Đôi mắt của Wroth nhóe lên màu đen và giọng của anh trầm xuống. “Anh sẽ hủy cái thứ đó nếu anh thấy nó.”
Phản ứng của anh làm cô ngạc nhiên. “Anh chắc chắn sẽ không thể tới gần được nó.”
“Myst, anh đã cảm thấy được tình cảm em dành cho anh, cảm thấy sự vùng vẫy của em với chúng. Anh biết em quan tâm đến anh mà.” Nhiều khoảnh khắc trôi
qua trong lúc họ nhìn chăm chăm vào mắt nhau.
Cô quá yếu đuối, không xứng đáng với gia đình của mình, cô biết, đặc biệt
khi trái tim của cô đã nảy lên khi bắt gặp hình dáng của anh. Nhưng cô
lại lắc đầu. “Em không thể. Chỉ là muộn màng quá rồi. Em có quá nhiều
thứ có thể đánh mất tại nó. Em sẽ không tổn thương gia đình của mình
bằng cách chấp nhận anh.”
“Kristoff mong muốn hòa bình. Anh ta sẽ chiến đấu với Đoàn Quân cùng bọn em. Đối
với bọn họ em sẽ không xảy ra xung đột. Và anh sẽ … cố gắng đối với chị
em của em, Myst. Bây giờ anh đã biết họ quan trọng với em đến dường nào
rồi. Tin anh đi, anh biết mà.”
Cô gõ gõ cằm. “Vậy anh có thấy được cái việc bị bắt buộc phải quên đi bọn
họ khiến cho em cộc cằn không? Huh? Còn nếu mà anh lại thấy thêm nhiều
việc trong ngữ cảnh sai lệch nữa thì sao? Chuyện này sẽ có tái diễn lần
nữa và lần nữa.”
“Anh sẽ không uống từ em.”
Cô đảo tròn mắt. “Yeah, làm như vậy chẳng khác nào em cuối cùng cũng sẽ đập tan được con nghiện Xbox của mình.”
“Anh thấy vui rằng em cũng cảm thấy như vậy về lựa chọn đó. Anh đã từng thề
sẽ không dùng những thông tin đó để hại loài Valkyrie trong bất cứ
phương pháp nào. Và anh sẽ nói với em tất cả những điều anh đang nghĩ
như thể em có thể đọc được suy nghĩ của anh. Chúng ta đã cưới nhau.
Chúng ta cũng nên biết những bí mật của nhau. Myst, chúng ta cùng một
giuộc mà.”
Điều đó khiến cô chần chừ. Cô cũng cảm thấy như thế. Cùng một giuộc.
Cô đang nghĩ cái con khỉ mốc gì thế? Anh đã chuẩn bị tẩy não của cô.
Làm cho giọng nói của mình rắn rỏi, cô nói, “Wroth, em xin lỗi, nhưng em
không thể nào tin anh – “ Lời nói của cô bị cắt mất bởi một cánh tay
khổng lồ đang siết mất dưỡng khí từ cổ cô. Không phải là một con ghoul.
Một con demon? cô suy nghĩ hỗn loạn. Một con demon bị biến đổi?
Wroth nâng thanh kiếm của mình, một ánh nhìn hoang dại, giết người trong mắt
anh, nhưng cánh tay đó siết chặt và anh đông cứng lại.
“Tao sẽ không làm thế nếu tao là mày đâu,” Ivo nói trong lúc hắn đi nhàn tản đến trước băng đảng ma cà rồng của hắn. “Hắn ta sẽ bứt đầu ả ta ra ngay khỏi cổ đấy.” Ánh mắt đỏ của Ivo lướt qua cô. “Nào Myst, anh tưởng anh
đã nói với em hãy đợi trong ngục của mình.” Với tên demon, hắn nói, “Ả
ta không phải là người đó.
Hắn ta nheo mắt nhìn về phía Wroth. “Vậy mày chính là đứa con người bị biến đổi đã chiếm lấy mất thành lũy của tao. Lựu đạn? Súng ống? Tao sẽ giết
mày chỉ vì làm cho cuộc chiến tranh giữa bọn ta thêm mất dạy hơn.” Hắn
ta liếc mắt từ Wroth sang Myst, rồi quay trở lại một vòng, mỉm cười khi
thấy thân thể của Wroth như rung lên với sự căng thẳng. “Tao nghĩ là tao có một thứ hắn ta đang mong muốn rất nhiều đấy. Tao sẽ lấy mạng hắn để
đổi.”
