Trạch quỷ 7
Lệ Nam không biết Ngôn Hành Yến bị sao, từ sau khi đi vào giấc mộng hắn luôn cảm thấy tâm trạng của y rất không ổn định nhưng rõ ràng lúc đầu ở trong phòng tiểu thiếu gia vẫn còn rất tốt...
Đương nhiên hắn không ngăn được Ngôn Hành Yến một lòng muốn chém người, dù sao giá trị vũ lực của vị thiên sư này cũng không giống người thường. Lệ Nam cũng chỉ có thể làm ra tư thế 'tùy cậu' sau đó an tĩnh nhìn đối phương vọt vào phòng của đại thiếu gia.
Đầu tiên Ngôn Hành Yến cắt cổ người phụ nữ uốn éo chẳng khác gì con rắn kia, sau đó quay đầu chém chết mụ già nghe tiếng chạy tới lại phát hiện bà ta còn một người chồng cũng làm lái xe cho đại thiếu gia thì lập tức nhạy bén giơ tay đâm chết luôn.
Toàn bộ quá trình chưa đến mười phút, sát nhân thiên tài chém người thiện nghệ.
Triệu Tích nghe nói bác sĩ Trương đi rồi, thầy Lý giết người đến điên liền quay lại xuất hiện ở cửa phòng, vẻ mặt đều là lo lắng, nhưng gã chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Ngôn Hành Yến đâm xuyên bụng dưới, chết không nhắm mắt.
Lệ Nam: “...” Sao người này giết cứ như đang quan báo tư thù?
Cuối cùng Ngôn Hành Yến chỉa vào Đại thiếu gia dính máu khắp người, quát tháo anh ta phải đối xử tốt với em trai của mình đừng có để đến lúc chết rồi mới lại hối hận. Đại thiếu gia vô cùng hoảng sợ nhìn thầy Lý như đang nhìn ác quỷ đã mất đi nhân tính.
Máu tươi đỏ thẫm dính trên người y, đại thiếu gia sợ run nhìn về phía thi thể đầy đất hiển nhiên tinh thần đã vỡ đến không thể vỡ hơn được nữa.
“Cô gái này bên ngoài giả vờ yêu anh nhưng thật ra lúc nào cũng mơ ước tài sản của anh.” Ngôn Hành Yến thật sự chướng mắt cái bộ dạng lòng như tro tàn của đại thiếu gia, y nhìn xung quanh một vòng rồi khinh thường nói: “Anh nhìn phong thủy cái phòng này đi, đặt gương trước đầu giường, đúng là tốt đẹp, những thứ sành sứ được coi là bảo vật đặt trên bàn này cũng chẳng biết đào từ mộ của ai, anh ngại mình chết chưa đủ nhanh sao không ôm vào trong chăn nằm chung luôn đi? Giường tọa ở phía nam quay mặt về phía bắc là nơi tụ âm, còn nuôi thêm ba con quỷ, anh vốn không gặp ác mộng mà là gặp quỷ.”
Lệ Nam như có điều suy nghĩ ngồi một bên nghe ngóng, nhưng đại thiếu gia từ đầu đến cuối vẫn là cái vẻ hốt hoảng, trong khi Ngôn Hành Yến đang phê bình hạ thấp phong thủy tệ lậu của căn phòng, thì đại thiếu gia có mắt không trong bỗng nhiên thừa dịp bất ngờ đoạt lấy dao trong tay Ngôn Hành Yến.
Trong chớp mắt này Lệ Nam lao lên ôm lấy Ngôn Hành Yến bảo vệ y ở sau lưng mình, nhưng đại thiếu gia cũng không tấn công nữa, anh ta thê lương gào lên: “Tiểu Thi! Anh đi theo em đây!” Sau đó dứt khoát cầm dao tự sát.
Lệ Nam: “...”
Ngôn Hành Yến: “...”
Nhìn thi thể mới thêm trên mặt đất Lệ Nam chợt nắm chặt hay cổ tay của Ngôn Hành Yến rồi đè y lên tường, thân thể cũng theo đó mà tới gần, đôi mắt trắng đen rõ ràng lặng yên đối diện, hai người đều có thể thấy bóng hình của mình trong con mắt đối phương. Chỉ có duy nhất.
“Đến cùng thầy Lý ảnh hưởng bao nhiêu đến cậu? Nói thật cho tôi.”
