tớ và giả vờ là tớ.” Cô ta liếc nhìn về phía các anh chị em của mình. “Và KHÔNG MỘT AI trong số các cậu chú ý đến điều đó sao?”

Các trại viên nhà thần Ares đột nhiên đều có sở thích ngắm nhìn các đôi giày chiến của mình.

“Đừng trách họ,” Silena thều thào nói. “Họ muốn... tin tớ là cậu.”

“Cậu là một đứa con gái nhà thần Aphrodite ngốc nghếch,” Clarisse nức nở. “Cậu đã tấn công con drakon sao? Tại sao?”

“Tất cả đều là lỗi của tớ,” Silena nói, một dòng nước mắt chảy dài ở một bên mặt cô ấy. “Con drakon, cái chết của anh Charlie... việc trại gặp nguy hiểm...”

“Ngừng lại!” Clarisse nói. “Điều đó không đúng.”

Silena mở bàn tay của mình ra. Trong lòng bàn tay của cô ấy là một vòng tay bằng bạc với chiếc lưỡi hái là vật trang trí – dấu hiệu của Kronos.

Tim tôi buốt nhói. “Cậu là gián điệp.”

Silena gắng gượng gật đầu. “Trước khi... trước khi tớ thích anh Charlie, Luke đối xử rất tốt với tớ. Anh ấy rất... quyến rũ. Đẹp trai. Sau này, tớ muốn ngừng việc giúp anh ấy, nhưng anh ấy đã đe dọa sẽ nói ra mọi chuyện. Anh ấy cam đoan... anh ấy cam đoan với tớ rằng tớ đang cứu mạng sống của nhiều người. Ít người hơn sẽ bị tổn thương. Anh ấy nói với tớ rằng anh ấy sẽ không làm hại... Charlie. Anh ấy đã nói dối tớ.”

Mắt tôi gặp ánh mắt Annabeth. Mặt cô ấy trắng bệch. Cô ấy trông như thể có ai đó vừa mới kéo thế giới ra khỏi cô ấy.

Sau lưng chúng tôi, trận chiến vẫn diễn ra ác liệt.

Clarisse lừ mắt nhìn anh em nhà cô ta. “Đi, giúp các nhân mã. Bảo vệ các cửa. ĐI NGAY!”

Họ nhanh chóng tản đi và tham gia vào trận chiến.

Silena đau đớn, nặng nề thở hắt ra. “Tha lỗi cho tớ.”

“Cậu sẽ không chết,” Clarisse không chịu chấp nhận sự thật.

“Anh Charlie....” Đôi mắt Silena nhìn xa xăm. “Gặp anh Charlie...”

Đó là những lời cuối cùng của cô ấy.

Clarisse ôm chặt cô ấy và khóc nấc lên. Chris đặt một tay lên vai cô ta.

Cuối cùng, Annabeth ngậm ngùi vuốt mắt cho Silena.

“Chúng ta phải chiến đấu.” Giọng Annabeth như vỡ ra. “Cô ấy đã hy sinh thân mình để cứu chúng ta. Chúng ta phải chiến đấu vì cô ấy.”

Clarisse sụt sịt, quệt ngang mũi. “Silena là anh hùng, hiểu chưa? Một anh hùng.”

Tôi gật đầu. “Đi thôi, Clarisse.”

Cô ta lấy thanh kiếm từ một trong các người anh em đã chết của cô ta. “Kronos sẽ phải trả giá đắt cho điều này.”

Tôi muốn nói rằng tôi đã đẩy lùi kẻ thù tránh xa khỏi Tòa nhà Empire State. Sự thật là công trạng ấy hoàn toàn thuộc về Clarisse. Dù không có áo giáp hay cây giáo, cô ta vẫn là một người rất hung dữ trên chiến trường. Cô ta cưỡi cỗ xe bay lao thẳng vào hàng ngũ quân Titan, nghiền nát mọi thứ trên đường đi.

Cô ấy đã truyền cảm hứng cho mọi người, thậm chí các nhân mã hoảng sợ cũng bắt đầu trấn tĩnh lại. Các Thợ Săn thu thập các mũi tên từ những người đã chết và bắn hết loạt này đến loạt khác về phía kẻ thù. Nhà thần Ares đâm và chém, đó cũng là điều yêu thích của họ. Bọn quái vật bị đẩy lùi về phía đường 35thClarisse chạy xe đến xác con drakon, móc móc sắt vào hốc mắt nó. Cô ta thúc ngựa chạy đi, kéo theo xác con drakon phía sau cỗ xe ngựa như một con rồng trong ngày Tết của người Trung Quốc. Cô ta đuổi theo tấn công kẻ thù, hét lớn những lời nhục mạ chúng và thách chúng ngăn cô ta lại. Khi cô ta cưỡi ngựa phi như bay, tôi nhận ra cô ta đúng là đang phát sáng. Một quầng lửa tỏa sáng bập bùng bao quanh người cô ta.

