Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 45: Chương 45: Bộ xương đáng ngờ (9)




Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!

- ------------------------------------

Đám người tránh ra một bên, lúc này Chu Hải nhìn thấy mấy dấu vân tay bằng máu cực kỳ rõ ràng dưới tác dụng của thuốc xịt, hiển hiện trên hàng rào. Mập Mạp ngước khuôn mặt đầy mồ hôi lên, nhìn Chu Hải cười hì hì.

“Hải, chúng tôi tìm được vân tay rồi! Đồng thời, trên lưới sắt chúng tôi cũng tìm thấy vài sợi tổng hợp và vết máu, không biết có phải của hung thủ không!”

Chu Hải hưng phấn, dùng sức vỗ vai anh ta.

“Tốt lắm Mập Mạp! Ồ! Cái lỗ này thông đi đâu nhỉ?”

Mập Mạp lắc đầu.

“Chưa chui qua xem nữa!”

Chu Hải liếc mắt nhìn túi vật chứng trong vali.

“Cậu lấy mẫu bằng chứng xong rồi đúng không?”

“Xong rồi!”

“Vậy chúng ta chui qua xem một chút!”

Đại Lý đã mất nhẫn nại từ lâu, đưa tay nắm lấy lưới sắt, thả người chui qua.

Sau đó anh ta quay lại nhận vali từ Chu Hải và Mập Mạp, rồi kéo từng người bọn họ qua. Chu Hải còn đỡ, lúc kéo Mập Mạp qua, mặt mày Đại Lý đều đỏ bừng, mấy điều tra viên ở đằng sau đẩy Mập Mạp tới xém nữa là bị đè.

Chính Mập Mạp còn hoảng sợ đến mức la lên.

“A... nè nè! Đẩy lên nha, đừng để tôi rơi xuống, dù có rơi cũng phải rơi ở bên kia, nếu không tên mập như tôi phải bì bạch bò lên đó.”

Chu Hải nhịn cái cảm giác muốn đánh anh ta xuống, bước nhanh về phía trước.

Chỗ này là bên dưới cầu vượt, gần như ánh mặt trời không chiếu tới, nên thảm thực vật ở đây không tươi tốt cho lắm.

Trên đất có một ít dư lượng máu (Blood residue) (1) dần dần hướng ra xa, Chu Hải quỳ xuống trên mặt đất, quan sát cẩn thận bằng kính lúp.

Quả nhiên đó là máu nhỏ xuống qua chuyển động, nhìn vào hướng và độ dài của những phần tóe ra xung quanh giọt máu, có thể đánh giá được hướng di chuyển và độ cao mà giọt máu rơi xuống.

Mập Mạp hồng hộc chạy tới, nhanh chóng chụp ảnh lấy mẫu.

“Cậu có thể tính toán được độ cao không?”

Mập Mạp gật đầu, lựa chọn bốn giọt máu lân cận, đo đạc trị số của vệt văng dài nhất và ngắn nhất, đường kính giọt máu, rồi nhanh chóng tính toán.

“Độ cao ở tầm 1,2-1,28 mét. Hướng di chuyển là hướng này!”

Mọi người đi theo Mập Mạp đi về hướng đông nam, đi được tầm 50 mét thì các giọt máu biến mất nhưng tại đó lại xuất hiện một đống tro tàn, điều này khiến bọn họ vô cùng hưng phấn.

Chu Hải kẹp vài mảnh len chưa cháy hết từ đống tro tàn lên.

“Xem ra, đây chính là quần áo của nạn nhân, thu lại đi.”

Lúc này không tìm thấy máu bọn họ cũng không lo nữa, vì khi ngẩng đầu lên đã thấy một hàng rào khác, hàng rào chỗ này không cao như chỗ lúc nãy, bọn họ liền leo lên.

Đứng trên đường xem xét, mấy điều tra viên đều cảm thấy kinh ngạc vì không ngờ bọn họ đã ra được rìa phía đông của lối vào cao tốc, cũng chính là lối vào phía tây của thôn Biện Gia, đối diện là đầu đường rộng rãi với tám làn xe.

