Hạo Thiên được thả về trong tình trạng chỉ còn vài chấn thương, có lẽ Vương đã đồng ý thoả hiệp giữa cô và hắn nên Hạo Thiên được chữa lành phần nào, cô đứng lặng bên cửa sổ nhìn chiếc xe audi rời khỏi cổng toà biệt thự nguy nga tráng lệ. Vậy là không còn ai ở đây, cô lại phải một mình chống chọi tất cả.
- Sao vậy? Nhớ nhung hắn à?
Hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha, miệng dù nói nhưng vẫn chăm chú đọc sách.
- Tôi có quyền đó ư?
Cô kéo rèm lại, tiến lại gần hắn, đặt cốc trà vừa pha xong xuống bàn
- Tôi xin phép, nếu ngài cần gì cứ gọi tôi
- Ừm
Cô đóng cửa, căn phòng của hắn thật không thể khiến cô chịu được, bên trong ngoài sắc đen ra thì chả cong màu nào khác, nó luôn ngập trong bóng tối, sao hắn có thể sống qua ngày trong cái căn phòng đó?
Cô khẽ thở dài, thật ra làm người hầu của hắn cũng không tệ, được chỗ ở tốt, ăn uống đầy đủ, công việc không nặng, được lãnh lương tháng rất cao. Đối với một đứa đáy xã hội như cô thì đó là điều rất tuyệt rồi.
Cô về phòng mình, căn phòng rất đơn sơ nhưng cô lại cảm thấy nó giống một căn nhà vậy. Thay bộ đồ, lười nhác nằm trên chiếc giường, cô lấy từ dưới gối cuốn sách mà hắn đưa cho
“Ta nghĩ cô nên đọc thứ này để não cô có thể nhiều nếp nhăn hơn tí”
Cuốn sách khá cũ và rất dày, tựa đề “Phân tích tâm lý con người”, cô cẩn trọng mở ra, bên trong là hàng ngàn vụ án máng giết người được phân tích rõ ràng, từng câu lập luận rất chuẩn xác, tất cả các dữ liệu đều dẫn đến kết quả cuối cùng mà bất cứ ai đọc đều thán phục. Cô nhìn quanh cuốn sách không thấy tác giả và nhà xuất bản, một ý nghĩ loé lên
“Cuốn sách này là do Vương tạo nên”
Cô cất cuốn sách đi, ra ban công hít thở không khí, bam đêm ở đây rất yên tĩnh, dường như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cô thả mình theo làn gió, tiếng lá cây xào xạc bên tai đưa cô về quá khứ...
Năm hai tuổi cô bị cha mẹ bỏ rơi và không hề nhớ mặt họ, thứ duy nhất còn ẩn hiện trong kí ức của cô là chiếc dây truyền hình giọt nước mà mẹ đeo trên cổ. Họ để cô trong một cái hộp và đặt ở bãi rác ở một nơi không ai qua lại, cô được một gia đình đáy giai cấp nuôi... Nhưng họ đã chết trong một vụ thảm sát!
- An Nhiên, cậu chủ cho gọi cô!
Cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng của quá khứ, gật đầu rồi đi sang phòng hắn. Người hầu ở đây rất lạnh lùng, không ai nói với nhau một câu nào, dường như họ được lập trình chỉ để làm việc.
- Vương, ngài gọi tôi?
Hắn đang chỉnh cà vạt, mặt không cảm xúc, giọng nói trầm vang lên
- Đi vũ hội với ta!
-Dạ?
-Chuyên gia trang điểm và stylist đến rồi.
Một người phụ nữ tóc vàng và một người đàn ông lịch thiệp mời cô đến phòng trang điểm. Cô vẫn chưa hết sững sờ, cô có qua nhiều đặc ân.
