Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 69: Chương 69: Y như chim non nép vào người






Chuyển ngữ: Puny

Đối với cách nói y như chim non nép vào người này, Lục Mạn Mạn bày tỏ không thể tiếp nhận.

Cô và Nguyên Tu tuyệt đối là thuần cách mạng tình bạn trong sạch, không tăng không nhiễm bẩn không có hại, cho nên dùng cách ứng xử với Nguyên Tu để làm với bạn trai cũ, Lục Mạn Mạn tuyệt đối không chấp nhận.

Hừ, bạn trai xem là cái gì, anh em đồng đội cũng là giao tình cả đời, vào thời điểm tình cảnh khó khăn có thể cùng ăn một chén cơm, điều kiện gian khổ thậm chí còn có thể cùng ngủ một cái giường.

Bạn trai như quần áo, đồng đội như tay chân.

Xe buýt lảo đảo lắc lư đi trên con đường quốc lộ đầy sương. Lục Mạn Mạn dựa vào bả vai dày rộng của Nguyên Tu ngủ gà ngủ gật, cảm giác hơi có chút cộm.

Vì vậy đầu cô tuột xuống, trượt đến vị trí cánh tay của anh.

Cọ tới cọ lui, vẫn cảm thấy không thoải mái, người đàn ông này không có chỗ nào mềm mại hơn sao?

Ngẩng đầu, thấy Nguyên Tu nhắm mắt lại, đã nghỉ ngơi.

Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng đưa cánh tay của anh lên, đầu nhỏ dùng lực chen đến vị trí lồng ngực của anh, để cho cánh tay anh làm đệm dựa cho cô.

Vẫn không thoải mái!

Bình thường luyện nhiều cơ bắp như vậy, cũng không có thịt mỡ mềm mềm cho cô làm gối dựa! Vẫn là đi tìm tiểu tỷ tỷ mềm mềm Trình Ngộ, tiểu tỷ tỷ còn có ngực lớn mềm cho cô dựa vào.

Nhận ra cô gái ở dưới nách anh nhô lên nhô xuống, cơn buồn ngủ của Nguyên Tu bị đuổi đi, dứt khoát trực tiếp kéo cô tới, đặt đầu cô lên vị trí bắp đùi mình, giọng lười biếng nói: "Như vậy thoải mái chưa?"

Lục Mạn Mạn ngẩng đầu, thấy anh ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút, lông mi thật dài che mí mắt, hô hấp yên lặng.

Cái tư thế này đúng là thoải mái, bởi vì thịt bắp đùi nhiều hơn một chút, cô nhắm mắt lại, cái ót hướng vào phía trong cọ tới cọ lui, muốn tìm vị trí ngủ thoải mái nhất.

Đụng phải chỗ nhạy cảm, hết lần này tới lần khác cô cảm thấy chỗ đó mềm, không ngừng hướng đến.

"Nếu không ổn định, tôi sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ."

"À." Lục Mạn Mạn bất động, giống như con mèo tựa vào bắp đùi anh, ngáp một cái, an tâm ngủ.

"Tu Tu."

"Ở đây."

"Tu Tu."

"Ở đây."

Giọng cô giống như nói mớ.

"Tu Tu."

"..."

Tay Nguyên Tu tiện thể đặt lên mắt cô, giúp cô che khuất ánh sáng chói mắt.

Như vậy thì an ổn rồi, Lục Mạn Mạn ngủ thật say.

Không biết ngủ bao lâu, xe buýt đột nhiên dừng lại, quán tính khiến cho mọi người nhao nhao bừng tỉnh từ trong mộng.

"Đã đến sao."

"Nhanh như vậy à."

Lục Mạn Mạn mờ mịt mở mắt, phát hiện cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn là núi.

Gió nổi lên, nhánh cây rêu rao.

Cô từ đùi Nguyên Tu đứng lên, quần dài rộng của anh bị cô ngủ đến ra nếp nhăn, cô thay anh vuốt thẳng nếp nhăn, đồng thời duỗi cổ dài ra nhìn ra phía trước xe buýt. Lại thấy phía trước trên đường lớn, một chiếc xe Jeep đen dừng lại, trên xe có một người đàn ông mặc quân trang bước xuống.