“Lời chúc phúc của thần Ares,” Thalia nói. “Tớ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến điều này trước đây.”

Trong lúc này, Clarisse cũng không thể bị tổn thương như tôi vậy. Kẻ thù ném giáo và bắn tên, nhưng không có thứ nào chạm được vào người cô ta.

“TA LÀ CLARISSE, KẺ DIỆT RỒNG!” cô ta hét lớn. “Ta sẽ giết hết T́T CẢ các ngươi! Kronos đâu? Bảo hắn ra đây. Hắn ta là kẻ hèn nhát đến vậy sao?”

Tôi hét lớn. “Clarisse! Thôi ngay! Rút lui!”

“Có chuyện gì thế hả chúa tể các thần Titan?” cô ta hét lớn. “RA ĐY ĐI!”

Không có tiếng đáp trả nào từ hàng ngũ quân địch. Dần dà, chúng rút về phía sau bức tường khiên của các con dracaenae, trong khi Clarisse cho xe chạy vòng quanh Đại lộ Năm, thách thức bất cứ ai cản đường cô ta. Xác con drakon dài sáu mươi mét tạo ra âm thanh cạo kèn kẹt khi tiếp xúc với mặt đường, như tiếng của một ngàn con dao cùng lúc cạo xuống mặt đường vậy.

Cũng thời điểm ấy, chúng tôi chăm sóc những người bị thương, mang họ vào bên trong sảnh Tòa nhà Empire State. Thật lâu sau khi kẻ thù đã rút lui khỏi tầm nhìn, Clarisse tiếp tục cưỡi xe lên xuống đại lộ cùng với chiến lợi phẩm đáng sợ, yêu cầu Kronos ra đấu tay đôi.

Chris bảo, “Tớ canh chừng cô ấy cho. Cuối cùng cô ấy cũng sẽ mệt mỏi thôi. Tớ bảo đảm làm cho cô ấy đi vào bên trong.”

“Thế ở trại ra sao rồi?” tôi hỏi. “Có còn ai ở đó không?”

Chris lắc đầu. “Chỉ còn mỗi mình anh Argus và các tinh linh tự nhiên. Con rồng Peleus vẫn bảo vệ cây thông như thường lệ.”

“Họ sẽ không cầm cự được lâu,” tôi nói. “Nhưng rất mừng vì các cậu đã đế

Chris buồn bã gật đầu. “Xin lỗi vì để các cậu chờ lâu. Tớ đã cố nói lý lẽ với Clarisse. Tớ đã nói việc bảo vệ trại chẳng có ý nghĩa gì nữa nếu các cậu chết hết. Tất cả các bạn của chúng ta đang ở đây. Tớ xin lỗi vì để Silena...”

“Các Thợ Săn của tớ sẽ giúp chống cự các đợt tấn công,” Thalia nói. “Annabeth và Percy, các cậu nên lên đỉnh Olympus. Tớ linh cảm họ cần hai cậu trên đó... để thiết lập hàng phòng thủ cuối cùng.”

Người gác cửa đã biến mất khỏi tiền sảnh. Cuốn sách anh ta đọc dở úp trên mặt bàn và chiếc ghế của anh ta trống trơn. Thế nhưng, phần còn lại trong sảnh đều chen chúc bởi các trại viên, Thợ Săn và các thần rừng bị thương.

Connor và Travis Stoll gặp chúng tôi ở thang máy.

“Chuyện đó có đúng không?” Connor hỏi. “Về Silena ấy?”

Tôi gật đầu. “Cô ấy đã chết như một anh hùng.”

Travis chuyển chân đầy lo lắng. “Ừm, tớ còn nghe được...”

“Chỉ thế thôi,” tôi gạt đi. “Hết chuyện.”

“Được rồi,” Travis nói lầm bầm trong miệng. “Nghe này, bọn tớ nghĩ đội quân của thần Titan sẽ gặp rắc rối trong việc sử dụng thang máy. Chúng sẽ phải đi lên với số lượng chỉ vài người một lần. Và bọn khổng lồ thì sẽ chẳng thể nào chui lọt vào.”

