Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 22: Chương 22: Xác Chết Trương Phình (2)




Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!

- --------------------------------

Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng thắng xe vang lên, Chu Hải biết là thợ lặn đến.

“Chi đội trưởng Hoàng, tôi đi xem thi thể đây.”

Chu Hải xách theo vali nặng nề bước xuống thềm đá.

Chỗ này cách bờ hồ tầm 8 mét độ sâu, càng tới gần mặt nước, mùi xú uế tử thi càng rõ ràng.

Mập Mạp bị viêm họng, mùi thối như vậy khiến anh ta nôn khan từng cơn.

Dù đang ngậm kẹo bạc hà, vẫn rất khó có thể chịu được, nhưng anh ta vẫn kiên trì đi theo Chu Hải xuống dưới.

Tới bên mép nước, chiếc bao màu trắng bạc chống nước và quấn dây thừng bên trên đang bị buộc vào máy bơm nước bên cạnh, để tránh trôi đi chỗ khác. Chu Hải nhìn vào thông qua một lỗ hổng trên bao.

Bao chống thấm bên ngoài được quấn ít nhất hai lớp, chắc chắn, gây thừng màu đỏ lam xen kẽ, dây thừng bên ngoài vẫn còn nguyên, trên đầu dây thừng có một vật hình trái tim.

Đây là một loại dây thừng tương đối chắc chắn, rất khó mài mòn.

Phần cuối sợi dây thừng bị ngâm trong nước rốt cuộc cũng nổi lên, Chu Hải đưa tay nhặt lên, nó được thắt thòng lọng, phía dưới không có vật gì.

“Chắc là tảng đá hoặc vật nặng gì đó đã rơi ra bên dưới, trong quá trình bơm nước đã tạo ra lực hút nên vật đó và dây thừng mới tách ra.

Cũng vì điều đó nên thi thể mới bị hút lên.”

Phần chân của thi thể đã xuất hiện tình trạng “lột găng” (1).

Chu Hải chỉ giở ra một góc của cái bao, mùi xú uế kia đã tăng lên. Nhìn trạng thái của dây thừng, Chu Hải ngừng lại.

“Mập Mạp, gọi người đưa thi thể về trung tâm đi, mở ra ở đây là không chuyển về được nữa đâu.”

Mập Mạp đã làm việc này hơn 3 năm, từng tiếp xúc qua nhiều trường hợp ‘trôi sông’, ‘trôi biển’, ‘trôi cống rãnh’.

Dù gì Đông Nam cũng là thành phố ven biển, có nhiều người nghĩ quẩn thường hay nhảy suống biển tự sát.

Nếu được, anh ta thật muốn đi phổ cập kiến thức cho người dân, một người chết trôi, khi phát hiện được thì tình trạng đã vô cùng thảm bại, nên tuyệt đối đừng bao giờ chọn cách chết như vậy.

Có điều, “xác chết trương phình” (2) với mức độ thối rữa cao như vậy, thật sự hiếm thấy.

Dù Chu Hải không nói, anh ta cũng biết, nơi này không phải hiện trường đầu tiên.

Tất cả dấu vết trong nước, phải chờ tin từ thợ lặn.

Mập Mạp chịu đựng cảm giác chực chờ nôn ra, dùng sức gật đầu.

“Để tôi gọi người. Đúng rồi, chi đội trưởng Hoàng, lát nữa tôi sẽ gửi 2 tấm hình chụp vết bánh xe qua điện thoại ông, 2 dấu vết này được phát hiện ở trên bãi cỏ gần hồ nước, thời gian có thể là 5-7 ngày trước.”

Chi đội trưởng Hoàng khoát khoát tay, ngăn động tác của Mập Mạp lại.

Ông đã sớm liên hệ nhờ xe của nhà tang lễ giúp chở tử thi. Dù sao đây cũng không phải là chuyện mà ai cũng đồng ý làm, tử thi dù có được bao bọc kín đến mức nào, thì trong một tuần tới chiếc xe cũng không thể sử dụng được.

Mùi xú uế tử thi, có thể xâm nhập vào tất cả các vật thể, không chỗ nào tránh được.

Không nói nhiều, Chu Hải nói thẳng với chi đội trưởng Hoàng.

“Nơi này chỉ là hiện trường vứt xác. Không nhiều chứng cứ, chờ tới khi có kết quả từ thợ lặn thì nói với tôi.

Về phần hình chụp, chúng tôi sẽ so sánh cả hai phương diện.”

Chi đội trưởng Hoàng ngăn Chu Hải lại.