Lại là huấn luyện viên Lưu đẹp trai bức người!

Huấn luyện viên Lưu lên xe, thấp giọng nói với bác tài xe buýt mấy câu, sau đó vẫy vẫy tay với Bạch Sắc.

Bạch Sắc ở hàng sau kinh ngạc, tay vân vê vạt áo, không biết làm sao.

Lục Mạn Mạn hấp tấp nói: "Đi nhanh đi! Ngây ra đây làm gì!"

Bạch Sắc bừng tỉnh từ trong mộng, giật mình đứng người, đi theo huấn luyện viên Lưu cùng xuống xe, hai người đứng ở ven đường sườn núi nói chuyện.

Một đám nam sinh của chiến đội X còn bát quái hơn nữ sinh, A Hoành Nhâm Tường duỗi cổ thật dài, thò ra cửa sổ.

"Nói cái gì vậy?"

"Không nghe rõ! Này này, đừng đẩy đừng đẩy!"

Trình Ngộ cũng tò mò thò đầu ra, sợi tóc đen mềm mại bị gió núi thổi tỏa ra, vừa vặn đập vào mặt Cố Chiết Phong ở hàng sau, Cố Chiết Phong đưa tay ra, mặc cho sợi tóc mềm mại của cô khẽ vỗ vào lòng bàn tay của cậu.

Ở hàng sau, Nhâm Tường chọc chọc đầu Cố Chiết Phong, thấp giọng nói: "Tóc con gái có thể tùy tiện sờ sao? Thô bỉ không?"

Nghe vậy, Cố Chiết Phong vội vàng rụt tay về, đưa tay kẹp ở bắp đùi mình, đỏ mặt.

"Wow, huấn luyện viên Lưu là thổ lộ với chị Bạch ư! Cmn, đã chạm vào cái nhẫn rồi!" Lục Mạn Mạn siết cổ áo của Nguyên Tu, kích động nói: "Chạm vào nhẫn! Cầu hôn đại tác chiến a! Vừa lên mà lại đột ngột vậy sao!"

Nguyên Tu mặc cho cô kéo cổ áo của anh, lại bình tĩnh nói: "Mù sao? Người ta cầm chính là vòng tay."

"A a a! Thật là lãng mạn!"

Nguyên Tu rất im lặng mà tới gần, dựa lên phía trên cô, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió lớn rít thổi mái tóc dài của Bạch Sắc bay bay tán loạn, hai người đứng ở giữa sườn núi, cùng ở trong làn gió hỗn độn.

Theo suy nghĩ thẳng nam của Nguyên Tu, bây giờ thật sự không phải là thời cơ tốt chàng chàng thiếp thiếp nói yêu đương, gió lớn như vậy, lạnh chết người.

Lục Mạn Mạn ở dưới thân làm một cô gái ngốc: "Hôn hôn, mau hôn hôn đi."

Anh vỗ nhẹ đầu cô một cái: "Hôn cái gì mà hôn, người ta ngay cả bày tỏ cũng không có."

"Lưỡng tình tương duyệt [1], nước chảy thành sông [2], cần gì phải bày tỏ phiền toái như vậy, trực tiếp có thể vào động phòng luôn mà!"

[1] Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): là một thành ngữ hiện đại nhằm chỉ hai bên vừa ý yêu nhau, bắt nguồn từ 《 Trương Cư Chính [张居正] 》 quyển 3 hồi 19 của tác giả Hùng Triệu Chính [熊召政].

[2] Nước chảy thành sông (水到渠成): nghĩa là thời cơ chín muồi, sự tình ắt sẽ thành công.

Nguyên Tu nhíu mày, trong lòng tự nhủ hóa ra cô gái nhập khẩu làm việc như vậy sao, trực tiếp vào động phòng.

Huấn luyện viên Lưu và Bạch Sắc nói chuyện ở ven đường ước chừng năm phút, vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người chính là, Bạch Sắc vẫn lên xe buýt, ngồi về vị trí của mình.