Con demon giữ chặt cổ của cô. Cô vùng vẫy trong tay hắn cho đến khi cô có
thể thở, nhưng hắn ta mạnh không thể tưởng nổi. Hắn ta là một con demon
bị biến đổi, lẽ ra là một thần thoại thật sự. Rõ ràng, Đoàn Quân đã mới
nâng cấp trò chơi của mình. Cô đã biết hắn ta đang rắp tâm làm cái gì mà …
Wroth
có thể ngay lập tức trace đi. Bọn chúng không thể có anh, trừ khi chúng
có cô. Đôi mắt của Wroth đang đánh giá, và cô có thể thấy anh đang
nghiên cứu tình huống này.
“Mày bước vào trong ánh sáng mặt trời, và tao sẽ thề với the Lore tao sẽ thả ả ta. Tao sẽ săn lùng ả nhiều lần nữa, nhưng trong bình minh hôm nay
tao thề rằng ả sẽ sống sót. Nếu mày lại trace đi, tao sẽ mang ả ta trở
về Helvita và thưởng thức da thịt hoàn hảo của ả mỗi đêm cho đến vĩnh
hằng mới thôi.”
“Đấu với tao, thằng hèn,” Wroth nghiến ra, đôi mắt anh đen thẫm, cơ bắp anh căng cứng và kết chặc trong cơn thịnh nộ.
“Tại sao tao phải làm thế chứ?” Giọng của Ivo thấy khó hiểu. “Đấu với mày để lấy được những thẻ bài tao đã có sẵn?”
Wroth quá to lớn và mạnh mẽ vậy mà sức mạnh đó lúc này lại vô dụng đối với
anh bởi vì bọn họ sẽ không chiến đấu với nhau. Cô có thể cảm thấy sự
phẫn nộ cuồn cuộn khỏi người anh như sóng.
“Mày biết lúc này chúng tao đang là thế mạnh. Và mày biết lời thề của tao sẽ thôi miên tao thả ả ta ra.”
Cô đã thấy Wroth phân tích tình hình, và cô đang thấy khoảnh khắc chính
xác mà anh đưa ra lựa chọn của mình. Một cỗ bình tĩnh như trào qua người anh.
“Mạng của ả ta hay của mày.”
Một cái gật chắc nịch. “Được thôi.” Không chần chừ. “Coi như được đi.”
“Trò bắt cóc và thả người?” Myst giễu cợt nhìn Ivo trong lúc hắn và băng
đảng của hắn trace cùng với cô vào trong bóng râm để sẵn sàng đón bình
minh. Những giọng hót của chim chóc đã bắt đầu. “Mày giỡn với tao hả?”
Với Wroth, cô nói, “Anh sẵn sàng để thành tro tàn lắm hả?”
Ánh mặt trời chạm vào đầu ngọn cây, hạ xuống từng cm từng cm một giày vò.
Anh đứng vững chắc và thật dũng cảm, như thể anh thấy tự hào khi có thể
trao đổi mạng sống của mình cho cô.
Ngọn gió thoảng ban mai thổi tóc anh khỏi khuôn mặt. Đôi mắt của anh dính chặt lấy cô.
Ánh sáng mặt trời chỉ cách anh còn vài cm, gần như chạm đến đám rong rêu
trên cây sồi đang làm lung lay móng của những lăng mộ. Lúc này cô cảm
thấy sự phẫn nộ như cô chưa bao giờ được biết. “Wroth, đừng có ngu.”
Trong một giọng trầm và bình ổn, anh nói, “Anh yêu em, Myst.”
Tình cảm bùng nổ trong ngực cô để trả lời câu nói của anh. Đúng, anh đã đối
xử bất công với cô, và đúng, anh là một con ma cà rồng, nhưng …
Ánh sáng hắt vào anh. Anh còn không nhắm mắt lại để chống ánh sáng chói đến nỗi còn làm ch omat18 cô đau.
Và cô biết rằng làm thế là vì anh muốn nhìn thấy cô lâu hơn một chút.
Nhanh thôi, cường độ của mặt trời quá lớn; anh quỳ sụp xuống, đôi tya anh co
chặt lại trong đau đớn. Anh mở mắt mình một lần nữa. Lóe sáng, không che dấu. Ánh nhìn cuối cùng.
