Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 61: Chương 61




Thừa nước đục thả câu

Vì hành vi tự tìm đường chết của Lệ Nam nên hắn phải hứng chịu đòn hiểm, Ngôn Hành Yến đè Lệ Nam lên ghế đi biển, cưỡi lên người hắn lột quần áo, thề chết cũng phải cào lại.

Lệ Nam cười tránh trái tránh phải thừa dịp Ngôn Hành Yến chưa chuẩn bị liền nhéo một phát lên thắt lưng y. Một giây kế tiếp Ngôn Hành Yến mặt lạnh móc ra lá bùa vàng không biết giấu ở đâu.

“Tôi sai rồi, gia.”

Khung cảnh gay trong gay mỹ nam tức giận đùa giỡn nhau thu hút nhiều người vây xem, ngay cả Chu Nhạc Nghiên vẫn trốn ở một góc xa trên bãi biển chơi điện thoại cũng không nhịn được thò đầu ra góp vui.

Tập hợp trước ca nô, Lệ Nam nhận được tin nhắn wechat.

Là Tiểu Nhạc đây: Anh Nam, mạo muội hỏi một câu... Cậu và anh Yến có phải loại quan hệ đó không?

Bên cạnh Ngôn Hành Yến và Phong Ly duỗi dài cổ hận không thể dán luôn mặt vào màn hình điện thoại của hắn, Lệ Nam buồn cười nhét điện thoại vào tay Ngôn Hành Yến, “Tò mò như vậy cho cậu trả lời tin nhắn luôn này, được chưa?”

Ngôn Hành Yến hừ một tiếng nhận lấy, tốc độ đánh chữ nhanh đến mức Phong Ly hoa cả mắt.

Tôi rất Nam: Quan hệ gì?

Là Tiểu Nhạc đây:... Thì là... Hai người là CP đúng không?

Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đồng thời nghi hoặc ừ một tiếng, song song nhíu mày, hỏi: “CP là gì?”

“CPU?”

“Country population?”

“Character perform?”

Tôi rất Nam: CP là gì?

Là Tiểu Nhạc đây: Anh Nam, sao cả cái này cậu cũng không biết? Là quan hệ yêu đương ghép đôi đó.

Lúc trước Ngôn Hành Yến giả vờ không biết, hiện tại đúng là y không biết thật, “Người yêu thì là người yêu thôi, lại còn CP cái gì...” Đầu ngón tay y do dự hồi lâu cuối cùng gửi lại một câu nói đùa, vẫn giấu đầu hở đuôi nói một câu suy nghĩ nhiều. Ngôn Hành Yến liếc mắt nhìn Lệ Nam, không nghĩ tới lại đối diện với con mắt ngậm cười của đối phương.

Ngôn Hành Yến cảm giác mình như bị ánh mắt của Lệ Nam giật điện, từ đầu vai đến xương quai xanh đều tê dại, “... Cười cái gì mà cười?”

“Cảm giác hai đứa mình cứ như ông cụ không hiểu văn hóa thịnh hành.”

“... Cậu thôi, cứ bảy giờ tối lại xem thời sự, weibo chỉ để cập nhật tin tức về đoàn thanh niên cộng sản. Ngày mai tôi dẫn cậu đến trung tâm thương mại mua một tách trà men sứ.”

“Không được à?” Lệ Nam học cái kiểu hừ của Ngôn Hành Yến, thanh âm vừa trầm vừa thấp khiến Ngôn Hành Yến ôm mưu đồ bất chính đã lâu muốn hành quyết hắn ngay tại chỗ.

Đùa giỡn ba phút Ngôn Hành Yến một tay khoát lên vai Lệ Nam, một tay gõ chữ trên điện thoại di động, y không trực tiếp trả lời câu hỏi của Chu Nhạc Nghiên mà hỏi vặn lại: Cậu có cp không?

Đến khi lên ca nô Chu Nhạc Nghiên bình tĩnh trả lời: Có, anh ấy chơi game còn giỏi hơn cả tuyển thủ nhà nghề.

