Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Chương 53: Chương 53




Tháng mười một đã có chút lạnh, sắc trời u tối, bụi bậm dày nặng che kín ánh sáng mặt trời, chỉ để lại vầng sáng lờ mờ.

Nơi nguyên thân chết gần thành phố Hải Yến, là nơi cần phải đi qua trên con đường ngắn nhất từ căn cứ Thanh Tang đến thành phố D. Thành phố Hải Yến là thành phố lớn số một số hai của Trung Quốc, dân số đạt mấy ngàn vạn. Dựa theo virus biến dị cùng tỉ lệ dân số tử vong để tính, tang thi ở thành phố Hải Yến liền có gần trăm ngàn.

Không thể không nói, nghe theo lời nguyên chủ đi con đường đến thành phố D như vậy, Cố Tang thương em trai hắn đến nỗi thật sự là không phản đối, không cẩn thận thì chính là kết cục thi cốt vô tồn.

Lúc Cố Tang sưu tầm vật tư bỗng nhiên xuất hiện đàn tang thi đại khái chính là bị họ từ thành phố Hải Yến hấp dẫn tới, đáng tiếc cuối cùng thi cốt vô tồn chỉ có một mình nguyên thân.

Mặc một thân quần áo nhiễm máu đen rách rưới gần như che không được thân thể, Cố Khanh tư thái tùy ý đi trong đàn tang thi, đi tới đâu, đám tang thi tách ra, tách ra một con đường không tính là bằng phẳng.

Đám tang thi số lượng cực lớn đến đáng sợ ở thành phố Hải Yến khiến thành phố Hải Yến thành khu cấm của người sống sót ở mạt thế, nhưng cũng tiện cho Cố Khanh. Hắn trực tiếp tiến vào một khách sạn xa hoa, mở máy phát điện, sau đó trong phòng tổng thống xa hoa ở tầng cao nhất tắm nước ấm, ngủ ngon một giấc.

Cố Khanh ở thành phố Hải Yến ngốc vài ngày, một là điều trị thân thể, hai là ngẫm lại kế tiếp nên làm gì.

Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là đi tìm Cố Tang, nhưng sau khi lặp lại ký ức trong đầu nhìn mấy lần, cứ thấy Cố Tang có cảm giác không thích hợp. So sánh giữa Cố Tang trước và sau khi gặp được Lục Vũ, loại cảm giác không thích hợp này càng sâu, cứ cảm thấy trừ tình cảm cấm kỵ với nguyên thân, Cố Tang còn đang đè nén gì đấy.

Nhưng cũng chưa cho Cố Khanh quá nhiều thời gian lo lắng, ngày hôm sau Cố Khanh ngồi ở trên mái hiên nghỉ ngơi, tinh thần lực mẫn cảm nhận ra khí tức người sống, liền ở trên đường phương Bắc kia.

Thân hình chợt lóe, Cố Khanh nháy mắt biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện liền ở sau người nọ cách đó không xa.

Cố Khanh áp súc tinh thần lực đến phạm vi nhất định vây quanh toàn thân mình, vừa không để người nọ dễ dàng phát hiện mình, lại khiến tang thi chung quanh sẽ không cách quá gần hoặc quá xa.

Đó là, Lục Vũ? Cố Khanh nhướn mày.

Đúng, khi nguyên thân ở trạng thái linh hồn đi theo cạnh Cố Tang có nghe thấy người trong nhóm Lục Vũ nói qua, có một lần đi ngang qua thành phố Hải Yến, trong nhóm có một thành viên bị một tên lưu manh lấy cướp bóc người sống làm niềm vui chém bị thương, sốt cao không lùi. Thuốc trong nhóm không còn, cuối cùng nhờ có đội trưởng Lục Vũ tìm được thuốc giảm nhiệt và chất kháng sinh, mới không để thành viên kia cứ như vậy nghẹn khuất chết trong tay đồng bào.

Hiện tại xem ra Lục Vũ đây là tính đi lấy thuốc, Lục Vũ không phải tang thi, lại có thể qua lại tự nhiên trong đám tang thi, xem ra trừ dị năng hệ băng, Lục Vũ chỉ sợ còn thức tỉnh dị năng ẩn nấp nào đó.