Mà huấn luyện viên Lưu còn đứng ở ven đường, quyến luyến không thôi nhìn cô ấy.

"Tình huống gì?"

"Nói như thế nào?"

Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ ân cần nghiêng người sang hỏi Bạch Sắc. Gò má Bạch Sắc đỏ ửng, cảm xúc có chút kích động, hô hấp không ổn định.

"Anh ấy nói, có thể vẫn sợ rằng sẽ làm lỡ tôi, anh ấy còn rất nhiều năm mới có thể xuất ngũ chuyển nghề."

"Như vậy à." Lục Mạn Mạn hơi có chút thất vọng: "Đặc biệt đuổi theo ra đây, chính là vì nói với cô cái này ư."

Bạch Sắc cắn môi dưới, gật đầu.

Trình Ngộ vỗ bả vai Bạch Sắc một cái, tỏ vẻ an ủi: "Đừng buồn, thiên hạ có nhiều đàn ông, không cần phải thắt cổ trên một cái thân cây."

"Chân trời nào không có cỏ xanh." Nhâm Tường kéo bả vai của Cố Chiết Phong lại gần: "Chỉ số thông minh của tay súng bắn tỉa đội tôi là hai trăm năm mươi, thành tích no.1, học viện B khoa tin có thể hiểu một chút."

Trình Ngộ quay đầu lườm anh ta một cái: "Hai người đủ rồi, có thể có mắt nhìn một chút không."

Cố Chiết Phong vội vàng thở hổn hển đẩy Nhâm Tường ra: "Đi ra!"

Hại cậu bị cô nói không có mắt nhìn, đáng ghét đáng ghét! Teddy Tường muốn vượt qua Lý Ngân Hách trở thành người cậu ghét nhất mà!

Động cơ xe ô tô khởi động lần nữa, huấn luyện viên Lưu đứng ở ven đường đột nhiên hướng về phía xe buýt chậm rãi lên đường, tôn kính nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội.

Nợ em một tấm lòng, thật xin lỗi.

Dưới nón lính, đôi mắt sâu xa của ông chôn trong bóng tối, chiếc xe càng lúc càng xa rồi trở nên mơ hồ.

Lại chưa từng nghĩ tới, ngay lúc ông sắp sửa xoay người rời đi, chợt thấy cô gái yêu quý thò người từ cửa sổ ra, hai tay làm bộ dáng khuếch đại âm thanh, hô lớn với ông: "Lưu Cảnh Sơn, anh hãy nghe cho kỹ, em nguyện ý chờ anh!"

Giữa tám vạn gió núi, ở chỗ này quanh quẩn không đi, tiếng rít ầm ầm tràn ngập bên tai của ông.

Anh vội vàng thở dốc, điên cuồng đuổi theo xe ô tô, thậm chí còn có thể nghe được nhịp đập cuồng nhiệt ở lồng ngực.

Cô gái thò đầu ra cửa sổ xe, hướng anh vẫy tay, trên tay còn đeo cái vòng anh dùng sỏi ngũ sắc trong dòng suối nhỏ bện, mỗi buổi tối, sau khi kết thúc huấn luyện, chú tâm đánh bóng và mài.

Sau một năm cầm súng, một đôi tay cực kỳ thô ráp, cũng có thể làm ra cái tỉ mỉ như vậy.

Mỗi một viên đá ngũ sắc, đều được làm ra từ những ngón tay sắt thép rắn rỏi dung nhập tình cảm chân thành nhiệt tình và tình cảm dịu dàng của anh.

Có lẽ cả đời cũng chỉ có lần này, anh không ngừng kiềm chế bản thân, cuối cùng buông thả mình, buông thả tình cảm dâng trào mà không kiềm chế mình nữa, điên cuồng chạy băng băng trên đường núi, đuổi theo người mình yêu.

"Em chờ anh!" Bạch Sắc bị gió thổi vào mắt, nhìn huấn luyện viên Lưu dần dần biến mất trong tầm mắt, hô lớn: "Em chờ anh."