“...” Ngôn Hành Yến phát tiết xong tâm trạng tốt lên rất nhiều, nghe thấy Lệ Nam nghiêm túc như thế y vẫn ung dung mỉm cười, “Tính tình họ Lý này rất xấu, là một kẻ nóng nảy nhưng thực tế lại rất hèn nhát, bên ngoài mạnh nhưng bên trong nhát gan sợ phiền phức, đồng thời còn ký thị đồng tính nghiêm trọng, tôi đoán là một thâm quỹ... Đương nhiên chuyện này cũng không quan trọng.
Từ khi tôi vào giấc mộng này “thầy Lý” cứ như nhân cách thứ hai trong người tôi, luôn vô thức ảnh hưởng tới hành động của tôi nên vừa rồi tôi thả lỏng, thực thi bạo lực theo ham muốn, kết quả lấy độc trị độc “thầy Lý” sợ đến mức không dám ra ngoài.” ***Thâm quỹ: Đề cập đến kiểu người đồng tính luyến ái chôn sâu xu hướng tính dục đồng tính của mình trong tâm lý, từ chối tiết lộ ra thế giới bên ngoài và không muốn người khác biết hoàn cảnh thực sự của họ.
“Thật à?” Lệ Nam muốn bắt đầu từ cái bệnh háo sắc Trương Diệc Minh ban tặng cho mình, hắn cũng không thể nào chịu nổi việc mỗi ngày phải nhìn người đẹp qua một lớp filter, không biết có thể lấy độc trị độc như Ngôn Hành Yến được không.
“Cái gì thật hay giả, tôi lừa cậu làm gì?... Nhưng Trạch quỷ chết rồi, chờ đọc hướng dẫn sử dụng đi!”
Lệ Nam gật đầu biểu thị đã biết, hắn thả tay Ngôn Hành Yến ra rồi lùi lại nửa bước, “Tính cách này của thầy Lý hẳn cũng là một gợi ý của Trạch quỷ, tính tình kém, vậy khi ở một mình dạy học cho tiểu thiếu gia có khi nào hắn sẽ chửi rủa hoặc có những hành vi xử phạt về thể xác không? Mà thực tế tính cách người này lại nhu nhược, điểm này đại diện cho cái gì...?”
Không đợi Lệ Nam phân tích xong, hắn nhận ra mình đang ngồi trong phòng khám trống rỗng của bác sĩ Trương, trước mặt là Ngôn Hành Yến cũng đồng dạng vừa lấy lại tinh thần, câu chuyện quả nhiên lại bắt đầu.
“May quá, không quay lại cái đoạn khám bệnh cho tiểu thiếu gia.” Lệ Nam rất hài lòng, yêu cầu của hắn thấp như vậy đấy. Thấy Ngôn Hành Yến còn đang đi vào cõi thần tiên Lệ Nam giơ ngón tay ra chọc gọi hồn Ngôn Hành Yến về, “Thật ra cậu trực tiếp lao vào giết chết bốn người kia cũng là một cách, bốn bỏ năm lên không thông qua các bước tuần tự trực tiếp dùng máu tươi cho Trạch quỷ thấy toàn bộ sự thật. Nhưng mà kết quả nói cho chúng ta biết trước mắt Trạch quỷ chỉ để ý đến người phụ nữ giả vờ ngây thơ kia, thậm chí còn muốn vì cô ta mà đòi sống đòi chết, dựa vào điểm này chúng ta phải tiến hành tuần tự tiến tới dần dần.
Mấu chốt hơn là lần này cậu xông vào phòng của Đại thiếu gia đã thu được rất nhiều tin tức hữu ích, như là có người nuôi tiểu quỷ trong nhà.”
“Thật phiền phức.” Ngôn Hành Yến bĩu môi, “Con Trạch quỷ này đúng là đáng đời, hai mẹ con nhà kia sơ hở khắp nơi nhưng nó lại không nhận ra, với cái trí thông minh này dù cho nó có cơ hội sống lại mười lần thì cũng chẳng thắng nổi ai cả.”
“Cậu nói linh tinh trong giấc mộng của nó coi chừng nó gây khó dễ cho cậu, để cậu không thoải mái lại có khổ không nói nổi...”
“Nó dám!” Ngôn Hành Yến hung tợn nghiến răng.
Lệ Nam không khỏi bật cười, một lát sau nói: “Tôi nghĩ Trạch quỷ muốn chúng ta tập hợp lực lượng rồi mới mạnh mẽ phản kháng, triệt để vả mặt mẹ con bọn chúng, làm cho đại thiếu gia hồi tâm chuyển ý.”