“Đù, cô nàng thế mà lại này yêu qua mạng?” Ngôn Hành Yến trả điện thoại cho Lệ Nam, “Cậu nói xem, chúng ta có nên báo cho anh trai cô ấy không?”

“Cậu có thù giết cha với cô ấy à, sao cứ muốn chỉnh người ta vậy hả?” Lệ Nam đưa tay trái ra, giơ cổ tay trước mặt Ngôn Hành Yến, còn Ngôn Hành Yến lại bí mật lấy ra một miếng chu sa lớn bằng đầu ngón tay - vẫn không biết móc từ đâu, sau đó vẽ một ấn ký lên lòng bàn tay của mình rồi dùng bàn tay che lại dây đỏ trên cổ tay Lệ Nam.

Người biết nội tình đều hiểu đây là cách thủy chú, người không biết lại nghĩ có phải hai người này sợ nước nên mới phải nắm tay.

Nơi đây không ai biết nội tình nên quần chúng vây xem cười nhạo hai người nhát gan, thậm chí còn có bạn học “săn sóc” đắp chăn cho Lệ Nam, nói như này sẽ dễ chịu hơn một chút, đối với người bị hại đang sợ hãi cảnh sát đều làm như vậy.

Nếu không phải là thuyền mui trần có khi Lệ Nam đã dùng chăn bịt chết tên kia.

Hôm nay ánh mặt trời rất sáng, đồng thời gió cũng rất lớn, hướng dẫn viên du lịch bám vào khoang tàu la lớn: “Sóng gió quá lớn, mọi người ngồi vững đừng động đậy. Ngoài ra, hoạt động lặn với ống thở có thể bị hủy do lo ngại về an toàn.”

Trong khoang thuyền lập tức truyền đến vài tiếng oán giận nhưng rất nhanh những tạp âm này bị tiếng kêu la om sòm thay thế, nguyên nhân là do sóng to gió lớn ngoài biển.

So với sự dịu dàng và yên bình của biển hồ trong đất liền, đại dương thể hiện sự hoang dã và không thể kiềm chế của mình, cho dù chỉ là một vùng biển nông. Lệ Nam ngồi vững trên ghế, mông sắp nứt ra đến nơi.

Sóng biển đã lên tới độ cao nhất định, mỗi khi con thuyền nâng lên hạ xuống đều mang lại cảm giác không trọng lực mãnh liệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cảm giác đó dù không kích thích như tàu lượn hay nhảy dù nhưng duy trì liên tục trạng thái không trọng lực hơn hai mươi phút cũng rất chết người rồi.

Lệ Nam nghe tiếng hét thất thanh không ngừng vang lên bên tai khó khăn gấp cái chăn bạn học vừa đưa thành hình vuông kê dưới mông.

“Đứng lên đi.” Tuân thủ nguyên tắtc cùng hưởng Lệ Nam quyết định chia một nửa cái chăn cho Ngôn Hành Yến, kết quả nếu như đối phương không biết ơn lại còn cười xấu xa nói bên tai Lệ Nam: “Không cần, mông tôi nhiều thịt không sợ cộm.”

Lại một con sóng đánh lên, Lệ Nam ôm chặt Phong Ly đang bay lộn ngược nhịn không được cười rộ lên: “Ngôn Hành Yến! Tôi nghi ngờ cậu ở đây tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy.”

Con sóng này rất lớn, chờ khi đáy thuyền chạm lên mặt biển Lệ Nam dù đã chuẩn bị tâm lý cũng thấy cả người lâng lâng bay lên lại hạ xuống ngất ngây con gà tây, xương cụt đau nhức.

“Không sao chứ?” Hình như Ngôn Hành Yến đã sử dụng một phép thuật nào đó dán chặt mình lên ghế, động tĩnh lớn như vậy y lại không hề sứt mẻ.

Động tĩnh... lớn như vậy?

Lệ Nam chợt nhận ra điều gì, động tĩnh lớn như vậy nhưng sao hắn không nghe thấy tiếng hét chói tai quen thuộc?

