Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Chương 80: Chương 80




Làm nửa trụ cột nửa tồn tại của tiểu thuyết Internet Universal, biên tập luôn đều là giọng điệu nhẹ nhàng với Lý Yên, sợ dọa đi tôn đại thần này, ngữ khí nghiêm túc như vậy, đây vẫn là lần đầu.

Lý Yên vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn không quá thanh tỉnh liền bị thanh âm bên kia truyền đến làm cho hoảng sợ, đứt quãng nghe xong lời biên tập nói, gác điện thoại càng mờ mịt.

Long Trọng? Nhất Cố Khanh An? Thứ gì?

Gác điện thoại, Lý Yên rửa mặt một chút, bỏ đi buồn ngủ sau đó mở máy tính trong phòng Yến Ninh ra lên mạng tìm ‘Nhất Cố Khanh An’.

Trang web nháy mắt trống rỗng, sau đó nhảy ra mấy địa chỉ, trên cùng nhất là địa chỉ một quyển tiểu thuyết ở trang web văn học Long Trọng, tác giả chính là Nhất Cố Khanh An.

“Thì ra là tác giả Long Trọng a.” Lý Yên nhàm chán chuẩn bị xóa trang, nhưng nghĩ đến biên tập gọi điện thoại tới thanh âm nghiêm túc lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, con chuột chuyển qua góc bên phải thu hồi, ngón trỏ lăn trục lướt mấy trang web.

Lăn trục chưa lăn được hai cái, tay Lý Yên liền dừng lại, con chuột đứng ở trên một địa chỉ, tiêu đề trên địa chỉ xuất hiện bút danh của cô ——————《 Tám nào tám nào, ‘Nhất Cố Khanh An’ của Long Trọng đến tột cùng có phải acc phụ ‘Ngữ Tiếu Yên Nhiên’ của Universal hay không!!! 》

Lý Yên kích vào.

Lâu chủ bài post này là độc giả lâu năm, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Hắn ở trên bài post trật tự rõ ràng liệt ra phong cách hành văn của hai tác giả trên hai trang web, mai phục bút thủ pháp, thiết lập kịch tình miêu tả nhân vật, thế giới quan điểm giống và điểm khác.

Liệt ra mỗi cái, nhất định sẽ đính kèm đoạn ngắn văn chương nào đó của hai tác giả để làm luận chứng.

Quan trọng là lâu chủ biểu hiện vừa không giống fan Nhất Cố Khanh An, cũng không giống fan Ngữ Tiếu Yên Nhiên. Bởi vì hắn đưa ra các ví dụ, vừa có điểm hai người tương tự, cũng có điểm khác biệt, vừa khích lệ cái này cũng khích lệ cái kia, hoàn toàn là đứng ở góc độ một người qua đường đọc qua không ít tiểu thuyết để tiến hành chứng minh phân tích, nhìn dưới bài người phun không nhiều, ngược lại giống như chọt trúng điểm giống nhau của không ít người làm người nhịn không được phụ họa.

Cuối cùng, lâu chủ tổng kết, theo hắn suy đoán “Nhất Cố Khanh An” và “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” càng giống hai người khác nhau, mà không phải một người hai thân phận. Hai người văn phong tương tự, nhưng Ngữ Tiếu Yên Nhiên là nữ tác giả xinh đẹp có tiếng, mà phong cách của Nhất Cố Khanh An lại càng thiên hướng nam tính, hơn nữa hành văn này nhìn như tương tự Ngữ Tiếu Yên Nhiên, lại lẻ loi bất đồng, càng có ‘nhân khí’ một ít.

Loại cách nói này, được phần lớn người đồng ý.

Lý Yên cũng rất thích đọc tiểu thuyết, mấy bộ tiểu thuyết trước đây Yến Ninh viết cô đều nhìn kỹ qua, sau này, danh tiếng của cô càng lúc càng lớn, thời gian cần ra ngoài xã giao càng ngày càng nhiều, mấy tiểu thuyết đó cô chỉ biết đại khái quét mắt nhìn, sau đó cho vào hộp bản thảo, chờ tự động post.

Nhưng cho dù là như thế, khi Lý Yên lật xem bài post, nhìn đoạn văn chương quen thuộc của mình cùng văn chương của một người khác dán chung so sánh, cũng sẽ không nghi ngờ hai thiên văn này không phải đến từ tay một người, mà người này… Chỉ có thể là Yến Ninh.

Cô vì sao có thể dựa vào tiểu thuyết của Yến Ninh mà giữ lấy một phần nhỏ trong ngành văn học? Là vì văn phong, văn phong của Yến Ninh không giống bình thường.