Sau khi trang điểm, cô không hề nhận ra đây là mình trong gương, đến cả stylist còn trầm trồ khen ngợi. Trong gương là một cô gái đẹp yêu kiều với chiếc váy trắng được điểm vài bông hoa màu trắng nhỏ xinh, mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô được làm xoăn đuôi, bồng bềnh. Khuôn mặt cô trang điểm dường như trở thành một con người hoàn tác khác. Đây là một cô tiểu thư, một nàng công chúa bé nhỏ chứ không phải An Nhiên.
- Vương, chúng tôi xong rồi.
Không biết hắn xuất hiện lúc nào, cô ngại ngùng quay lại nhìn, hắn nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc rồi quay đi bước về phía chiếc lambo đang đợi.
Cô thở dài, làm gì có chuyện hắn sẽ có cảm xúc trên mặt khi nhìn cô chứ, xung quanh hắn biết bao nhiêu mĩ nhân và cô chẳng bằng một góc của họ.
- Vương, sao mặt ngài đỏ vậy? Có phải do bị sốt không?
Tài xế Trần là thuộc hạ thân tín nhất của hắn lo lắng hỏi, hắn không nói gì chỉ bước vào xe, ánh mắt đưa nhìn qua cửa xe. Cô đang loạng choạng từng bước đếm gần xe, hắn cứ nhìn cô mà không có bất cứ hành động gì.
- Xin...xin lỗi tôi hơi khó khăn trong việc đi thứ này.
Cô ngồi vào trong xe, cô được chỉ định đi chung với hắn, cô dần cảm thấy không thoải mái khi cô được nhận quá nhiều đặc ân mà một người hầu chả dám mơ tới. Hắn không nói gì, chỉ chống cằm nhìn qua ô cửa kính
- Đi!
Chiếc lambo đen tuyền lăng bánh lướt như gió trên đường cao tốc. Cô căng thẳng nhìn xung quanh, bầu không khí rất yên ắng, nặng nề, sắp tới cô phải đến nơi mà những người có quyền lực tụ tập, từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa hề biết đến.
- Vương.... ngài có thể chọn người khác được không? Tôi thật sự không biết gì về nơi đó.
- Sẽ quen thôi.
- Nhưng...
- Đừng để chút lương thiện của ta cạn kiệt. Tốt nhất im lặng đi.
Giọng nói đều đều không chút cảm xúc, cô cúi mặt, nắm chặt chiếc váy đắt tiền, lòng tràn ngập sự lo lắng.
Xe của hắn không vào từ cổng chính mà vào từ cánh cổng có bảo mật kĩ hơn ở phía sau. Nơi đây quả thật tráng lệ không thua kém ngôi biệt thự của hắn, khắp nơi sáng bừng ánh đèn, cây cối được bài trí bằng những dải đèn lấp lánh, con đường được mạ vàng, những vị khách từng cặp đi tới đầy cao quý. Kẻ vest lịch lãm, người mặc những bộ váy quyến rũ khoác lông thú bên ngoài.
- Vương, chào mừng ngày đến dạ tiệc lớn nhất đất nước, được ngài đến dự quả là một niềm may mắn với tôi.
Hắn vừa bước xuống xe, một người đàn ông có thân hình khá to béo, đôi mắt hí cười không thấy mắt, miệng dẻo ngọt khiến cô bất giác rùng mình.
- Quý cô đây là...?
- Lão Tôn, tôi nghĩ ông không cần biết quá nhiều.
Hắn lạnh lùng lướt qua người được gọi là Lão Tôn, cô cúi chào rồi tiếp bước theo hắn để lại sau lưng Lão Tôn đang đầy tức giận.
- Chúng ta đang đi đâu?
- Đến nơi mà Vương nên tới.
Nói xong hắn khẽ kéo cô lại, tay khoác vào tay cô, cô giật mình
- Vương... ngài...
- Nghi thức cơ bản, lơ đi.