***

Đúng như Kiều Tinh Dã nói, chỉ trong một tuần, đội Sư Hổ đã đăng tin bọn họ sắp tới Trung Quốc đánh thi đấu lên trang mạng xã hội Facebook, đồng thời công bố lịch thi đấu.

Thi đấu trong một tháng.

Chiến đội Sao Hỏa, chiến đội GOM, chiến đội KT, chiến đội π... tất cả đều có trong danh sách, trước mắt những chiến đội này đều là đội Sư Hổ xuống chiến thư, còn đồng ý ứng chiến, thời gian đã sắp xếp trên lịch.

Hơn nữa đội Sư Hổ cũng nói rõ trên Facebook rằng, ngoài các chiến đội được ghi rõ trong danh sách ra, bọn họ còn muốn tiếp tục hạ chiến thư với những chiến đội Trung Quốc khác, miễn là bọn họ không thua, thì sẽ sẽ tiếp tục đánh hạ, cho đến khi họ khiêu chiến tất cả các chiến đội chuyên nghiệp Trung Quốc!

Cái này thì cực kỳ phách lối, lời nói khiêu chiếu so tài đúng như trên mặt chữ, mà trên thực tế, bọn họ chắc chắn Trung Quốc sẽ không có một chiến đội nào là đối thủ của bọn họ, mục đích chuyến đi này, là muốn đánh bại hết toàn bộ chiến đội chuyên nghiệp.

Chiến đội X trước mắt không có trong danh sách khiêu chiến, nhưng bất kể là fans hâm mộ hay là thành viên chiến đội, trong lòng đều biết rõ đội Sư Hổ là muốn đặt chiến đội X ở cuối cùng, làm một cú hành hạ cuối cùng, hoàn toàn đè sụp đổ vòng người thật chuyên nghiệp Trung Quốc.

Người tới không có ý tốt lại hùng hổ, chiến đội Sao Hỏa ứng chiến đầu tiên, cử thành viên Lục Vũ Tinh át chủ bài dẫn đội, anh ta là đội viên chuyên nghiệp đã thể hiện khá tốt trong vòng thi đấu những năm gần đây, giành được không ít giải thưởng thi đấu trong nước, năm ngoái còn được khen là tuyển thủ có tiềm lực nhất vòng thi đấu Trung Quốc.

Nhưng chính vị "tuyển thủ có tiềm lực" như vậy, lại bị ngược đãi nhìn không ra, trong ba trận thi đấu với đội Sư Hổ.

Cuộc khiêu chiến gồm ba trận đấu, ba trận thắng hai thì thắng, mỗi trận đấu kéo dài hai giờ, nhưng trận đầu tiên kiên trì chỉ mới một giờ, đội Sao Hỏa liền bị đội Sư Hổ quét sạch, trận thứ hai chỉ tiến hành được năm mươi phút, liền quét sạch.

Trận đấu thứ ba lại khiến cho mắt kính của nhân dân toàn quốc rớt vỡ, nửa giờ! Đội Sư Hổ chỉ tốn nửa giờ, liền tiêu diệt chiến đội Sao Hỏa đã không còn tinh thần từ lâu!

Danh tiếng của chiến đội Sao Hỏa trong những năm này không nhỏ, thi đấu trong nước đều có thể tiến vào top 10 chiến đội, lại thất bại thành cái bộ dạng này! Thật là không tưởng tượng nổi.

Kế tiếp, đội Sư Hổ thế mạnh áp đảo, trước sau khiêu chiến chiến đội GOM, chiến đội KT... không một ngoại lệ, bại hoàn toàn.

Thậm chí có không ít người cũng bắt đầu đánh cược chiến đội trong nước với đội Sư Hổ rốt cuộc có thể kiên trì thời gian bao lâu, tới phân chia cấp hạng của chiến đội chuyên nghiệp Trung Quốc.

Mà mấy lần thất bại thảm hại trước đây chưa từng có này, tựa như một hồi chuông cảnh tỉnh, gõ vào trong lòng mỗi một người đội viên trong vòng người thật chuyên nghiệp Trung Quốc, các vị giám đốc thậm chí là fans hâm mộ.