“Tôi sẽ đi xem các cậu khám nghiệm, nếu có kết quả ở đây, bọn họ sẽ lập tức báo với tôi.”

Mấy người bọn họ nhanh chóng trở lại trung tâm, thay quần áo chuyên dụng.

Chu Hải “cống hiến” một chai dầu bạc hà tinh khiết đem từ nước ngoài về.

Mọi người dùng nó bôi dưới mũi, cái thứ the the gay mũi tạo ra một cảm giác không thể gọi là dễ chịu, nhưng so với mùi xú uế của tử thi thì cảm giác này đúng là như bay thẳng tới thiên đường.

Thi thể đã được vận chuyển tới.

Thứ mùi kia bay xa 800 dặm, thật là sởn gai óc.

Còn chưa đến một phút, nhân viên vận chuyển đã khiêng thi thể xuống tới nơi, đẩy ngay vào phòng giải phẫu thứ tư, căn phòng dành riêng cho những thi thể có mức độ thối rữa cao.

Các nhân viên trong sảnh mở toang hết cửa trước cửa sau, lấy mấy tờ giấy phe phẩy, hi vọng cái mùi này nhanh chóng tản đi.

Dù hệ thống thông hơi trong phòng giải phẫu này vô cùng hoàn hảo, nhưng cái mùi này đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.

Mập Mạp giơ máy ảnh lên, chăm chú chụp ảnh bao bọc bên ngoài và nút thắt buộc xác chết, Lương Hồng Cương ở bên cạnh giúp anh ta dán thước đo tỷ lệ.

Chợt, Chu Hải phát hiện, mặt nạ phòng độc của Lương Hồng Cương đang đem trên cổ.

“Cậu Lương, mặt nạ phòng độc để làm gì mà cậu không đeo vào?”

Lương Hồng Cương lúng túng ngẩng đầu.

“Anh Hải! Em bị viêm mũi nặng, không ngửi thấy mùi thối gì, nhưng nếu đeo mặt nạ, sẽ rất khó hô hấp.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Chu Hải chùng xuống.

“Cậu nghĩ tôi đang đùa cậu sao? Đây là nơi làm việc, không phải lớp học thảo luận, thối hay không đâu phải là vấn đề. Trong mùi xú uế của tử thi có rất nhiều chất độc, đeo mặt nạ là biện pháp an toàn tiêu chuẩn. Đến chuyện này mà tôi còn phải giải thích cho cậu sao?”

Lương Hồng Cương trợn tròn mắt, Chu Hải chưa bao giờ thể hiện sự nghiêm khắc như vậy, cậu ta sợ đến mức lập tức đeo mặt nạ lên.

Lúc này Chu Hải quay lại bàn giải phẫu, cắt dây, cố gắng lần theo hướng gói, tháo bọc chống nước ra.

Khi toàn bộ tầng thứ nhất của lớp bao bọc được tháo xuống, Chu Hải mới phát hiện ra một thứ.

“Trông giống một chiếc lều nhỉ?”

Mập Mạp gật đầu.

“Giống thật, để tôi xem thử có nhãn hiệu gì không.”

Nói rồi, anh ta đem cái bao trải lên bàn điều khiển bên cạnh, kiểm tra cẩn thận.

Tiếc là toàn bộ cạnh lều đã được cắt ra, chỉ còn lại một khoảng đủ lớn để gói thi thể.

Mập Mạp nhíu mày, vẫn không từ bỏ hi vọng.

Dùng thuốc thử ninhydrin xịt vào trong bao, một lúc sau, xung quanh xuất hiện những dấu vân tay không trọn vẹn.

Tuy không đủ rõ ràng nhưng vẫn khiến Mập Mạp vô cùng hài lòng.

Anh ta không phí lời nữa, nhanh chóng lấy mẫu và chụp hình.

Anh ta làm xong bên này, Chu Hải đã xử lý xong lớp bao bọc thứ 2. Khi lớp bao bọc này được gỡ ra, trong nháy mắt chi đội trưởng Hoàng nôn khan mấy tiếng.

Mặt nạ phòng độc có thể phòng ngừa khí độc, nhưng không ngăn được mùi hôi thối.

Bất luận nơi này trang bị hệ thống thông gió xịn tới đâu, thì bây giờ chỉ có một chữ thối mà thôi.

“Cậu Lương, chỉnh thông gió lên mức cao nhất đi!”

“Vâng.”

Mập Mạp tranh thủ thời gian chụp hình thi thể.

Bây giờ mọi người mới phát hiện, nạn nhân mặc trên người cái áo mùa thu (3) màu đen bên trong và áo len cổ cao bên ngoài màu xanh ngọc, thân dưới là một cái quần mùa thu cùng màu và một cái quần leo núi màu đen.

