Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 16: Chương 16: Nữ Thi Không Mặt (8)




Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!

- ----------------------------------------------

“Tôi có hỏi! Hôm qua, lúc điều tra thông tin từ nhân viên giám sát, tôi có đưa ảnh cho bọn họ xem qua. Do đó ông ta mới nhớ.”

“Cảnh sát Vương, chúng ta tới đó xem trước đã.”

Lúc này, ba người xuyên qua rừng cây, ở phía bên kia con đường chính là hiện trường vụ án.

Tính toán dựa theo bước chân thì gần năm mươi mét.

Nhìn thấy ánh sáng từ khoảng cách như vậy, chắc là đèn pin cầm tay, hoặc là đèn flash của điện thoại di động.

Bây giờ trời đã sáng choang, Mập Mạp bắt đầu làm việc của mình.

Mã Khả Khả chính tọa (1) trước một gốc cây đại thụ, hai tay ôm lấy thân cây.

Hay cổ tay bị buộc cố định với thân cây, bên cạnh người có một ít cành khô và lá thông khô, cố tình chất thành đống sau lưng cô bé.

Thứ buộc cổ tay chính là dây giày.

Phát hiện đó khiến Chu Hải và Mập Mạp vui mừng.

Dù sao trên dây buộc như vậy cũng có thể tìm được DNA của hung thủ, điều kiện tiên quyết đương nhiên là tên đó không mang găng tay.

Mập Mạp nhìn quanh một lần, địa điểm này chắc chắn được lựa chọn, quả thực là đo ni đóng giày.

Vì nền đất cứng rắn, trên đó lại toàn lá khô, không dễ gì lưu lại dấu chân.

Hung thủ lựa chọn địa điểm phạm tội như vậy, đúng là rất chu đáo.

Nếu trường học không tăng cường tuần tra, sợ rằng sáng sớm hôm nay chưa chắc đã phát hiện được thi thể.

Có thể là do bị bảo vệ phát hiện, nên hắn không kịp tháo dây giày đi.

Mập Mạp mở đường rất nhanh, để Chu Hải có thể quan sát ở khoảng cách gần, sự hiểu nhau giữa hai người càng lúc càng tốt.

Chu Hải bước tới khu vực gần với thi thể Mã Khả Khả.

Thật ra, buổi nói chuyện ngày hôm qua, còn khiến anh nghi ngờ cô bé dối trá này.

Không ngờ hôm nay cô bé đã thành một bộ thi thể.

Đầu Mã Khả Khả khẽ tựa vào trên thân cây khô, tóc dài ngổn ngang phía trước, rối tung che kín khuôn mặt.

Trên người cô bé mặc một áo đồng của trường với nửa tay áo màu trắng, cùng với váy màu xanh hải quân có hai sọc trắng.

Hai bàn chân hướng ra sau, đầu gối gấp lại, tạo thành hình M, chính tọa trước gốc cây.

Nếu không xuất hiện tại địa điểm này, người khác trông thấy nhất định chỉ nghĩ cô bé đang ngủ thiếp đi.

Giày được cởi ra và quăng sang một bên, lòng bàn chân trắng trẻo đều bị bẩn.

Chu Hải hơi đổi vị trí, vén bớt tóc ra, lúc này mới có thể thấy bộ mặt Mã Khả Khả.

Cô bé trừng lớn hai mắt, khuôn miệng nhếch lên, dáng vẻ sợ hãi.

Chu Hải hít vào một hơi, vẻ mặt như vậy, chắc là vô cùng bất ngờ khi mình bị giết!

Cho đến khi nhìn ở góc độ này anh mới thấy rõ trên cổ của Mã Khả Khả buộc một sợi dây giày khác.

Điều khiến người ta thấy tởm chính là hung thủ buộc nó thành hình nơ bướm, cũng giống như nút thắt quen thuộc trong vụ án 22/6 của Chung Dật San.

Khi Mập Mạp dán thước đo tỉ lệ vào chỗ các rãnh xiết trên cổ nạn nhân, cố định để chụp ảnh.

Toàn bộ vết trói mới hiện ra rõ ràng, ở gáy có 3-4 rãnh xiết rất sâu hình vòng tròn, nhưng có một rãnh chỉ có nửa hình tròn phía trước, phía sau không có vết tích gì.

Điều này cho thấy hung thủ đã xiết cổ Mã Khả Khả, nhưng lo lắng cô bé không chết, do đó hắn cứ xác nhận nhiều lần.

Mà cách thức gây án này là đặc trưng của việc hung thủ là người quen.

Ngay cả việc tóc tai Mã Khả Khả rối tung cũng là vì che mặt cô bé.

Rãnh xiết nằm ngang, vết xiết làm thay đổi hình thức phần da ở cổ, màu sắc tím sẫm.

Nhưng vì được phát hiện đúng lúc, thi thể vẫn chưa xuất hiện hoen tử thi.

Chu Hải bước tới xem bàn tay của Mã Khả Khả, hai cổ tay bị dây giày xiết chặt vào da thịt, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, con ngươi Chu Hải co rụt lại, theo nguyên lý khi người chết vì ngạt sẽ cố gắng chụp nắm thứ gì đó, tuyệt đối sẽ không nắm tay lại như vậy.

Chu Hải mở ngón tay Mã Khả Khả ra, một mảnh hình chữ B bằng da màu trắng rơi ra khỏi lòng bàn tay cô bé.

Chu Hải vội vàng nhặt nó lên và bỏ vào túi vật chứng, cắt luôn móng tay của Mã Khả Khả để tiến hành kiểm nghiệm.

Vừa đứng lên anh vừa nhớ lại, dường như chính anh đã từng thấy mảnh da này ở đâu đó.