“Đó chính là lợi thế lớn nhất của chúng ta,” tôi nói. “Có cách gì làm hỏng thang máy không?”

“Đây là thang máy có phép thuật,” Travis giải thích. “Thường thì phải có thẻ từ, nhưng người canh cửa biến mất tiêu rồi. Điều đó có nghĩa là hàng phòng ngự đỉnh Olympus đang sụp đổ. Hiện bất cứ ai bước vào thang máy đều đi thẳng lên phía trên.”

“Thế chúng ta phải giữ cho quân địch không được đến gần các cánh cửa,” tôi nói. “Chúng ta sẽ giam chân chúng ở sảnh.”

Travis nhận xét. “Chúng ta cần thêm quân cứu viện. Chúng vẫn tiếp tục tiến đến. Cuối cùng chúng sẽ á được chúng ta.”

Connor than van, “Làm gì còn quân cứu viện.”

Tôi nhìn ra phía con O’Leary, hiện đang nằm thở phì phò vào các cửa kính và bôi đầy nước dãi của nó lên đó.

“Có thể chúng ta vẫn còn quân cứu viện,” tôi nói.

Tôi ra ngoài và đặt tay lên mõm của con O’Leary. Bác Chiron đã băng chân cho nó nhưng nó vẫn còn đi khập khiễng. Lông nó dính đầy bùn, lá cây, các miếng bánh pizza và máu đã khô của lũ quái vật.

“Này, bé cưng.” Tôi cố nói với giọng lạc quan. “Tao biết mày đang mệt, nhưng tao muốn yêu cầu mày làm giúp tao thêm một đặc ân lớn nữa nhé.”

Tôi ghé lại gần và thì thầm vào tai nó.

Sau khi con O’Leary biến mất, tôi quay trở lại với Annabeth đang đợi tôi ở trong sảnh. Trên đường đến thang máy, chúng tôi thấy Grover đang quỳ phía trên một thần rừng béo mũm mĩm đang bị thương.

“Leneus!” tôi kêu lên.

Người thần rừng già trông thật tội nghiệp. Môi ông ta chuyển sang màu xanh dương. Một cây giáo gãy đâm ngập trong bụng ông ta và đôi chân dê đầy lông vặn vẹo vì đau đớn.

Ông ta cố tập trung nhìn chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ ông ta nhìn thấy.

“Grover?” Ông thều thào gọi.

“Ông Leneus, tôi ở ngay đây.” Grover đang chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt rơi, bất chấp những điều tồi tệ mà Leneus đã nói về cậu ấy.

“Chúng ta đã... đã thắng chưa?”

Grover nói dối. “Ừm... rồi. May nhờ có ông đấy, Leneus. Kẻ thù đã cong mông chạy mất tiêu rồi.”

Vị thần rừng già lẩm bẩm. “Đã bảo mà. Là người đứng đầu đích thực. Là...”

Ông ta nhắm mắt lần

Grover cố nén. Cậu ấy đặt tay lên trán Leneus và đọc một câu chúc phúc cổ xưa. Thi thể của thần rừng già Leneus tan biến, cho tới khi tất cả những gì còn lại chỉ là một cây non bé tẹo nằm trong một đống đất mới.

“Cây nguyệt quế,” Grover ngạc nhiên kêu lên. “Ồ, ông dê già này thật may mắn.”

Cậu ta ôm lấy cây non trong hai tay. “Tớ... tớ sẽ trồng ông ấy. Trên đỉnh Olympus, trong các khu vườn ở đó.”

“Bọn tớ cũng đang định lên đó,” tôi nói. “Đi thôi.”

Tiếng nhạc dễ nghe vang lên khi thang máy chạy lên. Tôi nghĩ về lần đầu tiên tôi lên đỉnh Olympus, khi đó tôi được mười hai tuổi. Lúc đó Annabeth và Grover không đi cùng với tôi. Tôi vui vì hiện giờ tôi có họ bên cạnh. Tôi có cảm giác đây có thể là lần phiêu lưu cuối cùng của ba bọn tôi.

“Percy,” Annabeth nhẹ nhàng nói. “Cậu đã nói đúng về Luke.” Đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện kể từ cái chết của Silena Beauregard. Cô ấy nhìn đăm đăm vào các con số của thang máy khi nó nhấp nháy các con số ma thuật – 400, 450, 500.