Nhưng xem ra loại dị năng ẩn nấp này cũng không phải tuyệt đối, tang thi thành phố Hải Yến số lượng nhiều, so sánh thì tang thi cao cấp cũng nhiều, chung quanh đã có mấy con tang thi cao cấp đang rục rịch, nếu không phải Cố Khanh áp chế, mấy con tang thi này sợ là đã sớm nhào lên xé Lục Vũ ra thành mảnh nhỏ.

Lúc nhớ lại Lục Vũ đã đeo một ba lô chứa đầy thuốc thật cẩn thận bắt đầu trở về, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán trượt xuống, nghĩ đến đã là chống đỡ không nỗi.

Đôi mắt hơi hơi chuyển, Cố Khanh tiếp tục đè nặng mấy con tang thi cao cấp cùng phần lớn tang thi cấp thấp, chỉ để lại vài chục con không khống chế, khiến Lục Vũ có thể an toàn rời đi, mình thì lặng lẽ theo sau.

Trong kinh mạch dị năng đã gần đến khô cằn, Lục Vũ tái nhợt từ trong kinh mạch ép chút dị năng cuối cùng, bước chân dưới chân nhanh hơn, nhanh chóng trở về.

Nhưng chút dị năng này liền giống như muối bỏ biển, không đến một lát liền tiêu hao hầu như không còn, trong đầu chợt đau xót, dưới chân Lục Vũ lảo đảo một cái, tang thi cấp thấp du đãng quanh Lục Vũ chợt tạm dừng động tác, cứng ngắc lắc lắc đầu về phía Lục Vũ, giống như đang phân rõ thứ này có phải thức ăn hay không.

Lục Vũ chịu đựng đau nhức trong đầu khởi động tinh thần cảnh giác chung quanh, chỉ cần một con tang thi có dị động dù cho có liều chết cũng muốn lấy thuốc đi. Nhưng mấy tang thi cấp thấp chỉ chuyển đầu cứng ngắc, gầm nhẹ phía Lục Vũ vài tiếng liền xoay đầu không hề xử lý người này.

Lục Vũ thấy thế tuy rằng kỳ quái, nhưng tình cảnh này không phải lúc cho Lục Vũ suy nghĩ, lau mồ hôi trên đầu, Lục Vũ lại tăng tốc trở về. Cố Khanh theo sau Lục Vũ vốn định anh hùng cứu mỹ nhân lấy nhân tình thì khẽ nhíu mày, không biết vì sao Lục Vũ không có dị năng còn có thể an toàn đi lại trong đàn tang thi.

Mắt thấy Lục Vũ rời thành phố Hải Yến liền muốn lên xe rời đi, Cố Khanh vội vàng buông ra khống chế của hai tang thi cao cấp, sau đó khống chế hai tang thi cao cấp cùng một vài tang thi cấp thấp nhào tới.

Mắt thấy xe liền ở trước mắt, hi vọng liền ở trước mắt, Lục Vũ cảm thấy hơi hơi thả lỏng, kéo bước chân nặng nề đến chỗ đậu xe, ngón tay vừa chạm cửa xe, sau đầu liền truyền đến tiếng xé gió.

Ngay tại chỗ xoay người né tránh, Lục Vũ rút ra súng đeo ở eo cũng không quay đầu lại cho hai súng, tiếng kim loại trầm đục chạm nhau khiến Lục Vũ biết hai súng này phỏng chừng là đánh vào xe.

Chiến hai chân đứng lên, Lục Vũ giơ súng về phía tang thi, nhìn hơn mười con tang thi chen chúc mà đến, trong lòng Lục Vũ dâng lên tuyệt vọng, vả lại đừng nói tiếng động xé gió vừa rồi nghe kia liền biết trong tang thi ước chừng còn có một con hoặc là càng nhiều tang thi cao cấp.

Vừa nổ súng vừa chạy về bên xe, họng súng giảm thanh truyền đến tiếng “Phập, phập”, Lục Vũ đến gần xe ném ba lô vào trong xe, khóa chặt cửa xe.