“Tự nó không làm được à! Trong mộng của mình muốn làm thế nào, làm bao nhiêu lần mà chẳng được.”
“Tôi nghĩ vì Trạch quỷ cho rằng bản thân bất lực, đối mặt với tình huống lúc đó nó chỉ có thể gửi gắm hi vọng có ngoại lực, có người tốt sẵn sàng giúp đỡ, dù mọi chuyện đã phát sinh nó vẫn hi vọng có thể chứng kiến một kết cục tốt đẹp trong mơ.”
“... Phế vật.”
Lệ Nam nhỏ nhẹ trấn an: “Cho nên tiếp theo chúng ta phải làm rõ hết tất cả mối quan hệ của những người trong căn biệt thự này. Nếu gọi Trạch quỷ là thiếu gia vậy cha mẹ của nó bây giờ đang ở đâu? Tại sao nó lại thân thiết với cô gái kia, bệnh của tiểu thiếu gia có phải là tác phẩm của hai mẹ con họ...”
“Cậu điều tra đi! Nhân tình nhân ngãi của cậu mà...” Ngôn Hành Yến khẽ lướt mắt, sửa lời: “Tình nhân của bác sĩ Trương cả một đống, ngọt nhạt vài câu là thu được tin tức ngay. Ngày mai tôi đi dạy học cho tiểu thiếu gia, trước mắt cứ vạch trần trận nghịch chuyển phong thủy trong phòng đã.”
“Cậu nói gì cũng vô dụng, đại thiếu gia sẽ không tin cậu.”
“Nói không được thì làm, tôi gấp vài con hạc giấy thả vào trong lọ thủy tinh, cứ nói là mấy đứa học sinh gấp để chúc anh ta mau khỏi bệnh, lấy cái này làm lí do để vào phòng Đại thiếu gia, đến lúc đó tôi sẽ lặng lẽ động tay động chân sắp xếp lại vài món đồ đạc phá hủy trận pháp kia, sau đó đuổi mấy con quỷ ra ngoài, không phải rất tốt à?”
Nghe vậy Lệ Nam vui vẻ tán dương: “Thông minh, phương diện này cậu đúng là chuyên gia.”
“Hừ, đương nhiên rồi.”
Thấy tư thế hung hăng của Ngôn Hành Yến, Lệ Nam bỗng như có điều suy nghĩ mà nói: “Thật ra tôi cứ cảm thấy chúng ta như quên mất cái gì ấy.”
“Có quan trọng không?”
“Hai chúng ta lâu như vậy mà không nhớ ra được thì hẳn là không quan trọng nhỉ?”
Ngôn Hành Yến tiếc nuối lắc đầu, “Phong Ly biết cậu coi thường nó như vậy chắc sẽ khóc nhè mất.”
“À!” Lệ Nam mới chợt hiểu ra, “Đúng, là Phong Ly, nó có đi vào giấc mộng không? Tôi chưa thấy nó.”
...
Hai người mới chỉ bàn chuyện trong vài chục phút mà bầu trời bên ngoài phòng khám sớm đã tối đen, từ đây có thể thấy thời gian bên trong giấc mơ trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, có lẽ ngày mai cũng chỉ là chuyện trôi qua trong một tiếng đồng hồ. Ngôn Hành Yến nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, “Tôi phải đi đây, ở đây tùy cậu, cứ xé sách giáo khoa gấp giấy cũng được.”
Lệ Nam không đồng ý nói: “Không được, tốt nhất cậu vẫn nên trở về một chuyến, lỡ đâu trong ký túc xá giáo viên của cậu cũng có đầu mối gì?”
“... Cậu đi với tôi.”
“Đi.” Lệ Nam sảng khoái đồng ý, vì kế hoạch ban đầu của hắn cũng là như vậy, Ngôn Hành Yến khoái trá đứng lên, hai người đang chuẩn bị rời đi thì lúc này cửa phòng khám bị gõ vang.
Sẽ là ai? Lệ Nam và Ngôn Hành Yến liếc nhau, người trước lớn giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Anh còn có ai?” Người ngoài cửa giả vờ tức giận nói: “Diệc Minh, lẽ nào đêm nay ngoại trừ em anh còn đồng ý cho những người khác tới tìm?”
