Chu Hải nói pháp y Tiêu để hài cốt đã niêm phong lên xe, sau đó quay người đi về phía phát ra tiếng của Mập Mạp.
“Nhìn xem, tất cả đều là máu! Có điều lớp lá cây mục nát quá dày, không lưu lại dấu chân.”
Băng qua một lùm cây bụi thấp, một vũng máu khô xuất hiện dưới chân Mập Mạp, lúc này Mập Mạp đang hưng phấn chụp ảnh.
Trên lá cây đinh hương và bụi cây cạnh đó phát hiện rất nhiều vết máu văng tung tóe, vết máu nhỏ giọt và dấu lau máu, việc thảm nhất trong một cuộc lục soát đó chính là không tìm được hung khí.
Chụp ảnh để thu thập bằng chứng cố định, cùng một loạt thủ tục khác, mọi người đều rất bận rộn, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, bọn họ xách theo vali đựng vật chứng đi ra đường biên của vành đai xanh.
Trung đội Hồ và pháp y Tiêu tới đón Chu Hải, bảo mấy điều tra viên giúp xách vali, bọn họ trèo lên vệ đường.
Trung đội Hồ không thể chờ đợi, hỏi.
“Pháp y Chu, có thu hoạch gì không?”
Chu Hải cởi đồ và găng tay xuống.
“Xác định ban đầu là mưu sát, nơi này là hiện trường thứ nhất.”
“Mưu sát? Không phải vứt xác sao?”
Trung đội Hồ khẽ giật mình, đột nhiên nhìn pháp y Tiêu đặt câu hỏi cho Chu Hải.
Chu Hải không trả lời, nhíu mày nhìn pháp y Tiêu, không ngờ người này lại coi suy đoán của mình như kết luận để tiến hành báo cáo.
Pháp y Tiêu bày vẻ mặt xấu hổ, lau mồ hôi trên trán.
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi. Vừa nãy tôi đã nói, nơi này nhiều cây cối, không ai để ý, là địa điểm rất phù hợp để vứt xác khi lái xe đi ngang qua...”
Chu Hải ngắt lời pháp y Tiêu, tranh luận như thế này chẳng có chút ý nghĩa nào, anh dứt khoát không nói nữa.
“Trung đội Hồ, trước tiên chúng ta hãy về trung tâm chỉ huy để kiểm tra và phân tích, toàn bộ nạn nhân đã hóa cốt (1), phòng giải phẫu ở Độ Bình, không thể làm so sánh các dữ liệu liên quan. Mất thời gian một chút, tôi sẽ gửi kết quả cho anh.”
“Chờ đã pháp y Chu, bước đầu cậu có manh mối nào không?”
Chu Hải nhận lấy máy ảnh Mập Mạp đưa, tìm ảnh chụp bộ xương hoàn chỉnh, phóng to ra.
“Xương chậu ngắn nhưng rộng, nạn nhân là nữ. Cao tầm 160-164 cm. Tuổi từ 20-30. Tuổi tác chính xác phải tiến hành quan sát và phân tích tỉ mỉ hơn, bây giờ tôi chỉ có thể căn cứ vào độ mòn của răng để phán đoán mà thôi.
Dựa vào thời tiết và phân tích trạng thái của xác giòi, thời gian tử vong vào khoảng 15-30 ngày trước.
Phần trán phải và đỉnh hộp sọ, có một số lỗ thủng.
Khu vực đốt sống cổ, phía mặt phải ở đốt xương cổ thứ hai và ba có vết đâm và vết trầy xước.
Hai vị trí tổn thương này đều là vết thương chí mạng, xương sọ đã bị đâm thủng, phần cổ cũng chỉ có thể bị đâm xuyên toàn bộ thì mới có thể lưu lại dấu vết trên xương.
Phần còn lại cần phối hợp với phân tích trong phòng thí nghiệm, tôi chỉ có thể nói với anh một số kết quả của khám nghiệm sơ bộ thôi.
