Làn khói mang mùi từ đầm lầy, hot dog nóng hổi và bia mặn bốc lên đến Myst
và chị em cô khi họ đang đậu trên một mái nhà mà ở dưới nó là một mớ hỗn độn gọi là Bourbon Street.
Có những lời đồn đại rằng ma cà rồng đang ở đâu đó tại New Orleans.
Ma cà rồng ở Louisiana? Chưa từng nghe tới.
Nếu chỉ có một số tên đỉa ở đây thì cô, Nïx và Regin đã vẩn còn đang ở Val
Hall, trang viên của họ trên nhánh sông, chơi trò chơi điện tử. Nhưng
một người bạn demon đã thề anh ta thấy một – và một phantom đã thì thầm
rằng không chỉ có một, mà là hai phần tử ma cà rồng.
Mắt của Myst đưa qua cảnh vật, cố gắng đang giữ tập trung và không chú ý
đến những cặp đang ở trong các con hẻm tối. Nếu Daniela đang ở đây cô ấy sẽ thổi cho họ một nụ hôn và làm lạnh họ lại, đóng băng tay và mông
trong khi đang sờ giữa chừng và làm chị em cô cười nắc nẻ và cười lăn
cười bò trên mái nhà. Myst cho rằng Valkyrie rất dễ bị mắc cười.
Nhưng việc tập trung đã chứng minh sự vô ích kể từ khi tim cô đã rộn nhịp từ ý nghĩ có ma cà rồng ở đây. Nếu vì một lí do nào đó họ đã đến Thế Giới
Mới – nơi Đoàn Quân trong lịch sử đã thấy thông thường và dưới họ - nó
vẫn không có nghĩa là anh ấy.
Wroth. Một trong những nỗi hối hận thực sự của cuộc đời cô.
Mỗi ngày, cô trầm ngâm rằng lẽ ra cô không để tên ma cà rồng đó chịu khổ - cô đã nên giết hắn.
Regin thảy con dao lên, đỡ nó với đầu vuốt của mình, rồi lại tung nó lên một
lần nữa. “Cậu biết không, không phải là tớ tin rằng có ma cà rồng ở đây – vì nó chỉ là thứ nhảm nhí – nhưng nếu chúng có ở đây, chúng đã phải
biết đây chính là địa phận chúng ta.”
“Chúng ta có nên hỏi chúng để rõ hơn không? Hay có thể đập chúng?” Nix hỏi khi cô nhanh chóng vuốt mái tóc đen dài đến thắt lưng của mình. “Tớ đã nghe rằng chúng có thể làm đá lát nghĩa địa tốt lắm.” Ngay cả khi mang theo
một kiểu tóc thời xưa và lâu lâu một cái nhìn khó hiểu – cô ấy nhìn thấy tương lai rõ hơn thực tại – Nix vẫn nhìn như một siêu mẫu.
“Tớ nghiêm túc đó,” Regin nói. “New Orleans có thể một thời là địa điểm
huyền bí nổi tiếng trên thế giới, chúng ta điều khiển nơi nay rồi.”
“Chúng ta luôn có thể đưa Mysty the Vampire Layer để chiến đấu với chúng,” Nix nói tư lự. “Oh, đợi đã, cô ấy sẽ chạy mất với chúng.”
Regin nói thêm, “Hoặc dùng đòn lưỡi nổi tiếng của cô ấy để lột da từ người
chúng trong lúc bọn chúng một cách không thể giải thích xếp hàng để lần
lượt hiến tế bản thân mình.”
“Har-de-har-har,” Myst lẩm bẩm, nửa nghe họ. Cô đã bị chế giễu về chuyện này liên tục. Và cô đáng nhận nó. Cô cũng như đang bị bắt gặp đang quan hệ với bóng ma
của Bundy. Tất nhiên những người còn lại đã nghe lóm được những trò trêu nghẹo trong đàn và tin đã được lan rộng. Mọi thành phần khác của the
Lore – như là loài nympth, những con điếm ấy – thì thầm về sự thiên vị
vô đạo đức của cô đối với những con ma cà rồng. Nhưng nó không phải là
những con ma cà rồng số nhiều, nó chỉ có một.