Khoảng cách, đây chính là khoảng cách của thi đấu chuyên nghiệp Trung Quốc với liên đoàn Mỹ.

Trận đấu khiêu chiến vẫn còn tiếp tục, hiện tại mỗi một lá chiến thư của đội Sư Hổ, đối với chiến đội chuyên nghiệp Trung Quốc mà nói, cũng giống như một lá bùa chết phỏng tay.

Toàn bộ vòng thi đấu chuyên nghiệp dường như bị bao phủ bởi khói mù lớn trước đêm bão táp. Khoảng thời gian này, gần như tất cả hoạt động phát ngôn, lễ trao giải và hoạt động triển lãm đều bị hủy bỏ, ai mà dám làm, đều bị cư dân mạng hận không thể rèn sắt thành thép mà bắn cái rổ.

Dĩ nhiên, cây đuốc này còn chưa đốt tới người thành viên chiến đội X.

Nhâm Tương đeo khẩu trang Khỉ miệng rộng màu đen, mặc áo phông đen thoải mái giản dị phối với quần chín tấc [3] và giày thể thao Gobong, đi bộ trong sân trường vào đầu hè tháng sáu.

[3] Quần chín tấc:



Cho dù khẩu trang đã che lại nửa khuôn mặt của anh, nhưng chiều cao một mét tám lăm cùng lối ăn mặc hip hop thời thượng, vẫn khiến anh nhận được không cái quay đầu.

Tuy nói sân trường đại học trăm hoa đua nở, nhưng mà con trai và con gái thật sự biết ăn mặc vẫn là số ít, dõi mắt nhìn lại thì sẽ thấy phần lớn sinh viên đều mặc trang phục sinh viên.

Đúng như Hạ Thiên trong phòng tự học yên tĩnh, ngồi học ngay ngắn bên cửa sổ.

Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, tỏa ra một vệt sáng ấm áp trên bàn, cô ngồi dưới ánh mặt trời, gò má đỏ hồng trên da thịt trắng nõn. Cô mặc một cái áo ngắn tay trắng bằng cotton phối với váy dài, tất ống dài màu trắng phối hợp với giày da mũi tròn màu đen.

Hướng nội giản dị.

Mắt kính thật dày che đi đôi mắt mê người của cô, khúc xạ làm thay đổi hình dáng gò má, giá trị nhan sắc ít nhất bị giảm đi năm mươi phần trăm.

Nhưng Nhâm Tường lại cảm thấy vừa khéo, bảo bối của anh tốt nhất nên giấu đi, giấu thật sâu, không được để người khác phát hiện.

Mà vào giờ khắc này khắp người cô tràn đầy phong độ điềm đạm nho nhã của người tri thức, lại làm cho anh không khỏi nhớ lại đêm hôm đó cô quyến luyến và quyến rũ nằm trong ngực anh.

Nếu như có thể còn một lần nữa, dù chỉ một lần, cũng khiến cho anh chết cũng bằng lòng.

Nhâm Tường đi vào phòng tự học, ngồi ở hàng sau cô, làm bộ làm tịch rút từ trong balo ra một quyển sách, sau đó tay chống đầu, thưởng thức bóng lưng của cô.

Không muốn quấy rầy cô, chờ cô học xong, để cô ngạc nhiên mừng rỡ.

Đúng lúc này, một cậu trai đeo mắt kính giống vậy, vô cùng không hài hòa mà ngồi vào bên cạnh Hạ Thiên, khoảng cách rất gần, chuyện này làm cho Nhâm Tường theo bản năng cảm thấy không thoải mái.

Cậu nam kia nhìn cũng biết là bộ dáng sinh viên hiền lành, mặc quần áo có chút quê mùa, dáng dấp cũng rất thông thường.

Càng làm cho Nhâm Tường xù lông chính là, cậu nam mắt kính kia sau khi ngồi xuống, lại không hiền lành mà vứt cho Hạ Thiên một cục giấy nhỏ.

Đôi lời tâm tình của editor: Tada, tui lại xuất hiện rồi nè. Mọi người nghỉ lễ 5 ngày vui không??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.