Đáng tiếc là dù có lục lọi ký ức đến thế nào cũng không thể nhớ ra được.

“Mập Mạp, cậu gọi người đưa thi thể về trung tâm đi.”

Cảnh sát Vương đi tới.

“Sao rồi pháp y Chu, có phát hiện gì không?”

“Tử vong do nghẹt thở, có thể xác định là bị giết. Thời gian tử vong trong vòng 2 giờ. Căn cứ vào thời gian bảo vệ báo án, ánh sáng mà ông ta nhìn thấy có thể là ánh đèn flash từ điện thoại hung thủ.

Hung thủ còn có thể là nữ, thể lực không bằng Mã Khả Khả. Bởi vậy rãnh xiết ở cổ xuất hiện tới 3-4 đường.

Tình huống thông thường người ta phải làm như vậy chính là sợ không giết được nạn nhân, nên mới xác nhận nhiều lần. Những thứ còn lại, cần phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi và xét nghiệm, có vẻ cần phải mở rộng phạm vi.

Dù sao cũng đã có liên tiếp hai học sinh chết, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng tính mạng.”

“Đây là điều hiển nhiên, tôi sẽ ở lại trường học điều tra. Đặc biệt, hai tòa nhà ký túc xá gần rừng cây này là nơi then chốt cần điều tra, tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng hệ thống giám sát.”

“Ngoài ra, tôi còn cho rằng! Có thể kết hợp cùng vụ án của Chung Dật San. Căn cứ vào nút thắt quen thuộc và thói quen lựa chọn địa điểm, có thể hung thủ là cùng một người.”

Mập Mạp cầm theo một túi vật chứng, quay lại.

“Hướng 9 giờ cách chỗ này 20 mét, phát hiện một cái bật lửa và một cái móc khóa da, có điều không biết có liên quan gì đến vụ án không.”

Mập Mạp nói xong, cảnh sát Vương thoát ra khỏi cảm xúc áp lực của chính mình, gật đầu nặng nề, hi vọng lần này sẽ có nhiều chứng cứ hơn một chút.

Chu Hải và Mập Mạp nhanh chóng trở về trung tâm.

Xe vừa dừng hẳn, Lương Hồng Cương một thân quần áo màu xanh sẫm đứng trước cửa, gương mặt lo lắng.

Thấy Chu Hải và Mập Mạp về tới, nhanh chóng xông ra.

“Các anh về rồi, em đã ký nhận xác chết, cha mẹ Mã Khả Khả đã tới. Nói không cho khám nghiệm, đang náo loạn bên trong kia kìa! Các điều tra viên đến đây làm việc đều bị mẹ của Mã Khả Khả ngăn cản.”

“Cô ta đánh cảnh sát?”

Mập Mạp kinh ngạc trợn tròn đôi mắt nhỏ, đẩy cánh tay Chu Hải, vọt vào.

Bước qua cửa lớn trung tâm, một người phụ nữ tóc ngắn ngang vài đang ôm túi đựng tử thi gào khóc.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên, cũng đang liên tục lao vào đấm các cảnh sát.

Lúc này có mấy cảnh sát nghe tin, xông lại đè người đàn ông xuống đất.

Mập Mạp vô cùng tức giận, “Tại sao mấy người lại đánh cảnh sát? Mấy người có biết Mã Khả Khả bị người ta giết hay không hả, đây là án hình sự, không phải chuyện mấy người muốn chi phối là được. Giải phẫu là chuyện cần thiết, lẽ nào mấy người không muốn tìm ra hung thủ sao?”

Mẹ của Mã Khả Khả là Lưu Xuân Hồng, vẩy tay áo.

“Không cần phải dạy bảo tôi phải làm gì, đừng có động vào con gái tôi.”

Chu Hải ngăn cản Mập Mạp đang muốn tiến lên.

“Không cần giải thích, cản trở người thi hành công vụ thì cứ trực tiếp lôi đi. Nếu mấy người thật sự đối xử tốt với cô bé, thì khi cô bé còn sống đã chăm sóc thật tốt, giáo dục cô bé tử tế rồi. Dạy cô bé đi quyến rũ thiến niên nhà giàu, không biết phải gọi mấy người là cha mẹ như thế nào đây. Liên hệ cơ quan của bọn họ, đưa người về!”

Chỉ một câu nói đã khiến Lưu Xuân Hồng giật mình.

Cô ta muốn lợi dụng việc mình là phụ nữ để gây ồn ào, bây giờ cũng không dám nữa.

Dù sao, việc xúi bẩy con gái quyến rũ Trương Dương là do cô ta làm, nếu chuyện đó bại lộ, không chừng chỉ cần người ta nhổ nước bọt cũng đủ làm cô ta chết đuối rồi.

Thừa dịp cô ta đang ngây người, bảo vệ trung tâm vội vàng đẩy túi tử thi tới phòng giải phẫu.

Chu Hải và Mập Mạp sóng vai đi vào phòng thay quần áo, Lương Hồng Cương dìu cảnh sát theo sau.

Chu Hải nhìn cảnh sát đang xử lý vết thương.

“Thông báo cho cảnh sát Vương, điều tra quan hệ giữa cặp vợ chồng này và cha mẹ của Trương Dương. Chờ chút, nếu đã điều tra thì điều tra luôn năm nhà đi. Còn nữa, xác minh thời gian của từng người bọn họ luôn. Tôi có cảm giác, hung thủ đang ở ngay trước mặt.”

- --------------------------------------------

(1)Chính tọa: một cách ngồi truyền thống của Vùng văn hóa chữ Hán để có tư thế ngay ngắn. Đây là kiểu ngồi quỳ.

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.