Wroth. Cô run lên. Với những ngón tay chậm rãi, nóng bỏng của anh ...
Trên giường cô vào ban đêm, khi cô đụng vào mình, cô đã luôn tưởng về anh,
nhớ lại bộ ngực săn chắc của anh và dương vật của anh còn cứng hơn,
tưởng tượng sự hoang dại, sự mãnh liệt của anh nếu anh tìm thấy cô lần
nữa.
Thật sự, cô nghĩ lẽ ra anh phải tìm thấy cô bây giờ rồi. Cô đã – vô tình? –
cho anh máu của cô, rất có thể cho anh kí ức của mình, điều sẽ dẫn anh
thẳng đến đây. Cô thường cân nhắc về nụ hôn bồng bột đó. Cô đã không có ý định rõ ràng nào về việc cho anh máu của mình, nhưng có lẽ trong thâm
tâm mình cô phải chăng đã biết rằng răng nanh của anh sẽ trở nên sắc như dao cạo với sự có mặt của chị em cô? Cô đã muốn anh tìm thấy cô chăng?
Cô lắc đầu, cần phải giữ sự sắc bén. Annika, Daniela và Lucia đang ở đâu đó dưới kia.
“Nhìn kìa,” Regin nói, chỉ xuống dưới. “Đàn ông to lớn thế không nên ngu xuẩn.”
Myst đổi sự chú ý của mình sang một người đàn ông cao to người gợi nhớ cho
cô về Wroth ở đằng sau – sao cô không thể quên về con ma cà rồng đó? –
nhưng người này trông nhỏ hơn. Người đó dựa vào một người đàn ông khác
cũng to lớn không kém, giữ lấy anh ta để thăng bằng trong khi họ bước
đi. Cô chú ý thấy vuốt của mình đang cong lại.
“Myst, cậu không thể điều khiển nó à?” Regin hỏi với một cái nhìn nhanh về phía móng vuốt cô. “Nó thật ngượng quá đi.”
“Nghe này, tớ không giúp gì cho nó được, tờ thích đàn ông cao ráo với bờ vai
rộng. Và tớ cá rằng dưới cái áo khoác đó anh ta có một cái mông cầu xin
được bám vào.”
Nix đưa vào, “Và nó không phải như cậu ấy có thể để những cái Band-Aid trên chúng – “
“Quỷ thần tôi,” Regin la lên. “Tớ nhìn thấy một vầng sáng. Ghouls, ở dưới Đại Lộ Ursilines.”
“Khỉ thật,” Myst lẩm bẩm. “Trong nơi công cộng nữa à? Chúng đang thiếu thốn
việc tuyển lựa chắc.” Ghouls là những chiến binh điên dại, mục tiêu là
để tăng số lượng của chúng lên bằng việc biến đổi con người với những
vết cắn và cào truyền nhiễm của chúng. Chúng có máu xanh, sền sệt và
lòng đường của New Orleans trở nên nhớp nháp mỗi lần đàn của họ đánh
chúng.
“Một lần nữa,” Nix thở dài. “Và người ta chỉ tin một số lần nhất định khi
chúng ta phải bảo những du khách say xỉn rằng họ là người đóng thêm
trong một bộ phim viễn tưởng.”
Regin tra con dao về vỏ bên cánh tay. “Đội khu 12 đang chính thức vào vị
trí.” Cô đứng lên. “Chúng tớ sẽ đi nựng nịu những con ghoul. Cậu xem
chừng những con ma cà rồng nhé.” Cô phát ra một âm thanh ma quái
woo-woo. “Và cố gắng đừng nâng đuôi cho bọn chúng, ‘kay?”