Hắn không để ý tới đau đớn khắp người ngẩng đầu lên, chỉ thấy boong tàu chen chúc đầy người ồn ào náo nhiệt nay văng tanh chỉ còn lại mình và Ngôn Hành Yến. Trong lúc ngẩn ngơ toàn bộ khoang tàu bị bóng tối bao trùm, trên boong thuyền không ngừng có nước biển lạnh như băng tràn vào, bắt đầu lay động kịch liệt.

Phong Ly cũng phát hiện điểm này, nó cảnh giác nhảy xuống đất ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. “Làm sao vậy, đây là sao?”

“Lại vào giấc mộng rồi.” Lệ Nam chỉ hoang mang vẻn vẹn trong nửa giây, ngay thời khắc sau liền bình tĩnh lại, hắn đã gặp phải tình huống những người xung quanh đột nhiên biến mất vô số lần, cũng không có gì ngạc nhiên.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Nhưng vẻ mặt của Ngôn Hành Yến lại càng thêm nghiêm túc, “Không phải mộng.” Y trầm giọng nói, khi nói chuyện Ngôn Hành Yến giơ lên bàn tay vẫn đang nắm lấy tay Lệ Nam, “Dây đỏ của cậu không có vấn đề, thứ gì có thể thần thông quảng đại đến mức vượt qua cả Thần Chung Quỳ và Cùng Kỳ để kéo cậu đi vào giấc mộng?”

“Cậu xác định không có vấn đề gì?”

“Đương nhiên. Hơn nữa mấu chốt nhất là lần này tôi không theo cậu vào trong mộng... Tôi và Phong Ly đồng thời đến nơi này cùng với cậu.”

Lời nói của Ngôn Hành Yến rốt cuộc cũng khiến Lệ Nam cảnh giác, hắn thu hồi chút lơ đãng cuối cùng im lặng quan sát tất cả những thứ xung quanh.

Lại một trận rung động truyền đến, Lệ Nam mơ hồ cảm thấy ca nô lặng yên không một tiếng động có sự thay đổi, nhưng chờ hắn nhìn rõ mọi thứ con thuyền hiện đại đã biến thành một con thuyền gỗ, chỗ nào cũng bị gió và nước biển ùa vào.

Gió thổi nước biển cuốn sạch vào trong khoang thuyền dần dần dâng lên đến mắt cá chân, cả con thuyền tỏa ra mùi tanh nồng như một chiếc lá lục bình, thăng trầm trong đại dương hỉ nộ vô thường.

“Ngôn Hành Yến, Lệ Nam.” Lông đuôi Phong Ly xổ tung, hai tròng mắt của nó phát sáng trong bóng đêm như hai đốm lửa ma trơi, “Phía sau hai người...”

“Hả?” Ngôn Hành Yến tỉnh táo bảo Phong Ly nói tiếp, đồng thời che gáy Lệ Nam ngăn hắn vô ý thức thực hiện động tác quay đầu lại.

“Có người sau lưng các ngươi.” Phong Ly dừng một chút, cảm giác mình dùng từ không đủ chính xác nó lập tức sửa lời: “Không phải... Phía sau các ngươi có một con quỷ.”

Lệ Nam túm lấy bút trong túi, xúc cảm lạnh như băng làm hắn có chút bình tĩnh, “Miêu tả lại xem.”

“... Quỷ nam, khuôn mặt sưng phù, mặc quần áo ta chưa từng thấy... A!” Phong Ly bỗng nhiên kêu một tiếng khiến Lệ Nam vừa bình tĩnh lại sợ đến da đầu trong nháy mắt tê dại, “Làm sao vậy!!”

Phong Ly vô thức kẹp chặt đuôi, “Lại... Lại thêm một con quỷ nữa...”

“Tôi cũng nhìn thấy.” Ngôn Hành Yến nắm cổ tay Lệ Nam rất chặt, sợ hắn bỗng nhiên biến mất giữa nơi kỳ lạ này rồi tìm không thấy. Bên trong khoang tàu, bóng đen của hư vô dần dần lấp đầy, như mực nhỏ giọt trong làn nước trong veo dần dần bôi nhọ không khí trong chiếc thuyền gỗ nhỏ.

