Vị Thanh Xuân

Chương 3: Chương 3




Phương An gặp Minh Nhân vào một ngày đẹp trời nhưng đó cũng là ngày đánh dấu một cuộc chiến dai dẳng giữa hai người. Hôm đó là ngày đầu tiên đến nhập học. Cô và Tường Vy sau khi làm xong thủ tục nhập học thì hào hứng kéo nhau đi thăm thú khắp các ngóc ngách của ngôi trường mới.

– An ơi, mình không chọn sai phải không? Trường này chắc phải gấp năm lần trường cấp ba của mình ấy nhỉ? Cứ nghĩ được học ở đây bốn năm mà trái tim tớ cứ đập thình thịch vì sung sướng – Tường Vy vừa nói vừa khoa trương ôm ngực, hai con mắt long lanh đầy phấn kích.

– Ừ, đẹp thật đấy! – Ánh mắt Phương An mơ màng, ngôi trường này so với trường cấp ba của cô vừa đẹp vừa rộng hơn rất nhiều.

– Còn nữa, cậu có để ý không? Chúng ta vừa đi qua rất nhiều anh đẹp trai – Tường Vy nhỏ giọng thì thầm còn ánh mắt thì vẫn dán về phía tốp sinh viên nam vừa đi qua.

– À! Hóa ra người nào đó có tim đập thình thịch vì trường mới chỉ là giả, vì mấy anh đẹp trai kia mới là thật. Nhưng mà bạn Vy à – Phương An cố dài giọng – An thích điều này!

Hai cô gái cùng cười khúc khích. Từ nhỏ đến lớn đã dính lấy nhau như sam, nhà ở gần nhau lại học chung từ mẫu giáo cho đến đại học, thật hiếm khi thấy hai người họ ở bên nhau mà không vui vẻ như vậy.

– Ngồi đây đợi tớ một chút. WC ở đâu ấy nhỉ? Tớ nhớ mang máng nó ở gần đây thôi.

Phương An vừa nói vừa nhìn quanh rồi rảo chân về phía dãy nhà phía trước. Vừa giải quyết xong chuyện đại sự, lúc chuẩn bị bước ra thì cô nghe thấy một âm thanh kì lạ vọng tới.

– Sao tường nhà vệ sinh lại cách âm kém vậy chứ? – Phương An vừa lẩm bẩm vừa kéo cửa bước ra.

– Aaaaaaaaaaaa!

Người kia đối với tiếng hét thất thanh của cô thì thoáng giật mình nhưng vẫn không có vẻ gì khẩn trương cả.

– Đồ biến thái! – Phương An quay vội người lại, hai má nóng rực lên như chảo lửa.

Mãi khi nghe thấy tiếng kéo khóa quần cùng tiếng quay người bước đi của tên kia, cô mới hùng hổ quay lại.

– Đứng lại! Nhìn cái mặt cậu chắc cậu thường xuyên làm những việc biến thái bệnh hoạn như thế này đúng không? Cậu tên là gì? Học lớp nào? Trình độ văn hóa ngang đại học rồi, cậu không cảm thấy xấu hổ hay sao mà đi làm những chuyện như thế này hả?

Đáp lại câu nói của cô là một cái nhìn khinh bỉ. Tên này ngay cả mép cũng không thèm động đậy một cái khiến Phương An có hơi chột dạ.

Phương An vờ tỏ ra bình tĩnh nhìn tên biến thái trước mặt. Vừa nãy đột ngột quá nên cô chưa kịp đánh giá hắn. Bây giờ mới thấy hắn cao lớn hơn cô rất nhiều lại còn đang chắn ở lối ra. Nếu cấp độ biến thái của tên này chỉ dừng lại ở việc thích dùng nhà vệ sinh của nữ còn đỡ, ngộ nhỡ hắn dở trò gì với cô ở đây thì… Nghĩ tới đây Phương An thấy có hơi hối hận vì tràng nóng giận trước đó của mình. Bất quá kì nghỉ hè vừa rồi cô mới chỉ học qua vài chiêu võ phòng vệ quật ngã đối phương ở cự ly gần mà hắn ta lại đang đứng cách cô tới hai mét, bây giờ phải làm sao mới tiếp cận được hắn đây?