Grover và tôi liếc nhìn nhau.

“Annabeth này,” tôi lúng túng. “Tớ xin lỗi...”

“Cậu đã cố nói với tớ.” Giọng cô ấy run run. “Rằng Luke không tốt. Tớ đã không nghe cậu cho đến khi... đến khi tớ nghe được anh ấy đã lợi dụng Silena như thế nào. Giờ tớ đã biết điều đó. Tớ hy vọng cậu vui vì điều đó.”

“Điều đó chẳng làm tớ vui chút nào.”

Cô ấy tựa đầu vào vách thang máy và tránh đi ánh mắt của tôi.

Grover nâng niu cây nguyệt quế non trong hai tay cậu ấy. “Được rồi... thật tốt khi lại được ở bên nhau. Tranh cãi. Suýt chết. Những con quái vật kinh sợ. Ồ, nhìn kìa. Đã đến tầng của chúng ta.”

Các cánh cửa kêu lên và chúng tôi bước lên đường đi bộ trên không.

Buồn thảm không phải là thường được dùng để miêu tả về đỉnh Olympus, nhưng hiện tại thì trông nó giống hệt như từ đó. Chẳng có ngọn lửa nào được thắp trong các lò lửa. Cửa sổ mọi nhà tối om. Các con đường vắng tanh và nhà nhà cửa đóng then cài. Chuyển động duy nhất diễn ra ở trong các công viên, hiện được biến chúng thành các bệnh viện dã chiến. Will Solace và các trại viên khác của nhà thần Apollo chạy tới chạy lui như con thoi để chăm sóc cho những người bị thương. Các nữ thủy thần và các nữ thần cây cũng đang cố trợ giúp bằng cách dùng các bài hát có ma thuật tự nhiên để chữa cho những người bị bỏng và nhiễm độc.

Khi Grover trồng cây nguyệt quế non đó, Annabeth và tôi đi quanh để khích lệ những người bị thương. Tôi đi ngang qua một thần rừng với một chân bị gãy, một á thần quấn băng kín mít từ đầu đến chân, và một cơ thể được phủ vải liệm bằng vàng của nhà thần Apollo. Tôi không biết người nằm dưới tấm vải liệm kia là ai. Và tôi cũng không muốn tìm hiểu điều đó.

Tim tôi nặng như chì, nhưng chúng tôi cố tìm ra những điều tích cực để nói với người bệnh.

“Nhanh thôi, cậu sẽ đứng lên và chiến đấu với các thần Titan!” Tôi nói với một trại viên.

Annabeth động viên một á thần. “Cậu trông tốt lắm.”

“Leneus đã biến thành một bụi cây!” Grover nói với một thần rừng đang rên rỉ.

Tôi tìm thấy Pollux, con trai thần Dionysus đang đứng tựa vào một gốc cây. Không kể cánh tay bị gãy, có thể nói Pollux bình an vô sự.

Pollux nghiến răng, “Tớ chỉ cần một tay cũng đánh đấm ngon lành.”

Tôi cản. “Không. Cậu đã làm đủ rồi. Tớ muốn cậu ở đây và giúp cho những người bị thương.”

“Nhưng…”

“Hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ giữ cho mình an toàn nhé,” tôi nói. “Đồng ý không? Đây là một lời thỉnh cầu cá nhân đấy.”

Pollux nhíu mày thắc mắc. Trước nay cậu ta với tôi cũng chẳng phải là bạn tốt hay có gì đó với nhau, nhưng tôi sẽ không nói với cậu ta rằng đó là yêu cầu của bố cậu ta. Điều đó sẽ khiến cậu ta xấu hổ mất. Cuối cùng cậu ta đã hứa làm theo lời tôi nói, và khi cậu ta ngồi xuống, tôi có thể nói cậu ta hình như cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Annabeth, Grover và tôi tiếp tục đi về phía cung điện. Đó là đích Kronos nhắm tới. Ngay khi hắn theo thang máy lên được đây – và tôi không nghi ngờ gì việc hắn sẽ làm được điều đó, cách này hay cách khác – hắn sẽ phá hủy phòng ngai, trung tâm quyền lực của các vị thần.

