Vị Vãn

Chương 46: Chương 46




Đi ra cửa, mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào đã mưa rơi. Vị Vãn nhận cây dù giấy mà tiểu nhị ân cần đưa qua, vừa muốn mở ra đã bị Tạ Khâm đoạt đi.

”Nặng.” Y nói, đọc nhấn rõ từng chữ ngắn gọn.

Vị Vãn nhìn vẻ mặt không biểu cảm gì của y, cũng không nói gì, chỉ im lặng sóng vai cùng y bước đi.

Đã gần đến đêm khuya, trên đường người đi đường rất ít, chỉ nghe thấy mưa phùn đánh vào trên mặt dù, đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt.

”Ta đưa ngươi trở về.” Tạ Khâm nhàn nhạt mở miệng.

Vị Vãn không từ chối: “Ta ở thành Tây mua một tiểu viện, ngay tại - “

”Ta biết.” Y ngắt lời nàng.

”Hả?” Vị Vãn kinh ngạc nhìn y.

”‘Nữ nhân’ của mình ở đâu ta cũng không biết, không khỏi quá vô trách nhiệm.” Y liếc nàng một cái, “Bên kia coi như an toàn.”

”Ngươi điều tra ta?” Vị Vãn không vui nhíu mày.

”Vì sao không cho rằng là ta đang ‘quan tâm’ ngươi?” Y mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút chế nhạo.

”Ta dựa vào cái gì cho rằng ngài đang ‘quan tâm’ ta.”

”Ngươi không tin ta, Hàn Vị Vãn.” Y chợt dừng bước, quay đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Mỗi lần y tức giận, hoặc chắc chắn với phán đoán của mình thì y luôn gọi thẳng tên của nàng.

Trái tim Vị Vãn đập mạnh và loạn nhịp nhìn y, trong lúc nhất thời nỗi lòng bốc lên: “Ta không có...”

”Ngươi có.” Y lại khẳng định một lần nữa, đôi mắt màu xanh như hai dòng suối sâu thẳm, trong trẻo mà mê ly.

”Vừa rồi ở trong tửu lâu, ngươi cũng không tin ta.” Y khí thế bức ngươi.

”Cái gì?” Nàng ngập ngừng.

”Đừng giả ngu.” Y tao nhã nhếch khóe miệng, nâng cằm của nàng lên, “Ta nói chính là Lãnh Hương Nùng.”

”Tỷ ấy... Thế nào?” Vị Vãn lựa chọn tiếp tục cãi bướng.

Y nguy hiểm nheo mắt lại: “Ngươi dám nói, ngươi không có cho rằng giữa ta và nàng có cái gì?”

”Cái đó và ta không tin ngươi có quan hệ gì?” Vị Vãn lập tức phản kích, “Cho dù ngươi và nàng trong lúc đó thật
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.