Kết hợp những thứ đã phát hiện được, mô tả hung thủ của tôi là: Hung thủ là nam, thuận tay trái, hung khí có thể là một cái tua-vít đầu dẹt lưỡi bằng, hắn rất mạnh.
Sức mạnh này không phải dạng thường, có thể dùng tua-vít xuyên thủng sọ người, đâm vào phần cổ đến mức chạm vào xương.
Sức của một người đàn ông bình thường, lực đâm lớn nhất cũng không quá 50 kg, mà muốn dùng tua-vít không có lưỡi sắc bén để đâm xuyên sọ, thì sức lực phải vượt xa 50 kg.
Nên tôi cho rằng tên hung thủ này là một tên đàn ông vô cùng mạnh, có thể luôn mang theo tua-vít bên người, huống chi vị trí phát sinh vụ án ở xa như vậy, dù gì để có thể đến được đó cũng phải quen thuộc với địa hình.
Do đó, tôi rất nghi ngờ công nhân, thợ sửa máy, thợ sửa xe, nhân viên gia công máy móc ở gần đây.
Những người này hoàn toàn có khả năng.”
Trung đội Hồ càng nghe càng kinh ngạc, gật mạnh đầu.
“Đúng quá! Có thể hắn hẹn nạn nhân ở đây rồi gây án, hoặc là người dân ở gần đây, hoặc có phương tiện giao thông riêng.
Trước tiên chúng tôi sẽ điều tra camera giám sát xung quanh đây, tìm hiểu một số trạm sửa chữa hoặc nhà máy gần đây, còn lại sẽ chờ tin của cậu.”
Chu Hải vô cùng đồng ý với trung đội Hồ.
“Đúng vậy, hai hướng đó không có gì sai. Vậy chúng tôi xin phép!”
Pháp y Tiêu cực kỳ nhiệt tình đưa đám người Chu Hải đi, có điều Chu Hải không nói với ông ta câu nào, một người không tôn trọng sự thật của vụ án thông qua điều tra pháp y, anh không thích nói chuyện với mấy người như vậy. Mọi người lên xe, rời đi.
Nghề pháp y không chỉ là công việc.
Tất cả lời làm chứng của nạn nhân, đều cần bọn họ nghiêm túc phân tích mới có thể truyền tải được, nếu không chuyên nghiệp hoặc không tận tâm, có khả năng sẽ biến nó thành một vụ án oan.
Chẳng những để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, còn khiến người vô tội gặp oan khó giải.
Pháp y Tiêu là người nửa đường chuyển qua làm pháp y. Trước đây ông ta cũng đã có kinh nghiệm phá án và bắt giam nghi phạm, chỉ cần học tập nghiêm túc, với kinh nghiệm đó sẽ là hỗ trợ rất lớn đối với việc khám nghiệm tử thi và kiểm định vết tích.
Nhưng pháp y Tiêu không phải người như vậy, may là ở Độ Bình không có nhiều vụ án nghiêm trọng, nếu nhiều, không chừng ngày nào cũng sẽ nhờ trung tâm chính chi viện.
Nhìn ánh mắt trung đội Hồ, anh đã sớm hiểu tất cả mọi chuyện.
Sau một tiếng rưỡi, bốn người đến trung tâm.
Chiếc vali đựng xương cốt nạn nhân, được đặt trong phòng giải phẫu.
Chu Hải bảo Lương Hồng Cương cọ rửa xương, sau đó Chu Hải và Tên Điên sẽ ráp xương lại trong phòng giải phẫu.
Lấy một đoạn sụn của xương sườn, Lương Hồng Cương mang đi kiểm tra, hi vọng có thể chiết được DNA của nạn nhân.
Tên Điên nhíu chặt lông mày, “Trên người nạn nhân còn sót lại quá ít tin tức có giá trị! Không có quần áo, không có giấy tờ tùy thân, toàn bộ chỉ dựa vào khám nghiệm hài cốt, như vậy thật sự quá khó khăn.”