Hai cánh cửa bằng đồng kêu kẽo cà kẽo kẹt mở ra. Tiếng bước chân chúng tôi vọng vang trên sàn nhà bằng đá hoa cương. Các chòm sao tỏa ánh sáng lạnh lẽo trên trần nhà của một căn phòng cực kỳ rộng lớn. Ngọn lửa trong bếp lò hạ thấp xuống và có màu đỏ đục. Nữ thần Hestia, trong hình hài một bé gái mặc áo đầm nâu, gập cong người và đang run rẩy ở rìa của bếp lò. Con Ophiotaurus buồn bã bơi trong quả cầu nước của nó. Nó phát ra tiếng Moo miễn cưỡng khi nhìn thấy tôi.

Trong ánh lửa yếu ớt, những chiếc ngai hắt ra những chiếc bóng xấu xí, trông như những bàn tay chỉ chực vồ lấy chúng tôi.

Đang đứng ở chân ngai của thần Zeus, ngước mắt nhìn các vì sao là Rachel Elizabeth Dare. Cô ấy đang ôm một chiếc bình gốm Hy Lạp.

“Rachel?” tôi nói. “Ừm, cậu cầm bình đó làm gì thế?”

Cô ấy đăm đăm nhìn tôi như thể cô ấy vừa mới ra khỏi một giấc mơ vậy. “Tớ tìm thấy nó. Nó là cái bình của Pandora, phải không?”

Đôi mắt cô ấy sáng hơn bình thường, và tôi có một cảnh hồi tưởng không tốt lành gì về những chiếc bánh sandwich mốc thếch và những chiếc bánh cookie cháy khét.

“Làm ơn đặt bình đó xuống đi Rachel,” tôi nói.

“Tớ có thể nhìn thấy Hy vọng ở bên trong nó.” Rachel chạy những ngón tay mình lên các họa tiết gốm. “Rất yếu ớt.”

“Rachel.”

Giọng tôi dường như đưa cô ấy quay về với thực tại. Cô ấy đưa chiếc bình ra và tôi ôm lấy nó. Mặt gốm lạnh như nước đá.

“Grover,” Annabeth thì thầm. “Chúng ta hãy đi thá́nh quanh cung điện. Có thể chúng ta sẽ tìm được một ít lửa Hy Lạp hay các bẫy của thần Hephaestus.”

“Nhưng…”

Annabeth huých cùi chỏ vào sườn cậu ấy.

“Đúng thế!” cậu ấy la lớn. “Tớ yêu các loại bẫy!”

Cô ấy kéo cậu ấy ra khỏi phòng ngai.

Ở bên ngọn lửa, nữ thần Hestia cuộn người lại trong chiếc áo đầm của mình, lắc lư người tới lui.

“Đi thôi,” tôi gọi Rachel. “Tớ muốn cậu gặp một người.”

Chúng tôi đến ngồi kế bên nữ thần.

“Nữ thần Hestia,” tôi chào.

“Chào, Percy Jackson,” nữ thần thì thầm. “Đang ngày càng lạnh hơn. Giữ cho ngọn lửa tiếp tục cháy ngày càng khó hơn.”

“Tôi biết,” tôi nói. “Các Titan đang ở gần.”

Nữ thần Hestia chăm chú nhìn Rachel. “Xin chào, bé yêu. Ngươi cuối cùng cũng đến với bếp lửa của chúng ta.”

Rachel chớp chớp mắt. “Người đang mong chờ tôi sao?”

Nữ thần Hestia đưa hai tay mình ra và những viên than bùng cháy lên. Tôi nhìn thấy các hình ảnh trong ngọn lửa: Mẹ tôi, dượng Paul và tôi đang dùng bữa trong ngày lễ Tạ ơn ở bàn bếp; tôi và các bạn ngồi quanh lửa trại ở Trại Con Lai, vừa hát vừa nướng marshmallow; Rachel và tôi đang lái xe dọc bờ biển trên chiếc Prius của dượng Paul.

Tôi không biết liệu Rachel có nhìn thấy được cùng những hình ảnh đó không, nhưng sự căng thẳng hiển hiện rõ ở hai vai cô ấy. Hơi ấm của ngọn lửa dường như lan tỏa khắp người cô ấy.

“Để khẳng định vị trí của ngươi ở bếp lửa,” nữ thần Hestia nói với cô ấy, “ngươi phải từ bỏ những điều khiến ngươi phân tâm. Đó là cách duy nhất sẽ giúp ngươi tồn tại được.”

Rachel gật đầu. “Tôi... tôi hiểu.

“Chờ đã,” tôi nói. “Bà ấy đang nói về điều gì thế?”

Rachel run rẩy hít sâu. “Percy, khi tớ đến đây... tớ đã nghĩ rằng tớ đến là vì cậu. Nhưng không phải th ế. Cậu và tớ...” Cô ấy lắc đầu.