Nhìn những chiếc xe gào thét chạy ra, ánh mắt Chu Hải rơi xuống mặt tiền một cửa hàng, bên trên có biển ‘sửa xe Quốc Đống’.

Ngoài cửa trưng bày rải rác những công cụ sửa chữa, có hai chiếc xe hàng lớn dừng ở một bên, từng đợt âm thanh “loảng xoảng’ truyền đến từ cửa hàng.

Cả đám người Chu Hải cấp tốc chạy về hướng ngoặt vào thôn Biện Gia, đứng đó nhìn, quả nhiên camera giám sát đối diện không nhìn thấy vị trí này, cửa hàng sửa xe cũng bị một cái biển hiệu xăng dầu ở phía bắc cản hoàn toàn.

Không cần Chu Hải phân phó, Đại Lý đã nhanh tay gọi điện cho trung đội Hồ.

“Sếp, tại hiện trường chúng tôi đã tìm thấy vết máu và một đống tro tàn, thuận theo manh mối, tìm được một lối ra khác, vừa trèo lên tới đã thấy đối diện là cửa hàng sửa xe của Quốc Đống.

Anh xem, chúng tôi nên hành động hay không?”

“Chờ đó, chúng tôi sẽ đến đó trong vòng mười phút!”

Mọi người nghe vậy liền núp đi, gọi điện thông báo cho mấy chiếc xe chạy đến giao lộ ở lối vào hướng tây của thôn Biện Gia.

Một lát sau xe đã tới, vừa ngồi lên xe điện thoại Mập Mạp đã chấn động.

Người gọi là tiến sĩ Nam, Mập Mạp nhanh chóng nghe máy.

“Tên nhóc Từ Mập này, cậu còn dám nhấc máy của tôi ha!”

“Chào ông, đừng nói là ông không xử lý được mấy tấm ảnh nha, bỏ nghề đi!”

“Thôi đi, ít có ghẹo tôi quá mà, tôi biết cậu bận bịu, nên đã gửi email cho cậu rồi, lần tới nhớ mời bia tôi.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ mang cho ông năm thùng từ cái chốn Độ Bình nóng như lửa này, được không?”

Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Mập Mạp đã cúp điện thoại, thở phào một hơi, mở ảnh trong email ra xem, quả nhiên chất lượng ảnh đã tăng lên rất nhiều.

Đại Lý ở bên cạnh đưa đầu lại gần, nhìn thấy tấm ảnh thứ ba, bàn tay Đại Lý đập xuống ghế ngồi.

“Đây là Thái Quốc Đống!”

Mập Mạp phóng to ảnh lên, một người đàn ông mặt ngăm đen xuất hiện trên màn hình, hắn đang nâng tay trái lau mồ hôi trên đỉnh đầu, có điều hành động này cũng cản camera không ít.

Phía trước hắn có một thân ảnh mặc váy màu đỏ, Chu Hải nghĩ về những mảnh len trong đống tro tàn.

Anh bảo Mập Mạp phóng to vị trí đó lên, mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình, dù chỉ có một bên mặt của cô gái mặc váy đỏ nhưng Mập Mạp nhìn một chút đã nhận ra người kia là ai.

“Vu Hồng Ngọc!”

Tất cả đều vô cùng hưng phấn, phát hiện này đã khiến Thái Quốc Đống ngồi vững vào ghế nghi phạm, việc còn lại là chờ kết quả từ phòng xét nghiệm.

Anh đang nghĩ ngợi thì một trận còi cảnh sát từ xa lại gần.

Đại Lý ló đầu ra thăm dò, đó là xe của trung đội Hồ, chiếc xe đang đậu trước cửa hàng của Thái Quốc Đống.

Xe của đám Chu Hải cũng vùn vụt lao tới.

Lợi dụng khoảng thời gian nhàn rỗi, Mập Mạp đã kể hết tất cả mọi chuyện cho Tên Điên và Lương Hồng Cương nghe, mặt ai nấy đều đỏ, nóng quá hóa đỏ.

Cảnh sát chỉ mặc cảnh phục, còn bọn họ thì ngoài cảnh phục học còn mặc đồ thăm dò bên ngoài, đội mũ và mang khẩu trang, cảm giác như đang lên men chua.

