Đệ thập chương
Liên châu pháo của trúc mã giống như đang giáo huấn bệ hạ một trận, ngự y đại nhân sớm bị dọa đến không khép được miệng, vậy mà trúc mã kia còn muốn kéo lão đến phân xử, ngự y đại nhân mau mắn giẫy tay áo ra, phân rõ giới hạn với vị trúc mã đại nhân nọ. Đồng môn kia cũng thấy trúc mã đại nhân huyên náo quá lố, dù sao người nọ là… hẳn là đồng liêu của thừa tướng đi, đồng môn đại nhân nghĩ vậy, còn là ở trong phủ thừa tướng đại nhân nữa, chung quy phải vuốt mặt nể mũi chủ nhân, đang định trấn an trúc mã đại nhân vài câu, thừa tướng đại nhân đã quát khẽ trúc mã đại nhân trước: “Đủ rồi, vừa có thể mở miệng đã nói không ngơi không dứt.”
Xưa nay trúc mã đại nhân và thừa tướng đại nhân nói chuyện không có gì là kiêng kị, bị quát một tiếng như thế cũng chẳng cảm thấy làm sao cả, chỉ có vẻ mặt của đồng môn đại nhân sẽ không mấy dễ nhìn. Thừa tướng gia đâu quản nhiều vậy, lại nói với trúc mã đại nhân rằng: “Nếu như không phải người ta giúp đỡ, ngươi cho là đại phu có thể tới nhanh như thế?”
Thế nào? Vậy mà thực sự thiếu tình của hắn? Cái gọi là ăn của người thì miệng ngắn, lấy của người thì tay ngắn, trúc mã nhất thời có chút ngượng ngùng, đối diện hạ bệ cả buổi, chữ “tạ” ấy chẳng biết làm sao cứ nói không nên lời.
Bệ hạ liếc nhìn hắn với vẻ vừa khinh thường vừa lạnh lùng, hừ một cái, xòe chiết phiến, quạt nhè nhẹ.
Thừa tướng gia tất nhiên là nghe ra trong một tiếng “hừ” này của bệ hạ, khẩu khí có chút thả lỏng, bèn đến gần khuyên rằng: “Thôi bỏ qua nhé. Hắn cũng là hữu khẩu vô tâm.”
Bệ hạ vẫn chưa hết giận, tiếp đó lại hừ một cái nữa. Thừa tướng gia khẽ nhếch khóe miệng, dỗ dành: “Vậy xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, trù phòng chuẩn bị rượu nếp, ở lại cùng nhau ăn nhé.”
Bệ hạ liếc trúc mã một cái, không chút nào cảm kích mà lạnh lùng trả lời: “Chuyện của ta và hắn, dựa vào cái gì ngươi tới trả nhân tình, ngươi tính như là gì của hắn? Còn phải chuẩn bị rượu nước thay hắn!”
Trúc mã đại nhân không vừa mắt nhất là loại thần thái tự cho là đúng này của bệ hạ, tích tụ trong lòng, rồi lại đuối lý, tròng mắt vòng vo vài vòng, dày cái mặt lên cười nói: “Đúng đúng đúng, đã khuya thế rồi mà nhị vị còn phải bôn ba lao lực vì một cái xương cá nho nhỏ của ta, cần phải cảm ơn đàng hoàng. Thế nên… Tiểu Phi à, dù cho ta mượn hoa hiến Phật, chúng ta huynh đệ bao năm, của ngươi cũng chính là của ta, chúng ta sẽ không tính toán.”
Thấy bệ hạ lại sắp biến sắc, thừa tướng gia vội vàng kéo hắn đến ghế an vị, trúc mã quan tâm ngự y đại nhân: “Cùng ăn ạ.”
Ngự y đại nhân nào dám, trước mặt bệ hạ há lại có chỗ cho lão ngồi, đang khó xử, bệ hạ vẫy vẫy tay với lão: “Ngươi tuổi đã lớn, hãy đi về trước đi.”
Không đợi trúc mã giữ lại, ngự y đại nhân như thể được đại xá, lập tức cáo từ xuất môn.
Đều tự ngồi xuống, tên thật tên giả lẫn nhau giới thiệu một phen, trúc mã nói một câu như thể vô tình: “Thật ra ta cũng không đói lắm, vừa ăn cơm tối mà. Khuya rồi ăn nhiều dễ bị khó tiêu, có đúng không?”
Nói không nhanh không chậm, tiện thể mang nụ cười thành khẩn thỉnh giáo nhìn về phía bệ hạ.
Đôi đũa bệ hang đang gắp thức ăn dừng lại một lát trên cái đĩa.
Nói đến thì quả thực bệ hạ cũng là vừa dùng xong vãn thiện. Nhưng vì lúc đang ăn, trong lòng nghĩ chuyện thừa tướng đại nhân, ăn không biết vị, vì thế chỉ ăn qua loa vài miếng. Nhưng lúc nãy bị quậy tức lên như thế, ưu tư tiêu hao nhiều lắm, cái bụng cũng càng ngày càng đói, huống chi tay nghề đầu bếp phủ thừa tướng không xoàng, cả bàn đầy thức ăn vừa ngon vừa thơm, mà phần lớn đều là món hắn thích ăn, làm sao có thể nhịn được.
Trong lúc nâng tay khó định, thừa tướng gia đã giúp bệ hạ gắp gân heo mà người vẫn lặng lẽ ngưng mắt nhìn từ lâu bỏ vào trong bát, lại ngoảnh đầu nói với trúc mã: “Còn chưa thấy đủ à. Chẳng phải ngươi vừa bị hóc xương, sao ăn được gì.”