“Khoan đã. Giờ tớ là điều khiến cậu phân tâm? Đó có phải là do tớ ‘không phải là người anh hùng’ hay bất cứ điều gì khác không?”

“Tớ không biết diễn đạt sao cho rõ ràng,” cô ấy nói. “Tớ bị cậu thu hút bởi vì... cậu đã mở cánh cửa dẫn đến tất cả điều này.” Cô ấy ra hiệu về phòng ngai. “Tớ cần hiểu chính xác những gì tớ nhìn thấy. Nhưng cậu và tớ – không phải một phần của nó. Số phận của chúng ta không gắn với nhau. Tớ nghĩ cậu luôn biết điều đó, tận sâu trong trái tim cậu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Có thể tôi không phải là một anh chàng thông minh nhất thế giới khi gặp chuyện liên quan đến các cô gái. Nhưng tôi khá chắc một điều rằng Rachel vừa mới đá tôi. Mà điều đó cũng thật khó hiểu vì chúng tôi chưa bao giờ cặp với nhau.

“Vậy... thì sao,” tôi ấp úng. “ ‘Cảm ơn vì đã mang tớ đến đỉnh Olympus. Gặp lại cậu sau?’ Đó là những gì cậu đang muốn nói ư?”

Rachel chỉ nhìn đăm đăm vào ngọn lửa.

“Percy Jackson,” nữ thần Hestia nói. “Rachel đã nói với ngươi tất cả những gì cô ấy có thể. Thời điểm của cô ấy đang đến, nhưng quyết định của ngươi thậm chí còn đến một cách nhanh chóng hơn. Ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Tôi chỉ muốn kêu ca rằng không, tôi thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị gì hết.

Tôi nhìn chiếc bình của Pandora và đây là lần đầu tiên, tôi có sự thôi thúc mạnh mẽ trong việc mở nắp nó ra. Hy vọng hiện giờ dường như khá vô dụng đối với tôi. Có quá nhiều bạn bè tôi đã chết. Rachel đang đá tôi. Annabeth thì đang giận dỗi với tôi. Cha mẹ tôi đang ngủ trên một con đường nào đó trong khi một đội quân quái vật bao vây lấy tòa nhà này. Đỉnh Olympus sắp thất thủ. Và tôi đã nhìn thấy quá nhiều điều tàn ác mà các thần đã làm: thần Zeus giết chết bà Maria di Angelo; thần Hades nguyền rủa Oracle cuối cùng; thần Hermes quay lưng lại với Luke ngay cả khi ông ấy biết con trai mình sẽ trở thành một người xấu.

Hãy đầu hàng, tiếng Prometheus thì thầm bên tai tôi. Nếu không nhà của ngươi sẽ bị phá hủy. Trại yêu quý của ngươi sẽ bị đốt cháy.

Rồi tôi nhìn vào mắt nữ thần Hestia. Đôi mắt đỏ của bà ấy phát ra ánh sáng ấm áp. Tôi nhớ lại các hình ảnh tôi đã nhìn thấy trong ngọn lửa của bà ấy – bạn bè và gia đình, tất cả mọi người mà tôi yêu quý.

Tôi nhớ Chris Rodriguez đã từng nói: Bảo vệ trại chẳng có ý nghĩa gì nữa nếu các cậu chết hết. Tất cả các bạn của chúng ta đang ở đây. Và Nico, đã dũng cảm đương đầu với thần Hades, cha cậu ta: Nếu đỉnh Olympus bị thất thủ, thì sự an toàn cho cung điện của chính cha cũng chẳng quan trọng nữa.

Tôi nghe được tiếng bước chân. Annabeth và Grover đã quay trở lại phòng ngai và ngừng lại khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi chắc lúc đó mặt tôi trông lạ lắm.

“Percy?” Giọng Annabeth dường như đã không còn giận dỗi nữa – chỉ đầy sự quan tâm. “Hay bọn tớ, ừm, trở ra nhé?”

Tôi đột nhiên cảm thấy như ai đó tiêm cho tôi một phát. Tôi hiểu tôi cần phải làm gì.

Tôi nhìn Rachel. “Cậu sẽ không làm bất cứ điều gì đó ngu ngốc, phải không? Ý tớ là... cậu đã nói chuyện với bác Chiron rồi, đúng không?”

Rachel nở một nụ cười yếu ớt. “Cậu lo lắng về việc tớ làm điều gì đó ngu ngốc sao?”