Phương An dè dặt tiến lại gần tên biến thái mấy bước trong khi hắn vẫn yên lặng quan sát cô, nét mặt giống như đang chờ xem hài kịch. Phương An chỉ chờ một giây phút lơ là đó của hắn, nghiến răng, dơ chân đá cật lực về phía bụng đối diện nhưng hắn ta đã rất nhanh né được. Tay chân Phương An đấm đá loạn xạ một hồi rồi nhanh chóng bị người ta giữ chặt, đầu cũng bị ấn xuống đau điếng.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Phương An muốn khóc thét. Nhà vệ sinh nữ rõ ràng không giống thế này. Đây chẳng phải là cách bài trí nhà vệ sinh nam mà thời trung học cô từng đi nhầm đã thấy hay sao?

Người kia dường như cũng thấy được Phương An đã nhận ra được sự tình đó nên thả tay cô ra. Nét mặt tranh tối tranh sáng của anh ta toàn bộ là sự dửng dưng, nhìn không ra là chế giễu hay chán ghét.

“An ơi là An, rốt cuộc ai mới chính là đồ biến thái đây?”

Tường Vy vừa thấy dáng vẻ thẫn thờ của Phương An trở lại thì khẽ trách:

– Sao cậu đi lâu thế? Còn tưởng cậu không tìm được đường quay lại nữa đấy.

– Mất thật rồi! – Phương An bắt đầu sụt sịt nhưng thoạt nhiên không nhìn ra lấy một giọt nước mắt.

– Mất cái gì? Điện thoại á? Vừa tớ còn thấy cậu cầm mà?

– Không phải điện thoại! Thanh danh mười mấy năm trong sạch của tớ bị hủy hoại sạch rồi.

Rồi Phương An rầu rĩ tường thuật lại chuyện vừa rồi cho Tường Vy nghe.

– Cậu muốn cười thì cười đi! Đừng làm bộ nữa! – Phương An gắt lên khi thấy bộ dạng cố nhịn cười của Tường Vy.

– Ha ha ha ha!

– …

– Thôi được rồi. Sau đó thì sao? Anh ta đi luôn hả? – Tường Vy cố làm bộ nghiêm túc hỏi.

– Sau đó thì… hắn nhìn tớ cười khinh bỉ một cái rồi bỏ đi.

– Chỉ vậy thôi à? Người này có vẻ lạnh lùng quá nhỉ? Một câu cũng chả thèm nói. À mà cũng phải thôi! Người ta cố gìn giữ tấm thân trong trắng bao nhiêu năm nay, cuối cùng vào một ngày đẹp trời như thế này lại bị cậu nhìn sạch. Đúng là thê thảm! Quá thê thảm!

– Cậu đi chết đi! Tớ chưa nhìn thấy cái gì cả!

– Hà. Hà. Hà. Cậu định lừa ai hả?

– Lúc ấy, nhà vệ sinh không sáng lắm với lại khi tớ nhìn động tác của hắn thì đã quay người lại ngay rồi – Hai má Phương An đỏ bừng lên.

Tường Vy vỗ vỗ vai Phương An ra chiều rất đỗi thông cảm rồi bình thản buông một câu:

– Tớ hiểu mà. Sau này nếu gặp lại cậu nên có trách nhiệm với người ta. Thật đấy!

– Tường Vy! Cậu đứng lại ngay! Tớ đã bảo không nhìn thấy gì cả mà!

Ở trên phía ban công tầng một của trường đại học, người nào đó thấy một trong hai cô gái đang cười rạng rỡ trong ánh chiều tím nhạt thì tự nhiên tim lệch đi vài nhịp, mà có lẽ cũng không chỉ có vài nhịp thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.