“Khó thì khó thật, nhưng cũng không đến không tìm ra manh mối gì.
Trước đó tôi đã nói với trung đội Hồ một số bằng chứng sơ bộ, giờ chúng ta sẽ từng bước chứng thực, chắc chắn sẽ có phát hiện lớn.”
Hai người cầm xương chậu lên, phát hiện xương chậu của nạn nhân hơi cùn, các nốt sần xuất hiện trên bề mặt khớp, các nốt sần đang trong giai đoạn biến mất, mặt lưng bắt đầu hình thành.
Với trạng thái xương như vậy, hai người chia nhau ra tính toán, Chu Hải mở kho dữ liệu, tiến hành so sánh.
Tên Điên sử dụng công thức tính toán, Tên Điên cho ra tuổi tầm 20.5, Chu Hải cho ra số tuổi là 21, kết quả rất gần nhau.
Có điều, độ tuổi suy đoán này so với độ mài mòn của răng nạn nhân có vẻ khác biệt.
Chu Hải dùng tay nâng xương sọ nạn nhân lên, một tay cầm lấy xương cằm so sánh răng của nạn nhân.
Quả nhiên, răng ở bên trái của nạn nhân có khe hở rất lớn, bên phải lại hoàn toàn ăn khớp, cộng với tình trạng răng thưa thớt, cằm bên phải hơi nhô ra một chút.
Nhìn răng thưa thớt như vậy, Chu Hải dừng ngón tay lại, nhanh chóng đếm.
“Răng của nạn nhân chỉ có 24 cái, người bình thường có 28-32 cái răng, cô gái này lại thiếu mất bốn cái. Đồng thời thiếu nhiều răng hàm trên.”
Tên Điên nhanh chóng ghi chép, Mập Mạp cũng lại gần chụp ảnh.
Cẩn thận quan sát vị trí chân răng, Chu Hải không thấy rõ tổn thương chỗ mất răng, do đó việc răng thưa là bẩm sinh.
“Vì thiếu 4 cái răng, nên răng của nạn nhân mới thưa.”
Xương được cọ sạch có thể nhìn thấy, nạn nhân có đeo một khung niềng răng kim loại.
Đồng thời, tại răng cửa thứ nhất và thứ hai của nạn nhân có một vòng thép quấn quanh, trường hợp này đặc biệt hiếm thấy.
“Số lượng răng quá ít, ở giữa còn cố ý quấn tơ thép, nhất định là do lúc đeo niềng không phù hợp, khi tái khám, nha sĩ đã điều chỉnh lại. Đối với khách hàng có dị tật đặc biệt, nha sĩ nhất định sẽ vô cùng ấn tượng.”
Tên Điên hạ bộ răng xuống, giơ kính lúp quan sát phía dưới, nghi ngờ nói.
“Chất liệu của vòng niềng răng rất thô, cũng không phải hàng chuẩn nhà máy, chẳng lẽ là nha sĩ dùng phế liệu cải chế cho cô ta?”
Chu Hải gật đầu, “Tôi cũng nghi ngờ điểm đó.”
Mập Mạp lại gần nhìn xương sọ, rồi lại nhìn bộ răng trong tay Tên Điên, anh ta lầm bầm một câu đầy nghi ngờ.
“Hơn hai mươi tuổi mới niềng răng sao?”
- --------------------------------------------
(1)Hóa cốt (Skeletonization): đề cập đến giai đoạn cuối cùng của sự phân hủy, trong đó các vết tích cuối cùng của các mô mềm của xác chết hoặc xác chết đã bị phân hủy hoặc khô đến mức bộ xương bị lộ ra. Khi kết thúc quá trình khung xương, tất cả các mô mềm sẽ bị loại bỏ, chỉ còn lại xương bị trật.
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro