“Cô là ai?” Nikolai Wroth lại gặn hỏi, ngạc nhiên trước giọng nói vững vàng của bản thân.
Lúc anh nhìn thân ảnh cô bước ra ánh sáng, anh thấy như muốn thở hắt một
hơi ngây ngốc – giả sử loài của anh có hô hấp – bởi vẻ đẹp của cô chói
lòa, vẻ đẹp mà từ xa nơi chiến trường anh chỉ có thể thoáng nhìn thấy.
Gương mặt ấy đã thu hút anh đến mức bất cẩn quên cả hiểm nguy trước mắt.
Dù cô có cho rằng anh nhận biết được loài của mình, tất cả những gì anh có thể khẳng định là cô không phải con người, và anh cũng chẳng biết tí gì về thân
phận của cô. Hình dáng hai lỗ tai nói lên cô là yêu tinh, nhưng cô lại
có cặp ranh nanh nhỏ nhất anh từng thấy.
“Thả tôi
ra,” sinh vật ấy nói. Làn da không chút tì vết, môi hồng như san hô, tóc đỏ như lửa. Cặp mắt đang tán thưởng anh là một màu xanh lá khó thể
tưởng tượng.
Cái cách mà cô nắm lấy hai song sắt ấy rất mời gọi – tất cả mọi thứ về cô đều rất … mời gọi.
“Thề trung thành với vua của tôi, rồi tôi sẽ thả cô.”
“Tôi không thể làm vậy, nhưng anh cũng chẳng có quyền gì giữ tôi lại ở đây.”
Em trai anh
Murdoch chọn ngay lúc ấy để đi ngang qua, nhướng mày trước phát hiện của Wroth, lẩm bẩm, “Ôi Chúa ơi,” bằng tiếng Estonia. Rồi nó đi tiếp. Tại
sao Wroth không thể làm điều tương tự?
“Tên cô là gì?” Anh không quen khi câu hỏi của mình không được đáp lại.
Lại vuốt ve song sắt thêm một cái. “Anh muốn nó là gì nào?”
Anh nhăn mặt. “Cô có phải là ma cà rồng không?”
“Lần cuối
tôi kiểm tra lại thì không.” Chất giọng cô rất gợi tình. Anh không thể
xác định giọng của cô đến từ nơi nào, nhưng nó luôn kéo dài, lại ngọt
như mật ong.
“Cô có mang ác ý đến chúng tôi không?”
Cô xua xua tay. “Ồ, Chúa ơi, có chứ! Tôi yêu, yêu, yêu việc giết những con đỉ làm sao!”
“Vậy thì rục xương ở đây đi.” Làm như cô có thể giết một con ma cà rồng vậy. Chiều
cao của cô chỉ hơn một mét rưỡi, thân hình cô lại mong manh – ngoại trừ
bộ ngực đẫy đà được chiếc áo thun bó ôm sát người.
Ngay trước
lúc anh định xoay người, anh thấy đôi mắt cô thu hẹp. “Tôi ngửi thấy mùi khói đấy,” cô gọi với theo. “Ivo Tàn Ác đã đốt sạch kho dữ liệu trước
khi hắn bỏ chạy, đúng không?”
Wroth sững người, hai tay nắm chặt vì anh buộc lòng phải quay lại.
“Phải,” anh nghiến răng ra, một lần nữa đứng trước phòng giam.
“Và quân đội của vị vua mới này chỉ toàn là Forbearer – tức những con người đã bị
biến đổi đúng không? Nhưng chắc sẽ không vấn đề gì. Tôi chắc rằng vị vua này có hiểu biết rất rộng về danh sách dài ngoằn những kẻ thù của Đoàn
Quân trong giới Lore. Anh ta sẽ chẳng cần những tư liệu được tích trữ
hàng nghìn năm qua ở lâu đài này đâu. Thật ra, tôi rất chắc rằng đó
không phải là lí do anh chọn căn cứ đóng quân này trong bốn cái khác,
bao gồm cả đế đô.”
Làm sao cô ta có thể biết rõ kế hoạch của họ như vậy?
Wroth có thể lên kế hoạch chiến đấu cùng phục kích bao vây – anh được thăng cấp chỉ
dựa vào những chiến công của mình – nhưng anh không hề biết gì về thế
giới này để có thể cải cách quân ngũ. Không may thay, anh cũng không
phải là người duy nhất.
Kẻ mù dẫn
lối cho kẻ mù. Khi mà họ đã tìm thấy kho tư liệu bị biến thành đống tro
tàn bốc khói, đó là những gì Kristoff đã lẩm nhẩm.
“Cô muốn mặc cả sự tự do của bản thân sao? Nếu cô thật sự có được thông tin, tôi có thể đoạt nó từ cô.”
“Tra tấn
sao?” cô ta hỏi, cười thành tiếng. “Thông tin đầu tiên tôi sẽ tiết lộ
cho anh? Đó là tôi không khuyến khích hành động tra tấn tôi đâu. Tôi
không thích thế, đồng thời dễ hờn dỗi khi bị người ta dùng kìm tra tấn.
Là khiếm khuyết của tôi.”
Mấy thứ
trong những phòng giam ấy, trong số đó biết bao nhiêu thứ anh thậm chí
còn chưa được nghe tới, còn không thể tưởng tượng ra, hú hét rồi càu
nhàu trước lời nói trên.
“Giờ thì
đừng nên cãi nhau nào, ma cà rồng. Thả tôi ra, rồi chúng ta sẽ đến phòng anh để nói chuyện.” Cô vươn ngửa bàn tay mảnh khảnh về phía anh. Một
vệt tro nổi bật giữa làn da trắng như thạch cao của cô.
“Tôi không nghĩ thế đâu.”
“Anh sẽ yêu cầu tôi đến mà thôi. Anh sẽ cảm thấy thật cô đơn trong căn phòng mới, và sẽ thấy khó chịu. Tôi có thể để cho anh vuốt tóc mình đến khi
ngủ mới thôi.”
Anh bước đến gần hơn, rồi hạ thấp giọng để rất nghiêm túc mà hỏi cô, “Cô bị điên, phải không?”
“Như – là – những – kẻ – làm – nón – vậy (*),” cô thì thầm một cách bí ẩn.
(*) mad as hatter: cụm từ thông dụng dùng trong văn nói. Khoảng thế kỉ 18,
19 ở Anh, người ta sử dụng thủy ngân để làm nỉ, chất được dùng để tạo
nón lúc bấy giờ. Các công nhân trong những nhà máy nón đó bị đặt trong
phạm vi tiếp xúc với kim loại đó, chúng dần dần tích tụ trong cơ thể họ
qua thời gian dài, dẫn đến một số người mắc chứng mất trí do ngộ độc
thủy ngân (~ theo anh wikipedia)
Anh cảm thấy có chút đồng cảm với sinh vật này. “Cô ở trong đây bao lâu rồi?”
“Bốn … ngày dài … vô cùng tận.”
Anh trừng mắt nhìn cô.
“Đó cũng là lí do tôi muốn anh mang tôi theo cùng. Tôi không ăn nhiều đâu.”
Khắp ngục tù lại rộ lên tiếng cười.
“Đừng có nín thở mà chờ.”
“Chắc chắn không nín được như anh rồi, Forbearer.”
“Làm sao cô biết tôi là ai?”
“Tôi biết tất cả mọi thứ.”
Vậy thì, nếu thật thế, cô sở hữu sự giàu có mà họ không có.
“Để lại cô
ta đi,” Murdoch giục tại ngưỡng cổng ngục giam. Đôi lông mày nó nhíu
lại, không còn nghi ngờ gì là đang khó hiểu trước hứng thú của anh trai
nó. Wroth chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ. Khi còn là người, một là họ tự
tìm đến anh, không thì anh cũng không cần. Trong thời kì chiến tranh ấy
anh không có thời gian. Còn khi là ma cà rồng rồi thì anh cũng chẳng có
nhu cầu ấy. Cho đến khi anh tìm được Cô Dâu của mình.
Anh lắc đầu
nhìn sinh vật yêu tinh điên rồ này, rồi ép mình phải cất bước, nhưng anh lại tưởng mình đã nghe tiếng cô thầm thì, “Gọi tôi đến nhé, Tướng
Quân,” khiến tóc gáy anh dựng đứng hết cả lên.