Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!
- --------------------------
Mặt Chu Hải xạm lại.
“Có trăm vạn con đường, sao lại đi chọn con đường khó khăn nhất vậy?”
Chi đội trưởng Hoàng khẽ giật mình.
“Cái gì… cậu có ý gì?”
“Dẫn độ chỉ là con đường chính thống.
Nhưng cũng đâu còn cách nào. Đó là lý do mà những quốc gia không lý hiệp ước dẫn độ lại có nhiều người lẩn trốn ở nước ngoài đến vậy?
Muốn đưa một người về nước, biện pháp tốt nhất chính là đâm vào chỗ đau nhất của người đó.
Bây giờ tìm ra chỗ đau nhất của hắn là được!”
Chi đội trưởng Hoàng cau mày nói.
“Từ Tương Uyên là người có tiền, dù có niêm phong bất động sản thì với hắn cũng chỉ là còn số lẻ.
Lần trước chúng ta đã thông báo với hắn việc Từ Trạch Khải bị giết, hắn cũng tìm cớ từ chối, lần này Vạn Trí Dũng bị bắt, hẳn là hắn đã biết, cũng không có dấu hiệu gì cho thấy hắn sẽ về nước.
Dạng người mềm không được cứng không xong này, đúng là chẳng có nhược điểm hay chỗ đau nào!”
Chu Hải lắc đầu.
“Không! Nhất định là có! Ở nước ngoài hai mươi năm, gia đình hắn, địa vị của hắn, phục thuộc vào cái gì? Công ty cho hắn quyền lợi đó, cũng chính là chỗ đau của hắn.”
Hoàng chi đội vỗ đùi.
“Đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ, tôi đi tìm Lưu Đại. Cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai gặp lại!”
~
9h ngày 31 tháng 7 năm 2014
Chu Hải cùng mấy người tổ 2 tới chi đội cảnh sát hình sự Đông Thành.
Bọn họ trực tiếp lên phòng họp lầu hai, từ trung tâm đến Đông Thành khá xa, bọn họ còn phải lấy báo cáo, một lần tới lui cũng mất 2 tiếng đồng hồ.
Tiến vào phòng họp, tất cả mọi người đều đã đến đủ, chi đội trưởng Hoàng nhanh chóng bước tới bắt tay Chu Hải, đôi tay vẫn mạnh mẽ như vậy.
“Có báo cáo rồi sao?”
“Ừ. Thẩm vấn có tiến triển gì không?”
Chi đội trưởng Hoàng cười cởi mở, nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Ha ha, tôi thừa cơ một chút thôi nha! Chỉ có thể nói cho cậu biết là tất cả diễn biến đều vô cùng thuận lợi, tới giờ rồi, bắt đầu họp thôi.”
Chi đội trưởng Hoàng vỗ vai bọn họ, cầm theo quyển sổ nhỏ, ngồi vào phía bên kia của chiếc bàn tròn.
Lưu Đại, cục trưởng Tống của cục công an, một lãnh đạo cấp cao về chính trị và pháp lý đang nói gì đó và rất nhiều người ngồi quanh bàn tròn.
Thật ra Lưu Đại đã thăng chức lên cục phó, nhưng vẫn còn kiêm nhiệm đội cảnh sát hình sự ở đây, nên tất cả mọi người vẫn quen gọi ông là đội trưởng Lưu Đại.
Lưu Đại nhìn quanh, nói chuyện gì đó với cục trưởng Tống, gõ gõ mặt bàn.
“Mọi người đã đông đủ, họp thôi! Pháp y Chu, đầu tiên các cậu hãy nói về các bằng chứng thu thập mới và sửa đổi đi.”
Chu Hải lật báo cáo trong tay ra.
“Hôm qua, pháp y La tìm được một con dao cạo râu trong nhà Từ Tương Uyên, may mắn thay chúng tôi đã chiết được mẫu DNA của Từ Tương Uyên từ trên đó, do đó chúng tôi đã tiến hành so sánh.
Thông qua việc khám nghiệm chiếc Cayenne biển số East L 0008, trích xuất được vân tay của hai người: một là của nạn nhân Từ Trạch Khải; một cái khác là của nghi phạm Vạn Trí Dũng.