“Nhưng ý tớ là... liệu cậu có ổn không?”

“Tớ không biết,” cô ấy thừa nhận. “Điều đó phụ thuộc vào việc liệu cậu có cứu thế giới hay không, người anh hùng.”

Tôi nhấc bình Pandora lên. Linh hồn của Hy vọng run rẩy ở bên trong, cố làm ấm thân bình lạnh ngắt.

“Nữ thần Hestia,” tôi nói, “tôi đưa cho người cái bình này như lễ vật hiến tế.”

Nữ thần nghiêng đầu. “Ta là người yếu nhất trong các thần. Sgươi lại tin tưởng mà trao cho ta cái đó?”

“Vì người là vị thần cuối cùng trên đỉnh Olympus,” tôi nói. “Và cũng là vị thần quan trọng nhất.”

“Và tại sao lại như thế, Percy Jackson?”

“Vì Hy vọng sống tốt nhất bên ánh lửa,” tôi nói. “Hãy bảo vệ nó giúp tôi, và tôi sẽ không bị cám dỗ để từ bỏ thêm một lần nào nữa.”

Nữ thần mỉm cười. Bà cầm lấy chiếc bình trong tay và nó bắt đầu phát sáng. Ngọn lửa trong bếp lò cháy sáng hơn một ít.

“Làm tốt lắm, Percy Jackson,” nữ thần nói. “Cầu mong các thần giáng phúc xuống cho ngươi.”

“Chúng ta sẽ khám phá điều đó.” Tôi nhìn Annabeth và Grover. “Đi thôi, các cậu.”

Tôi đi thẳng đến chiếc ngai của cha tôi.

Ngai của thần Poseidon ở ngay cạnh ngai thần Zeus, nhưng nó không lớn bằng. Chiếc ghế da được đúc dính vào một cái bệ có thể xoay được, với một cặp vòng tròn làm bằng sắt để buộc một cái cần câu (hay cây đinh ba). Về cơ bản, nó trông giống một chiếc ghế trên một con thuyền chuyên đi câu ở vùng biển sâu, bạn sẽ ngồi trên đó nếu bạn muốn săn cá mập hay cá marlin hay các con quái vật biển.

Các thần khi ở trong hình hài tự nhiên của họ cao khoảng sáu mét, vì thể tôi chỉ có thể với tới được gờ của chiếc ghế nếu tôi duỗi căng hai tay mình.

“Giúp tớ leo lên,” tôi nói với Annabeth và Grover.

Annabeth kinh ngạc. “Cậu điên à?”

“Chắc thế,” tôi thừa nhận.

“Percy,” Grover nhắc tôi, “các thần thật sự không đánh giá cao việc có người ngồi vào các ngai của họ. Ý tớ không đánh giá cao là ‘biến cậu thành một đống tro’ ấy!”

“Tớ muốn thu hút sự chú ý của ông ấy,” tôi nói. “Đây là cách duy nhất.”

Họ nhìn nhau đầy

“Được rồi,” Annabeth nói, “việc này chắc chắn sẽ làm ông ấy chú ý ngay.”

Họ đan tay tạo thành bậc thang rồi nâng tôi lên chiếc ngai. Tôi cảm thấy mình như một đứa bé với hai chân cách quá cao so với mặt đất. Tôi nhìn quanh các chiếc ngai trống rỗng, u ám, và tôi có thể hình dung ra cảm giác thế nào khi tham dự vào cuộc họp Hội đồng đỉnh Olympus – có quá nhiều sức mạnh, nhưng cũng có quá nhiều tranh cãi, mười một vị thần khác luôn cố làm theo ý của riêng họ. Tôi sẽ rất dễ dàng bị hoang tưởng, dễ dàng tìm kiếm quyền lợi duy nhất của chính mình, đặc biệt nếu tôi là thần Poseidon. Ngồi trên ngai của ông ấy, tôi có cảm giác rằng toàn bộ đại dương đều sẵn sàng nghe theo ý tôi – hàng tỷ mét khối nước đại dương rộng lớn đang nổi sóng với sức mạnh và biết bao điều kì bí. Sao thần Poseidon lại phải nghe lời người khác chứ? Sao ông ấy không phải là người mạnh nhất trong số mười hai vị thần?

Rồi tôi lắc đầu. Tập trung vào.

Cái ngai rung chuyển. Một đợt sóng giận dữ với sức mạnh của bão táp giội thẳng vào đầu tôi:

AI DÁM...