Ngôn Hành Yến nhíu chặt lông mi, quay người nhỏ giọng chất vấn: “Hơn nửa đêm mà cậu còn cho phép gã tới nhà? Cậu muốn làm gì?”
“Tôi đồng ý lúc nào chứ, đồng ý cái gì hả?” Lệ Nam không hiểu ra sao, hắn xua tay với Ngôn Hành Yến, “Đừng nói nhảm nữa, cậu mau tìm một chỗ rồi trốn đi.”
“Cái mảnh đất bé tí này của cậu tôi trốn đi đâu được?” Ngôn Hành Yến chỉ tay vào cái phòng khám chỉ có bốn bức tường, lại phát hiện chỗ ngón tay mình vừa chỉ thế mà lại có một cái tủ, “...”
Vào lúc này Trạch quỷ đúng là áo bông nhỏ tri kỷ. Ngôn Hành Yến nghẹn khuất chui vào cái tủ thuốc.
Cùng lúc đó Lệ Nam mở cửa, đầu bếp Triệu lập tức chui vào, gã giả vờ đến bắt kẻ thông dâm, tròng mắt khẽ chuyển động, “Em muốn xem là con hồ ly tinh nào câu dẫn anh.”
“Sao em lại tới đây?” Lệ Nam không hùa theo màn ve vãn của gã, hắn nghiêm trang hỏi, Triệu Tích rên rỉ một tiếng, “Sao anh lại giả bộ hồ đồ, anh ăn điểm tâm của em chính là đồng ý cho em đến tìm anh đêm nay, cái này không phải ám hiệu của chúng ta à?”
Lệ Nam: “...” Không phải, tôi không phải, tôi không có.
“Anh... có phải anh thay lòng đổi dạ rồi không!” Triệu Tích bỗng cao giọng, “Quả nhiên anh vẫn nhớ mãi không quên Lý Huy Ân, hắn cười với anh một cái là anh vẫy đuôi chẳng khác gì con chó!”
“...” Lý Huy Ân không phải chính là vai thầy Lý của Ngôn Hành Yến sao, Lệ Nam tái nhợt vô lực mà phủ nhận: “Anh không có, khụ, A Tích...”
Cái nick name này vừa phọt ra cũng khiến Lệ Nam líu lưỡi, “Đừng giận, trong lòng anh chỉ có em, anh và thầy Lý thậm chí còn không phải là bạn.”
Lệ Nam tính đi tính lại Triệu Tích là mục tiêu dễ tra hỏi nhất của hắn nên muôn ngàn lần không thể đắc tội. Vì thế dù có phải mắng Ngôn Hành Yến té tát ngay tại chỗ thì Lệ Nam cũng sẽ không tiếc.
Nghe tình thoại của Trương Diệc Minh xong vẻ mặt của Triệu Tích hơi thả lỏng, nhưng không nghĩ tới một giây kế tiếp gã chợt thấy cái gì rồi cuồng loạn hét ầm lên: “Còn nói không có! Lý Huy Ân còn ở đây! Anh, anh, anh giấu hắn ở đâu!”
“...” Lệ Nam lúng túng nhìn lại, Ngôn Hành Yến hẳn là trốn trong tủ thuốc nhưng túi đựng tài liệu của y vẫn để trên bàn, hai trang sách đã bị xé xuống dùng để gấp hạc.
“... Xin lỗi, lần đầu tiên giấu người nghiệp vụ không thuần thục.” Lệ Nam đổi sắc mặt, hùa theo từ cười mỉa mai biến thành lạnh lùng, “Được rồi, thế thì tôi cũng lười giả vờ tiếp, lúc đầu còn muốn nói chuyện tử tế với em giờ có lẽ gì em cũng sẽ không nói.”
“Nhưng cũng chẳng sao.” Lệ Nam đi tới trước cửa phòng khám nhẹ nhàng khóa trái cửa lại, tròng mắt đen vừa nhìn lên, chỉ một ánh mắt đã khiến huyết sắc trên mặt đầu bếp Triệu biến mất, “Tôi có thể ép hỏi.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nam: Cậu mắng quỷ coi chừng nó gây khó dễ cho cậu
Yến: Nó dám!
Sau hai mươi phút
Bạn Yến nghẹn khuất trốn vào trong tủ quần áo, nghẹn khuất nghe Ngôn Lệ thị nói chuyện yêu đương với tên đàn ông khác.
Yến:... Mẹ nó!