Hai lốp xe bên trái dính đầy bùn đất, đồng nhất với đất được lấy ở hồ nước bí ẩn tại thị trấn Tích Phúc; trong cốp xe từng chở thi thể chúng tôi tìm được hai sợi tóc thuộc về nạn nhân Từ Trạch Khải; ngay trụ chống đỡ trong cốp cũng tìm thấy sợi vải tương ứng với lớp bọc bên ngoài thi thể; bên dưới cốp còn tìm thấy một cây gậy bóng chày có dính vết máu thuộc về nạn nhân Từ Trạch Khải, trên đó còn tìm được dấu vân tay của ba người, theo thứ tự là Từ Trạch Khải, Vạn Trí Dũng và Từ Tương Uyên.
Có điều, vân tay của Vạn Trí Dũng nằm ở mép gậy bóng chày, đồng thời chỉ có vân tay ngón trỏ tay phải và ngón cái không trọn vẹn, chúng tôi phán đoán động tác này không thể thực hiện được hành vi đập hay nện.
Mặt khác, thông qua việc khám nghiệm chiếc xe, chúng tôi phát hiện một tờ giấy siêu âm của Dư Lệ Quyên, cùng một báo cáo giám định thân nhân giữa ba người Từ Trạch Khải, Vạn Trí Dũng và Từ Tương Uyên.
Lập tức chúng tôi tiến hành so sánh DNA, chứng thực Vạn Trí Dũng và Từ Tương Uyên có quan hệ cha con.
Đồng thời khám nghiệm tử thi lần hai với Dư Lệ Quyên, phát hiện trong tử cung nạn nhân có một phôi thai. Chúng tôi cũng nhanh chóng tiến hành so sánh DNA của phôi thai, kết quả cho thấy cha đứa bé là Từ Tương Uyên, thông qua độ dày của thành tử cung có thể thấy được, Dư Lệ Quyên từng nhiều lần nạo phá thai.
Hơn nữa trên dây thừng buộc bên ngoài bọc bao thi thể, ngoài DNA của Vạn Trí Dũng còn phát hiện được DNA của một người khác, chính là Từ Tương Uyên.
Bởi vậy chúng tôi suy đoán: Dư Lệ Quyên có quen biết với Từ Trạch Khải và Vạn Trí Dũng, có lẽ một trong hai người đó là bạn trai của cô ấy.
Đồng thời, sau này Dư Lệ Quyên cũng có quen biết với Từ Tương Uyên, bọn họ cũng duy trì mối quan hệ tình dục, dẫn đến việc cô ấy mang thai.
Trong khi Từ Trạch Khải tìm hiểu về mối quan hệ giữa Dư Lệ Quyên và cha mình, anh ta phát hiện báo cáo xét nghiệm DNA của Vạn Trí Dũng và của chính mình, tự nhiên xuất hiện thêm một người tranh giành tài sản, anh ta không thể nào chấp nhận được.
Trong cơn thịnh nộ, Từ Trạch Khải đưa Dư Lệ Quyên đến nhà, đánh đập và tra hỏi, cuối cùng nạn nhân bị giết bởi một lượng ma túy D quá liều được tiêm vào cơ thể.
Kết hợp với những vết thương trên người Dư Lệ Quyên, cùng với sự thối rữa ở phần dưới bụng, do đó chúng tôi phán đoán, nạn nhân thứ hai, Dư Lệ Quyên, sau khi bị hành hạ đến chết, thì thi thể được để ở nhiệt độ phòng từ 36 đến 48 tiếng, trong thời gian đó Từ Tương Uyên phát hiện nạn nhân, đồng thời phát sinh tranh chấp với Từ Trạch Khải.
Từ Tương Uyên lấy gậy bóng chày đánh ngất Từ Trạch Khải, rồi dìm đầu nạn nhân trong bồn tắm đến chết.
Chúng tôi đã kiểm tra nước tìm được trong tổ chức phổi của Từ Trạch Khải, thành phần chất lỏng còn sót lại trong bồn tắm, cho thấy chúng là cùng một hệ chất lỏng.
Vạn Trí Dũng là do Từ Tương Uyên gọi đến, hai người bao thi thể Dư Lệ Quyên và Từ Trạch Khải lại, cất trong tủ lạnh.
Căn cứ vào các bằng chứng có được, phía chúng tôi chỉ có thể phân tích được một số tình huống như vậy mà thôi.”
Nói xong Chu Hải ngồi xuống, Mập Mạp thở phào nhẹ nhõm, may mà Chu Hải nhịn được, không nói sai lầm của mình, dù sao anh cũng là một người rất cố chấp.