Những bóng quỷ ướt át dần xuất hiện trên ghế ngồi hai bên, chúng dựa vào nhau sít sao ngay ngắn như đám học sinh lúc trước.

Có vẻ chúng cũng không phát hiện trên thuyền nhiều thêm hai tên phản đồ, âm trầm ngồi trên chỗ của mình, mặc cho sóng gió xóc nảy những quỷ hồn này vẫn lặng yên không một tiếng động ngồi ngay ngắn.

Một ánh sáng màu cam mờ nhạt lướt qua con thuyền, Lệ Nam không thể nghĩ ra những đốm sáng này là gì và tại sao chúng lại xuất hiện trên đại dương. Hắn lặng lẽ dựa vào chút ánh sáng này này để quan sát những quỷ hồn ngồi cùng thuyền.

Hoặc có lẽ là hắn và Ngôn Hành Yến đã đi nhầm vào con thuyền gỗ vốn thuộc về những oan hồn.

Ở chỗ đối diện với hắn là một gã đàn ông béo mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ ngày xưa, hốc mắt đen thui, miệng, tay chân đều ở trong trạng thái sương mù, đây là hình thái điển hình của quỷ. Bên trái là một ông lão mặc quần áo vải bố thô ráp, trên lưng đeo hàng hóa làm từ mây tre. Bên phải còn lại một người là nữ học sinh tóc dài mặc quần áo thể thao, cũng không biết là đồng phục của trường trung học nào, cái bụng căng tròn, vừa nhìn đã có thể khiến người ta nhớ lại một loạt câu chuyện bội tình bạc nghĩa.

Cả ba thời đại, cổ đại, dân quốc và hiện đại, đều có ở đây.

Lệ Nam còn muốn quan sát tiếp thân thuyền gỗ bỗng nhiên chấn động như va phải vật gì, bên tai truyền đến một tiếng kèn kéo dài, trong trẻo mà sáng tỏ, trăng tròn sau mây cũng được âm thanh này gọi ra.

Kèn lệnh tắt, ngay sau đó là tiếng ông lão vang lên như chuông rung.

“Tới bờ rồi, mọi người còn không mau xuống thuyền?”

Giọng nói này như một công tắc, toàn bộ quỷ trên thuyền trong nháy mắt huyên náo.

“Ôi điên mất thôi.” “Nếu không phải con gái đòi đi thì tôi đâu phải chịu tội thế này.” “Gái xinh, chết bao lâu rồi? Để lại cách liên lạc đi.“...

Ngoại trừ Lệ Nam và Ngôn Hành Yến ở ngoài những quỷ khác nhao nhao nối đuôi nhau đi ra, chúng hoặc tốp năm tốp ba kết bạn cùng đi, hoặc một mình vội vã chạy về phía trước, phương hướng đều giống nhau tựa như tất cả đều cùng một mục đích.

Lệ Nam nhìn mập mạp mặc áo Tôn Trung Sơn, bên dưới quần tây căng phồng, cũng nhìn thấy hắn đôi môi trắng hếu như thi thể bị ngâm Formalin nửa năm.

“Hai chàng trai nhìn lạ thế.”

Ngôn Hành Yến chợt xoay đầu lại, trong tay cầm kiếm trúc che chắn cho Lệ Nam ở phía sau, Phong Ly lập tức nhảy lên vai Ngôn Hành Yến nhe răng nanh. Ngôn Hành Yến nhìn về phía khởi nguồn của thanh âm, chỉ thấy một ông lão mặc áo tơi lưng còng nhảy xuống từ đỉnh thuyền gỗ rơi xuống trước mặt hai người.

“Ha ha ha... Tìm được đường không dễ dàng đâu, sao không đi vào?”

“...” Ngôn Hành Yến và Lệ Nam liếc nhau, cuối cùng người sau mở miệng hỏi: “Chào ngài, xin hỏi nơi này là...?”

Ông lão mặc áo mưa sửng sốt, sau đó bật cười haha: “Chẳng lẽ, hai cậu là khách nó mời tới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.