Giọng nói ngừng ngay lập tức. Cơn giận nguôi hẳn, điều này là một điều tốt, vì chỉ với hai từ đó cũng gần như đã nổ tung đầu tôi thành những mảnh nhỏ.

Percy. Giọng cha tôi vẫn còn giận nhưng có kiềm chế hơn. Chính xác... thì con đang làm gì trên ngai của cha vậy?

“Con xin lỗi, thưa cha,” tôi nói. “Con cần sự chú ý của cha ạ.”

Việc làm đó là một việc thật nguy hiểm. Ngay cả đối với con cũng vậy. Nếu cha không nhìn trước khi cha cho nổ tung, thì giờ con đã là một vũng nước biển nhỏ rồi đấy.

“Con xin lỗi,” tôi nói lần nữa. “Nhưng cha ơi, mọi việc trở nên xấu đi ở trên này.”

Tôi kể cho ông ấy nghe những gì đang diễn ra. Rồi tôi nói với ông ấy kế hoạch của mình.

Ông ấy im lặng trong một quãng thời gian dài.

Percy, những gì con yêu cầu là không thể. Cung điện của cha...

“Cha à, Kronos gởi quân khiêu chiến với cha là có ý cả đấy. Hắn muốn tách cha khỏi các vị thần khác vì hắn ta biết cha có thể làm nghiêng cán cân sức mạnh.”

Cứ cho là vậy đi, nhưng hắn đang tấn công nhà cha.

“Con đang ở nhà của cha,” tôi nói. “Là đỉnh Olympus.”

Nền nhà rung chuyển. Một cơn sóng giận dữ tràn khắp đầu tôi. Tôi nghĩ mình đã đi quá xa, nhưng rồi sự rung chuyển đó dịu lại. Trong nền liên lạc bằng tinh thần của tôi, tôi nghe thấy được tiếng các vụ nổ diễn ra ở dưới nước và âm thanh của những tiếng hô xung trận – các Cyclops thì đang rống, còn các nam ngư thì hét lớn.

“Tyson vẫn bình an chứ ạ?”

Câu hỏi dường như khiến cha tôi hơi ngạc nhiên. Nó vẫn ổn. Làm tốt hơn nhiều những gì ta mong đợi. Mặc dầu ‘vì bơ đậu phộng’ là một tiếng hô xung trận thật kỳ quái.

“Cha để cho em ấy tham chiến sao?”

Đừng thay đổi chủ đề! Con nhận ra con đang yêu cầu ta làm gì không? Cung điện của ta sẽ bị tàn phá.

“Nhưng sẽ cứu được Olympus.”

Con có thể hình dung được là ta phải mất bao lâu mới tu sửa lại cung điện này không? Chỉ căn phòng giải trí thôi cũng mất đến sáu trăm năm đấy.

“Cha...”

Được rồi! Sẽ làm theo ý con nói. Nhưng con trai ta, con phải cầu xin cho việc làm này.

“Con đang cầu xin mà. Con đang nói chuyện với cha, đúng không ạ?”

Ồ... đúng vậy. Nói đúng lắm. Amphitrite – anh về ngay đây!

m thanh của một vụ nổ lớn phá vỡ sự liên lạc của chúng tôi.

Tôi thả người từ trên ngai xuống.

Grover lo lắng nhìn tôi. “Cậu không sao chứ? Cậu trở nên tái mét và... cậu bắt đầu bốc khói.”

“Tớ không có!” Tôi cãi. Nhưng khi tôi nhìn vào hai cánh tay tôi. Hơi nước đang bốc lên từ hai tay áo sơ mi của tôi. Còn lông trên hai cánh tay thì cháy xém.

“Nếu cậu ngồi trên đó lâu thêm chút nữa,” Annabeth nói, “cậu sẽ tự động bị đốt cháy. Tớ hy vọng là cuộc nói chuyện xứng đáng với điều đó?”

Moo, con Ophiotaurus lo lắng kêu lên bên trong quả cầu nước của nó.

“Chúng ta sẽ biết ngay thôi,” tôi đáp.

Đúng lúc ấy, cửa phòng ngai bật mở. Thalia chạy ào vào. Cây cung của cô ấy bị gãy làm đôi và ống tên trống không.

“Các cậu phải xuống bên dưới,” cô ấy nói với chúng tôi. “Kẻ thù đang tấn công. Và lần này, đích thân Kronos chỉ huy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.