Ngữ Tiếu Yên Nhiên nổi tiếng, loại văn phong này cũng nổi tiếng, sau đó người bắt chước theo rất nhiều, nhưng không thành công, đây là bởi vì loại văn phong này rất khó bắt chước. Mỗi một thiên văn chương mà Yến Ninh viết trừ loại tự do trên thế giới, lại bao hàm tình cảm quỷ dị trên thế giới dường như không có nhân khí, cái loại chọt tim người ngứa, cảm giác lo lắng muốn ngừng mà không được, không ai có thể bắt chước.

Lý Yên ý đồ bắt chước qua, nhưng post lên liền bị nhắn lại hỏi tác giả có phải đang giỡn hay không, có phải bị hack không sợ tới mức xóa đi, đổi lại chương mà Yến Ninh viết.

Lý Yên nhìn chương cuối quyển tiểu thuyết mà Nhất Cố Khanh An post lên trên trang mà ngẩn người, không biết có phải là xuyên thấu qua tiểu thuyết nghĩ đến người viết thiên tiểu thuyết này hay không, di động bỗng nhiên vang, kéo suy nghĩ Lý Yên lại.

Nhận điện thoại, thanh âm biên tập có chút nghiêm khắc từ mở trong di động mở loa bị phóng đại truyền ra: “Yên Nhiên, em hôm qua không đổi mới?”

“Đổi mới?” Tim Lý Yên chợt nhảy dựng, sau đó cố gắng trấn định: “Em quên gửi truyện vào, đợi lát nữa em về nhà lấy máy gửi.”

“Vậy đi, ” Thanh âm biên tập hơi chút nhu hòa: “Yên Nhiên, tôi vừa nãy gọi điện thoại ngữ khí có thể không tốt lắm, em đừng để ý. Mấy lời nói trên mạng em cũng không cần lo, em chỉ cần duy trì đổi mới là được, cái khác liền giao cho công ty đi, nhớ rõ phải đổi mới, đừng quên giải thích với độc giả một chút, tôi cúp trước.”

Lý Yên trấn định đáp ứng, sau đó mở ra backstage của mình đăng nhập, rồi cô nhẹ nhàng thở ra.

May mắn, chỉ là quên đặt thời gian.

Gửi truyện qua, sau đó post truyện lên, Lý Yên ngồi bệt xuống ghế.

Bản thân Yến Ninh lưu lại không nhiều, cô nên làm gì bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ!

__________________________________________________________________________________________

Tổng bộ Long Trọng, Yến Ninh ôm mèo con dưới thư ký dẫn dắt đi vào phòng khách.

Long Trọng vốn là làm ngành giải trí sản xuất, người đàn ông cao lớn anh tuấn ăn mặc thoải mái trong lòng ôm một con mèo con, mèo con nhìn liền mềm nhũn lông xù, khớp ngón tay thon dài ôn nhu vỗ đầu mèo con, cảnh tượng này làm nhân viên nữ qua đường hận không thể che miệng thét chói tai, loại tình huống này sau khi biết được người đàn ông này chính là trụ cột mới ‘Nhất Cố Khanh An’ của Long Trọng, càng thêm khoa trương.

Trong quá trình Yến Ninh ngồi ở phòng khách chờ đợi, đã có ba bốn người khác nhau đến ‘đổi trà’ cho hắn.

Lại tiễn bước một nhân viên đến ‘đổi trà’, Yến Ninh tư thái biếng nhác nằm trên ghế tiếp khách thoải mái, mèo con liền ngồi xổm nằm sấp ở ngực hắn, đầu nhỏ gác ở cổ hắn, đầu lông xù thường thường cọ cọ, như là đang lấy lòng.

Không lấy lòng không được a, lần trước chỉ là ngủ quên ở góc ban công, không nghe thấy Yến Ninh gọi, ngày hôm sau Yến Ninh liền mang theo hắn đến bệnh viện thú y, nói là làm thiến hóa học cho hắn, tuy rằng cuối cùng không thiến thành công, chỉ là bôi thuốc khử trùng, Cố Khanh vẫn bị dọa một trận.

Cố Khanh có loại cảm giác tương lai một mảnh đen tối, hắn cảm thấy, đời này hắn có thể không còn cách nào khác tìm được một con mèo khác chú định trong sinh mệnh rồi.

Nhưng ngoài ý liệu là, cho dù như vậy, Cố Khanh lại rất kỳ quái không có sinh ra ý thức phản kháng mạnh mẽ, ngược lại có một loại cảm giác vậy cũng không có gì.

Hắn không cảm thấy mình sẽ phản bội người yêu làm bạn ngàn năm, nhưng loại cảm giác này lại khiến hắn có chút mờ mịt. Cố Khanh cam chịu an ủi bản thân, sinh mệnh của mèo chỉ có mười ba năm, mười ba năm sau liền có thể gặp lại…

Khi ông chủ Long Trọng cùng vợ hắn Tổng biên tập bộ Văn học Kỷ Lệ Bình vào liền nhìn thấy trên sô pha phòng tiếp khách, một người một mèo nhàn nhã nằm, trên bàn nhỏ trước sô pha để bảy tám cái ly đựng nước khác nhau.