Một lát sau, Thái Quốc Đống mang theo còng tay giãy dụa đi ra với sự áp giải của cảnh sát. Chu Hải, Mập Mạp và mấy người khác mang theo vali xuống xe.

Xe của mấy người kia gào rú lao về hướng cục công an thành phố Độ Bình.

Tổ 2 của Chu Hải tiến vào cửa hàng sửa xe, Lương Hồng Cương bắt đầu chụp ảnh.

Mập Mạp quan sát một chút, đi thẳng đến một cái thùng đựng dụng cụ ở phía bắc, Mập Mạp lấy một miếng cao su đen, cầm cái tua-vít lên, đồng thời tay còn lại cầm bình xịt phun thuốc thử vào cán và chỗ tiếp nối với cán.

Chu Hải biết đó là thuốc thử luminol, dù hung khí được rửa sạch sẽ thì vẫn sẽ lưu lại sắc tố máu ở trên, hemoglobin trong đó sẽ phản ứng hóa học với thuốc thử, từ đó biến thành màu huỳnh quang lam.

Quả nhiên, trên tua-vít dần xuất hiện những chấm huỳnh quang lam, Mập Mạp nhanh chóng bỏ tua-vít vào túi đựng vật chứng.

Chu Hải cầm túi lên nhìn kỹ, “Có một vài vết lõm bất thường ở đỉnh tua-vít, đó là dấu vết lưu lại khi đâm vào hộp sọ.”

Ngay khi Lương Hồng Cương xoay người lại, một thùng dụng cụ sau lưng đổ xuống đất, cái khóa bị vỡ và nắp thùng bung ra.

Bên trong thình lình xuất hiện một cái búa, Mập Mạp lại dùng chiêu cũ, tiếp tục phun lên luminol lên, màu huỳnh quang lam càng thêm rõ ràng, dù sao cũng không dễ gì rửa sạch được dụng cụ gỗ có vân và rãnh.

Chu Hải ngồi xuống, nhìn dưới đáy thùng, có một chiếc điện thoại di động đính rất nhiều đá bên trên, chắc chắn là điện thoại của phụ nữ.

Ngay lúc đó, điện thoại của Chu Hải vang lên, người gọi là bí thư thôn, đã tìm được cha của Vu Hồng Ngọc, ông ta bị giam trong tầng hầm nhà Thôi Hồng, đã chết nhiều ngày.

Tên Điên đứng bật dậy, “Để tôi qua đó xem!”

- --------------------------------------------

*(1)Dư lượng máu: máu nhỏ thẳng đứng xuống đất hoặc bề mặt vật thể, hình thành nhưng dấu máu hình tròn.

Hình dạng cụ thể sẽ có sự khác biệt dựa vào độ cao và phương hướng di chuyển.

Nếu máu rơi từ độ cao 0,1 mét, đường biên của giọt máu sẽ là hình tròn hoàn chỉnh. Từ khoảng 0,5 mét rơi xuống, đường biên sẽ có hình răng cưa. Từ 1 mét trở lên rơi xuống, đường biên của giọt máu không chỉ có thể trông rõ hình răng cưa, mà xung quanh giọt máu còn có những vết hình dấu phẩy hoặc những vết vẩy nhỏ thẳng.

Nếu máu nhỏ xuống từ người thụ thương đang di chuyển hoặc rơi xuống từ vậy thể chuyển động (như xe cộ), giọt máu sẽ có hình elip, một đầu giống như hình ngôi sao, đầu còn lại là mũi nhọn chỉ hướng di chuyển.

(2)Thuốc thử luminol hay còn gọi chất phát quan. Một loại kiểm tra máu tại hiện trường mà mắt thường không nhìn thấy được, có thể làm hiện ra hình thái của một vết máu rất nhỏ.

Thuốc thử Luminol là thứ để phân biệt vết máu, dù vết máu có bị lau, hemoglobin trong máu vẫn sẽ còn lưu lại, khi luminol được phun xuống trên vết máu, chúng sẽ có phản ứng oxi hóa, phát ra ánh huỳnh quang màu lam. Phản ứng luminol là phương pháp giám định máu dùng vật chất hữu cơ.*

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.