Nhìn tang thi càng ngày càng gần, Lục Vũ nhắm súng ngay đầu. Bọn Lý ca biết xe của hắn, đến lúc đó nhìn thấy chiếc xe này liền biết là của mình, thuốc bên trong, liền có thể lấy được. Còn bản thân, sao cũng không muốn chết trong tay đám súc sinh này.

Nhắm mắt lại, ngón tay hơi hơi run, mắt thấy liền muốn bắn, “Ầm ——” một tiếng, tang thi gần nhất bỗng té trên mặt đất, ngay sau đó lại thêm vài tiếng, Lục Vũ mở mắt ra liền nhìn thấy tang thi quanh hắn một vòng một vòng bổ nhào xuống đất, mà cách đó không xa, một thân ảnh áo khoác màu xám dần dần tới gần.

Bóng người dần dần tới gần, Lục Vũ thấy rõ người trước mắt, “Là, là người.” Xác nhận không phải tang thi, Lục Vũ vô lực té trên mặt đất.

“Anh sao rồi?” Người nọ tiến lên nâng Lục Vũ dậy, thanh âm thản nhiên.

“Thuốc, thuốc…” Tay Lục Vũ chỉ chỉ xe, sau đó hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất xỉu một nghi hoặc thản nhiên thoáng hiện trong đầu hắn, “Người này, vì sao nhìn có chút quen mắt…”

Cố Khanh có chút không nói gì nhìn Lục Vũ ngất xỉu, như vậy liền yên tâm ngất xỉu không sợ hắn là người xấu à? Bạo lực mở cửa xe, Cố Khanh ôm lấy Lục Vũ chuẩn bị bỏ hắn vào ghế sau xe.

Đột nhiên, trước mắt chợt lóe một hắc ảnh, tiếng xé gió chợt truyền đến, Cố Khanh ném Lục Vũ lên xe nhấc chân đóng cửa xe, sau đó nghênh đón hắc ảnh.

Cố Khanh có tinh thần lực tăng thêm thân pháp rất nhanh, hai người giao thủ đều mang theo hư ảnh, ước chừng nửa tiếng sau, hai người tách ra.

Thấy rõ hắc ảnh này, Cố Khanh thoáng nhướn đuôi mày, lại không nói lời nào.

Cố Tang nhìn người quen thuộc mà tràn ngập sức sống này, mâu sắc thâm trầm, khóe miệng hơi hơi gợi lên, như là đang cao hứng, lại giống không phải.

“A Khanh, quả nhiên là em, em còn sống!”

Cố Khanh mi mắt lãnh đạm: “Ngại quá, anh là ai, tôi không biết anh.” Hừ, vừa lên liền động tay, còn muốn tôi nhận anh?

Nghe Cố Khanh nói, ánh mắt Cố Tang bỗng dưng thâm trầm, hắn chợt tiến lên, ôm eo Cố Khanh cúi người gần sát, gần đến mức hai người có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo lẫn nhau.”Em không biết anh”

Tay Cố Khanh chống ở trước ngực Cố Tang, cảm nhận được Cố Khanh chống đẩy, sắc mặt Cố Tang càng âm trầm, thanh âm âm trầm giống như Địa Ngục, “Em không nhận anh.”

Cố Khanh cười lạnh một tiếng: “Anh là ai, tôi vì sao phải nhận anh.”

Cố Tang không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Khanh, giống như đang phân rõ lời hắn nói thật hay giả. Nhưng Cố Khanh không cho hắn quá nhiều thời gian.

Đột nhiên, bên trong xe truyền đến tiếng vang, Cố Khanh dùng sức đẩy Cố Tang ra, cũng không thèm nhìn Cố Tang sắc mặt âm trầm mà mở cửa xe ngồi xuống. Cố Tang bị để lại ngoài xe sắc mặt càng trầm, ánh mắt băng lãnh nhìn Lục Vũ ngồi dậy có chút mờ mịt, theo sát sau ngồi ghế lái phụ, sau đó nhìn chằm chằm mắt Cố Khanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.