Anh ấy sẽ chết.
Họ luôn luôn chết.
Chỉ … biến mất.
“Không.” Nói từ ngữ đó ra ngoài như là đánh ầm vào một ngọn núi để giải thoát
cho một trận lở tuyết. Một người bất tử như anh không cần phải chết. Anh có thể sống với cô. “Không, không, không.”
“Milaya, đừng vùng vẫy nữa,” anh nghiến ra. “Đã lỡ rồi.”
Con demon đang giữ lấy cô ngửi như những miếng thịt tanh rữa. Băng đảng ma
cà rồng hèn nhát đó cười khinh cái chết của Wroth trong khi anh vĩ đại
hơn bọn chúng rất nhiều. Sao chúng dám?
Cô đã đợi hàng thiên niên kỉ để yêu – cô đã đợi anh – và họ dám lấy anh từ cô. Từ Myst the Coveted. Cô hét lên một tiếng dài và to với thanh âm
rít mà khiến loài của cô nổi tiếng. Thanh âm mà dự báo cái chết. Con
demon nguyền rủa và cố gắng bẻ cổ cô, nhưng cơ của cô đã được đặt trong
tư thế hoàn hảo để tránh nó.
Wroth giãy người về hướng cô, cố gắng đến bên cô ngay cả trong lúc anh bị đốt cháy từ bên trong. Chiến đấu để bảo vệ cô trong lúc anh chết.
Anh là của cô.
Cô giải phóng cánh tay của mình và nâng chúng lên. Tia sét nảy vào trong bàn tay của cô và luồn trong thân thể cô. Rằng họ dám …
Hai tên đang giữ cô bị đánh tung ra ngoài, tiếng sấm nổ rền nổ tung từ bên
trong chúng. Bàn tay cô phóng xuống để chụp lấy thanh kiếm của một tên
trong lúc hắn văng ra ngoài ánh sáng.
Cô tấn công, chặt chém và cào cấu những tên khác trong khi món quà tia sét trực tiếp quý hiếm từ những vị đang ngủ đổ đầy sức mạnh vào trong cô.
Cô hạ gục qua quân số chúng, nao núng một chút còn không có khi cánh tay cô bị gãy và một chuôi kiếm đánh nứt xương gò má của cô. Đừng nhìn bằng con mắt đó, đổi tay đi. Cô chém một đường thẳng xuyên tới Ivo, kẻ duy
nhất còn sót.
“Và đây tôi nghĩ cô chỉ là đứa xinh đẹp mà thôi.” Với một cú khom người giễu cợt, tên nhát gan đó trace đi.
Cánh tay bị vỡ tan, gương mặt bị đánh nhão nhoẹt ra, cô bay đến bên Wroth.
Cô cố gắng vô ích che chắn cho thân thể của anh, kéo lê anh vào trong
bóng mát ngay cả khi cô đang cắn mở cổ tay của mình cho anh uống. Anh
đang bất tỉnh, thân thể của anh vặn vẹo trong đau đớn, làn da của anh
nhìn như dung nham đang cháy bên trong anh.
“Dường như chúng ta đã lỡ buổi tiệc rồi,” Regin nói trong lúc cậu ấy cùng Cara dạo bước đến hướng Myst. “Sao Myst lại được giết hết bọn ma cà rồng vậy chứ? Không. Thật mà. Chuyến này lẽ ra chỉ có ghoul mà thôi.”
“Myst, cậu đang làm cái gì vậy? Bọn tớ nghe tiếng hét của cậu và tưởng có
chuyện gì quan trọng lắm,” Cara nói. Cậu ấy phất một cánh tay thờ ơ về
hướng thân hình đang quằn quại của Wroth, rõ ràng không thể nào hiểu
được tại sao Myst đang kéo lê anh với một tay trong lúc đẩy cổ tay đang
bị cắt của cô vào trong đôi môi anh. “Sinh vật đó chết. Bỏ hắn đi.”
Regin thêm vào, “Oh, Freya của tôi, Myst. Hắn ta là một con ma cà rồng. Để cho hắn bị nướng chín đi.”
Myst rít một tiếng và táp răng về hướng hai chị em cô. Rồi cô hét lên hai tiếng cô chưa bao giờ thốt ra suốt cuộc đời mình –
“Giúp tớ.”