Khóe miệng ông chủ thoáng co rút không nói gì, Kỷ Lệ Bình đến là cười một tiếng.

“Ông chủ, chị Kỷ.” Yến Ninh nghe thấy động tĩnh đứng lên chào hỏi hai người.

Ông chủ gật gật đầu, Kỷ Lệ Bình ôm công chúa nhỏ cười với Yến Ninh: “Xem ra ‘đại thần’ Nhất Cố Khanh An của chúng ta rất được nhân viên Long Trọng hoan nghênh đây.”

“Chị Kỷ nói đùa.” Yến Ninh cười cười, ngược lại trực tiếp hỏi: “Không biết ông chủ cùng chị Kỷ gọi tôi lại đây là có vấn đề gì sao?”

Ông chủ mặt đơ nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông được bà xã nhà mình tự tìm về, phát hiện người này trừ mặt không tệ cũng nhìn không ra cái gì đặc biệt a, hơn nữa, ông chủ đáy lòng cười đắc ý, ông đây khi trẻ còn đẹp trai hơn cả hắn.

Kỷ Lệ Bình biết ông chồng nhà mình dưới bản mặt đứng đắn là không dựa vào được, đi ra sau nhéo hắn một cái.

Ông chủ sắc mặt rùng mình, ho khan một tiếng, nghiêm túc đứng đắn nói: “Cậu ngồi trước đi, kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Lệ… Tổng biên tập Kỷ lo lắng trong điện thoại cũng không nói rõ, nói ở trên mạng không an toàn mới gọi cậu đến.”

“Có vấn đề gì ông chủ anh cứ nói thẳng là được.” Yến Ninh ngồi xuống, cực kỳ thuận tay tự nhiên ôm mèo con đặt ở trên đùi ôn nhu vuốt lông.

Ông chủ liếc nhìn bà xã nhà mình, thấy vợ nhìn thấy động tác người này quả nhiên ánh mắt càng thêm vừa lòng, trong lòng bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó tay dưới bàn lặng lẽ kéo góc áo vợ, thấy người hồi thần, trừng mắt nhìn mình mới vừa lòng tiếp tục nói.

“Là như vầy, tổng biên tập Kỷ đã nói chuyện của cậu và mèo của cậu cho tôi rồi, cậu yên tâm, việc này không được cậu cho phép thì chỉ có tôi cùng tổng biên tập Kỷ biết, sẽ không có nhiều người biết. Hiện tại vấn đề là, Lý Yên kia là người của công ty Universal đối thủ của Long Trọng, mà hai người lại quen biết, gần đây chúng tôi có tin, Universal hình như muốn giở trò xấu bôi đen ‘Nhất Cố Khanh An’ sao chép, đạo văn. Chúng ta đều biết mấy bộ tiểu thuyết kia trên thực tế là cậu viết, thế nhưng đó vẫn là Lý Yên post lên, cô ta cũng bởi vậy mà tích lũy rất nhiều nhân khí, cậu mới bắt đầu nổi thì kém hơn, nếu cô ta ở dưới truyện chỉ trích cậu sao chép đạo văn, nếu không có chứng cứ thiết thực, thì rất bất lợi cho chúng ta.” Lão tổng nói đến đây, dừng một chút, mới tiếp tục nói.

“Chuyện của cậu tôi cũng điều tra chút, cậu với Lý Yên kia… Chúng tôi không rõ cậu đến cùng có thái độ gì với cô ta, trước mắt chỉ có hai lựa chọn, hai kết quả. Một là cậu không lấy ra chứng cớ, không truy cứu cô ta, kết quả là cậu thân bại danh liệt, Long Trọng gặp một ít tổn thất, một cái khác chính là cùng chèn ép Universal cùng Lý Yên. Nói thật đứng ở góc độ Long Trọng, tôi hi vọng cậu chọn cái thứ hai. Như vậy… lựa chọn của cậu là…”

Yến Ninh nhìn ông chủ cùng Kỷ Lệ Bình, ánh mắt ôn hòa như trước, tay cũng như trước ôn nhu vuốt ve mèo con trên đầu gối, nói ra lời nói lãnh khốc hoàn toàn trái ngược với động tác của hắn.

Hắn nói: “Tôi chọn cái thứ hai.”

Thanh âm Yến Ninh rất lãnh tĩnh, không chút do dự: “Tôi không nợ cô ta gì cả phải không, cô ta thương tổn bảo bối quan trọng nhất của tôi, đương nhiên phải vì thế mà trả giá, từ khi ở cô nhi viện, đến bây giờ, tôi đều không nợ cô ta. Hiện tại, tôi chỉ là lấy lại thứ mà cô ta mượn từ tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.