Trúc mã bĩu môi, đồng môn vỗ vỗ cánh tay hắn, cười bảo: “Được rồi, trước tiên ăn một chút gì đi.”
Trúc mã đang bực bội cầm đũa, thì đột nhiên bệ hạ bảo với hạ nhân đang đứng hầu hạ một bên rằng: “Người đâu, mang món cá kia qua đây cho ta… Đúng, chính là món trước mặt hắn đó… Ừm, để đây cho ta… Đúng rồi… Miễn cho lát nữa có người giẫm lên vết xe đổ, lại làm cụt hứng mọi người.” Bệ hạ khẽ mỉm cười, đá lông nheo với trúc mã một cái, thật là thong dong thích ý.
Thừa tướng gia âm thầm thở dài.
Bệ hạ được người hầu hạ quen rồi, bình thường ăn cá trong phủ thừa tướng, tự nhiên có thừa tướng nhặt xương cá cho hắn, bây giờ ngại có trúc mã và đồng môn, thừa tướng chắc chắn làm không được chuyện như vậy, đành sai người chuyển món cá trước mặt bệ hạ đến trước mặt mình, sắc mặt không vui: “Đủ rồi, hai ngươi ai cũng đừng ăn.”
Một lời vừa ra, hai người đôi bên dò xét vài lần, thế rồi không hẹn mà cùng an phận đi rất nhiều, lời nói ra không còn chọi nhau gay gắt, dần dần cũng coi như nói nói cười cười.
Trúc mã ăn một mạch xong, bèn kính rượu bệ hạ, trước tiên tự cạn ba chén, biểu đạt đôi chút tạ ý, lại tự rót đầy, nói cùng bệ hạ nhất kiến như cố, muốn uống ba chén lớn với bệ hạ.
Bệ hạ thứ nhất tự cao về tửu lượng, thứ hai tuyệt không chịu thua kém, liền cạn sạch ba chén mà không một câu đùn đẩy. Thế là trúc mã nọ lớn tiếng khen rằng: “Hảo tửu lượng.” Rồi lại tới châm rượu.
Đồng môn đè tay hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Có chừng mực.” Trúc mã lại chẳng để ý tới, thay thừa tướng rót đầy một chén, lại châm một chén cho đồng môn, cười bảo: “Đêm nay không say không về.”
Bệ hạ nhấp môi với thần tình quái dị, trúc mã chỉ cho là tửu lượng hắn không cao, đang phân vân có nên ép hắn một phen, không ngờ bệ hạ đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười giễu bằng giọng điệu có hơi hướm chất vấn: “Tiểu Phi ăn tôm thì không thể uống rượu, nếu không cả người sẽ nổi ban đỏ, thế nào, ngươi không biết?”
Trúc mã sửng sốt, nhìn nhìn vỏ tôm bên chén thừa tướng gia, lại nhìn về phía bệ hạ, đã thấy trong mắt người nọ lộ ra một cỗ áp lực uy nghiêm vô hình, nặng nề đến nỗi khiến cho người ta không có chỗ trốn, không hiểu sao trong lòng nảy lên đôi chút hổ thẹn.
Bệ hạ lạnh lùng cười một cái, liếc nhìn thừa tướng, mang ly rượu trước mặt y đến trước mặt trúc mã, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Rượu của hắn, ngươi uống thay hắn đi. Cứ xem như… ngươi nợ hắn.”
Trúc mã cũng không tiếp, trầm mặc chốc lát, rồi nói với Từ Mộng Phi rằng: “Ta và ngươi quen biết nhiều năm như vậy, nhưng lại không hề biết ngươi ăn tôm thì không thể uống rượu.”
Từ Mộng Phi chỉ bình tĩnh nhìn Trần Tử Nhiên, thuận miệng trả lời: “Chuyện đó không sao cả.”
Trúc mã mỉm cười, nói với bệ hạ: “Nhưng giữa ta và hắn, cũng không có cái gì là nợ hay không nợ. Rượu này, ta sẽ không uống.”
Lời này nói xong ngay cả đồng môn cũng khẽ biến sắc mặt, vậy mà bệ hạ chẳng quan tâm mảy may, nâng ly rượu kia lên bên môi, thản nhiên cười: “Ngươi không uống, thì ta thay hắn uống vậy.” Dứt lời liền uống một hơi cạn sạch, tự nhiên cười nói, “Đêm nay… chúng ta không say không về…”
Nói xong cầm bầu rượu định châm thêm một chén, cổ tay lại thình lình bị thừa tướng đại nhân giữ chặt lấy, bệ hạ mỉm cười, thì thầm vào tai thừa tướng gia: “Thừa tướng đã đặc biệt chuẩn bị tiệc mời trẫm từ trong cung đến, lẽ nào không để trẫm lại ngồi lâu một lát?” Trong khi nói, hơi rượu thơm ngọt say lòng người lơ đãng phất qua bên tai thừa tướng gia, không ngoài sở liệu… khiến nơi đó đỏ bừng.
—
* liên châu pháo: một loại pháo bắn liên tục, kiểu như súng liên thanh
* đồng liêu: đồng nghiệp
* mượn hoa hiến Phật: hưởng phúc của người, xem như đồ của người cũng là của mình
* hữu khẩu vô tâm: ác miệng nhưng trong lòng không ác