Cô im lặng, dần dần sự đãi ngộ của hắn đối với cô trở thành một tảng đá và cô không muốn nó suốt ngày đè lên ngừoi mình như vậy, phải chăng hắn đang âm mưu gì? Nhưng người như cô thì có thể lợi dụng gì chứ?
Hắn và cô bước lên sân khấu bằng pha lê lấp lánh giữa những ánh đèn lung linh, thu hút mọi sự chú ý. Phút chốc tiếng vỗ tay vang lên rộn rã
- Chào mừng Vương đến với bữa tiệc!
Mọi người đều vỗ tay, vài quý ông cầm ly rượu chuẩn bị đến chào hỏi hắn, vài mĩ nhân chỉnh sửa lại quần áo, tóc, muốn mình hoàn hảo nhất có thể để Vương chú ý.
Hắn nhìn đám người quyền quý, dùng tiền làm thứ tiêu khiển kia đang bận rộn như những con khỉ trong trong sở thú liền nhếch môi và che giấu sự khinh bỉ đang dâng trào:
- Cảm ơn sự đón tiếp nhiệt liệt này của quý vị, được giới quý tộc các ngài chào đón vậy thì ta đây cũng nên có chút quà mọn.
Nói xong hắn kéo cô ra phía trước, khẽ nghịch đuôi tóc cô
- Các quý ông, các ngài có thấy vẻ đẹp trong sáng của quý cô này có sức hút không? Ta cũng nói thẳng luôn, cô ta là ngừoi giai cấp D.
Ở dưới tràn ngập tiếng nói xôn xao, mọi người dần ném ánh mắt khinh bỉ nhìn cô như thể cô là thứ rác rưởi không nên xuất hiện ở đây.
- Nhưng ta đã biến cô gái này thành một cô gái mà trong tất cả đám mĩ nhân dưới kia không thể sánh bằng.
Những ả mĩ nhân điệu đà bắt đầu tức giận khi bị hạ thấp bản thân nhưng trước uy lực của hắn thì chỉ biết im lặng nuốt hận.
- Trên người cô ta là số tiền đủ để sở hữu 1/5 đất nước này, và để được những thứ này, các ngài phải chơi một trò chơi.
Đám người kia lại bắt đầu bàn tán, ai ai cũng sáng mắt khi nghe tên phần thưởng. Cô im lặng chứng kiến, thì ra ngay từ đầu cô chỉ là món đồ chơi của hắn không hơn kém, vậy mà cô còn tưởng mình được nhận ân huệ đặc biệt của hắn. Cô cảm thấy bản thân thật nực cười, giai cấp D chỉ là món đồ chơi không hơn kém. Nó đã khắc sâu vào tim cô.
- Nào, ai muốn chơi xin mời bước lên, rất đơn giản.
Mọi người khá lo sợ, ai cũng biết Vương nổi tiếng máu lạnh tàn ác, chắc chẮn trò chơi này không hề đơn giản.
- Tôi tham gia
- Tôi nữa, thú vị đấy
Hai giọng nói vang lên, cô đưa ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh đó, Hạo Thiên xuất hiện với bộ vest trắng, trông anh đẹp như một vị hoàng tử. Ánh mắt nâu cà phê của anh kiên định nhìn cô. Ngừoi còn lại khiến cô không thể ngờ tới chính là Thuần, kẻ rất khinh bỉ cô.
Cô nghe thấy tiếng cừoi khẩy của Vương, ánh mắt hắn ẩn hiện niềm vui, dường như việc này đều nằm trong mong đợi của hắn.
Dần dần nhiều người tham gia hơn, phút chốc đã có khoảng 20 người đồng ý chơi trò chơi này. Những người còn lại vì yêu quý mạng sống nên không dám tham gia.
- Hoan nghênh những vị anh hùng, chào mừng đến với thế giới trò chơi của ta.
Vương cười nhếch môi, ánh mắt màu tím huyền bí kia tĩnh lặng, dường như đang đón chờ màn kịch vui sắp diễn ra.