Thắt lưng đã đứt, toàn bộ phần áo tập trung ở dưới nách.

Quần trơn tuột đến phần hông, bìu (4) to ra như quả cầu.

Phần bụng to ra như phụ nữ mang thai, mạng lưới tĩnh mạch màu xanh đậm dưới bụng có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Chu Hải dường như không bị thứ gì quấy nhiễu, anh và Lương Hồng Cương cùng nhau cởi bỏ quần áo nạn nhân.

Cảm xúc khi chạm tay vào khiến toàn thân Lương Hồng Cương run lên một hồi.

Trên người nạn nhân dường như được bôi một lớp dầu, mềm và trơn, hơi dùng sức một chút đã tróc ra một khối da thịt.

Chu Hải tiếp tục cúi người, vừa nghiêm túc quan sát thi thể, vừa nói để Lương Hồng Cương ghi chép.

“Nạn nhân là đàn ông, cao 175 cm, trên người không có chứng nhận nhân đân và bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, bên ngoài cơ thể không có vết thương rõ ràng nào, hen tử thi rất nhạt.

Chỉ có điều… Ở bẹn phải nạn nhân phát hiện một vết sẹo, có vẻ là từ lúc 5 tuổi, vết sẹo này cho thấy nạn nhân từng trải qua phẫu thuật thoát vị bẹn (inguinal hernia), trên bề mặt có xăm một số chữ cái.

Hai mắt nạn nhân lồi ra, lưỡi cũng lồi ra bên ngoài, miệng và mũi tràn ngập vật chất nôn mửa, tay và chân hình thành lột găng rất rõ.

Trực tràng tràn ra khỏi hậu môn, tử thi thối rữa ở mức độ cao.

Nhiệt độ bên ngoài vào thời điểm này, ban ngày có thể lên tới 40 độ, nhiệt độ thấp nhất vào ban đêm cũng không thấp hơn 29 độ, theo mức độ thối rữa của thi thể thì nhiệt độ trong nước có thấp hơn một chút.

Có vẻ thời gian xác chết bị vứt xuống nước là từ 5-7 ngày.”

Tay Lương Hồng Cương khựng lại, Chu Hải nói thời gian vứt xác, mà không nói thời gian tử vong.

Chu Hải không ngước lên, nói tiếp.

“Phân tích dựa trên nhiệt độ trung bình của thành phố Đông Nam và cách ăn mặc của nạn nhân. Thời điểm nạn nhân tử vong có thể là vào cuối đông đầu xuân, hoặc cuối thu đầu đông.”

Mắt của chi đội trưởng Hoàng sáng lên.

“Pháp y Chu, ý của cậu là, nạn nhân được giữ đông lạnh sau khi chết nhưng 5-7 ngày trước mới bị vứt xuống hồ nước đó?”

- --------------------------------------------

*(1)Lột găng: là sự sưng phồng của da bàn tay hoặc bàn chân, lớp biểu bì trên cơ thể dần tách rời ra. Khi xác chết được ngâm trong nước trong một thời gian dài (1 tuần vào mùa hè và 2-3 tuần vào mùa đông), kết hợp với sự tự phân hủy, móng tay và móng chân sẽ rơi ra, tạo ra hình thái giống một chiếc găng tay (hoặc chân).

(2)Xác chết trương phình (bloated cadaver/ giant cadaver), là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết. Sau khi chết, hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngừng lại, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch khiến cho các vi khuẩn thối rữa tồn tại ký sinh trong cơ thể người khi còn sống sinh sôi mạnh mẽ. Số lượng vi khuẩn thối rữa cực lớn có thể sinh ra một lượng khí màu xanh đen. Thứ khí thối rữa này tràn khắp bên trong cơ thể, làm cho cơ thể người chết trướng to ra trông như quả bóng hình người.

(3) Quần áo mùa thu: loại quần áo dài bó sát mặc bên trong giống đồ lót để giữ ấm, bên ngoài sẽ mặc đồ bình thường, thường dùng ở những nước khí hậu ôn đới có mùa thu và mùa đông lạnh.

(4)Bìu (hay bìu dái): là một túi da mỏng, nhăn nheo, sẫm màu do các lớp của thành bụng trĩu xuống tạo thành nằm tiếp giáp với lớp da vùng bụng dưới, ngay dưới dương v*t và phía trước hậu môn, có một gờ ở giữa, bên trong có một vách chia thành hai túi làm nhiệm vụ chứa đựng và nâng đỡ tinh hoàn.*

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.