Lưu Đại và mấy nhà lãnh đạo liếc mắt nhìn nhau, mặt mày vui mừng mở đầu tràng vỗ tay, chi đội trưởng Hoàng cũng không ngừng gật đầu.
“Những phán đoán của pháp y Chu và thẩm vấn cơ bản coi như khép lại.
Hoàng Trọng Sinh, anh nói qua một chút về tình hình hỏi cung tối qua đi.”
Chi đội trưởng Hoàng cầm một xấp giấy A4 lên, nói.
“Tối qua, việc đột ngột thẩm vấn Vạn Trí Dũng vô cùng thành công.
Chúng tôi chỉ đem ảnh chụp thi thể Dư Lệ Quyên đưa ra, hỏi hắn: Dư Lệ Quyên chết thảm quá phải không? Hắn liền che mặt mà khóc không kiềm được, sau đó cũng không tiếp tục giấu giếm.
Vạn Trí Dũng thừa nhận, hắn trợ giúp Từ Tương Uyên giấu xác, vứt xác, tiêu hủy xe.
Đồng thời, kể Từ Tương Uyên đã sát hại Từ Trạch Khải như thế nào, quan hệ thân nhân giữa Từ Tương Uyên, Từ Trạch Khải và Vạn Trí Dũng ra sao, còn nói cả việc hai đứa trẻ bị trao nhầm vào năm đó.
Nội dung trùng khớp với báo cáo của pháp y Chu, nên tôi cũng không nhiều lời ở đây nữa.
Nói về mối quan hệ ở giữa của Dư Lệ Quyên với Từ Trạch Khải và Từ Tương Uyên, đó là một mối quan hệ đu đưa, hắn vô cùng thương tiếc, có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của hắn đối với Dư Lệ Quyên.
Mặt khác, bên phía pháp y Chu đã tìm được rất nhiều bằng chứng xác thực.
Vấn đề bây giờ là, làm thế nào để đưa nghi phạm Từ Tương Uyên về nước!”
Nghe được một nửa, cục trưởng Tống tiếp nhận những ghi chép từ tay chi đội trưởng Hoàng.
Lật ra xem một chút, vẻ mặt ông dần nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Tôi có lời khen cho tổ 2 của cục giám định tư pháp thành phố, vụ án này các cậu làm rất tốt, hướng phán đoán của các cậu rất chuẩn xác!
23h tối qua, cậu Hoàng báo cáo tình hình thẩm vấn cho cục phó Lưu.
Sau đó cục phó Lưu lại tìm tôi, nói về kế hoạch đưa người về.
Không biết ai mách nước cho cậu ta, tuy đơn giản nhưng lại hết sức hữu hiệu.”
Đang nói đến đó, điện thoại của cục trưởng Tống không ngừng vang lên, ông ta khoát tay, nói xin lỗi.
Nhìn thoáng qua màn hình, trong nháy mắt, ông ta nở nụ cười, nhìn tất cả mọi người một vòng.
“Không vòng vo nữa, tôi nói tiếp đây.
Chúng tôi đã nhờ bí thư Chung tìm đến tập đoàn xây dựng Đông Tường của nghi phạm, dù gì đó cũng là doanh nghiệp nhà nước, lý tưởng chính trị rất cao, cũng cực kì phối hợp giúp sức cho chúng ta.
Đúng lúc nhân viên phụ trách chi nhánh ở Tây Phi của bọn họ xảy ra vấn đề, việc này nội bộ tập đoàn đều biết, nhưng chưa biết quyết định phái ai đi.
8h Sáng nay, chủ tịch của bọn họ đã điện thoại cho Từ Tương Uyên.
Gọi hắn về nước trong tuần này, tạm thời đảm nhiệm công tác ở Tây Phi, sau khi ổn định sẽ để nhân viên khác tiếp quản.
Sau đó, chúng ta sẽ “dời” vị trí địa lý của Tây Phi về đây.
Điều này chắc sẽ khiến Từ Tương Uyên vô cùng sốt ruột, nếu hắn thật sự rời đi, sẽ không thể quay về Anh được nữa.
Vừa nãy tôi nhận được tin, hắn đã mua vé từ Anh về Bắc Kinh lúc 9h10’, 21h10’ đêm nay sẽ về đến Bắc Kinh.
Sao nào? Nhiệm vụ các cậu giao, tôi hoàn thành như vậy, các cậu hài lòng chứ?”
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại