Vị Vãn

Chương 53: Chương 53: Cùng yêu thương




“Nhưng mà nàng, sao không ngủ thêm một lát? Nàng nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.” Tạ Khâm chăm chú nhìn gò má nàng ửng đỏ.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Người của y tới gần, Vị Vãn cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng nóng, mà trong lời nói của y chất chứa thâm ý, làm nàng không dám giương mắt nhìn y.

“Vì sao không nhìn ta?” Y cười khẽ, giọng nói trầm thấp mê hoặc, “Xấu hổ?”

“Không có - -” Nàng ảo não cắn môi, ngẩng đầu trừng y, lại bởi vì vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của y mà tim bỗng đập mạnh và loạn nhịp.

Thừa dịp lúc nàng thất thần, y một phen ôm nàng, hôn trộm ở trên môi nàng, ý còn chưa hết nói: “Vẫn ngọt như vậy.”

“Ngươi!” Ngay cả tai cũng đỏ, Vị Vãn phủi tay đi vào trong phòng, ai biết y lại túm chặt tay nàng kéo nàng vào trong ngực, vùi đầu vào hương thơm bay ra của nàng, rất lâu mới thấp giọng mở miệng: “Quay đầu lại, bản thân uống một chén thuốc nhé?”

Thân thể Vị Vãn hơi cứng đờ, phủ tay lên bụng theo bản năng, chậm rãi gật đầu: “Ta biết.”

“Ta không có ý gì khác.” Y đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đôi mắt xanh nhìn nàng thật sâu, “Chỉ là tình hình trước mắt, chúng ta không thể có phiền toái không cần thiết.”

Trong lòng có chút đau đớn, Vị Vãn rũ mắt xuống: “Ta hiểu, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi, cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm.”

“Đây không phải vấn đề chịu trách nhiệm.” Y nghe ra ảm đạm trong giọng nói của nàng, nhìn ánh mắt của nàng càng thâm trầm, “Nếu không phải nàng, là nữ nhân khác, ta sẽ không cứu.”

Y có ý gì? Vị Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt thu lại vui vẻ của y.

“Ta nói rồi ta thích nàng, mà đi tới bước đường này, tất nhiên tất cả không giống với trước kia.” Ngón tay y vuốt tóc nàng, động tác mềm nhẹ, “Ta cũng từng nói với nàng, khóc vì một người, khóc vì trốn tránh, cười vì toàn bộ thế giới đều cùng cười với nàng, mà ta hi vọng lúc nàng khóc, có thể để ta thấy được, khi nàng cười, cũng cho ta thấy. Ta muốn biết mỗi một lý do nàng khổ sở, hiểu rõ mỗi một niềm vui của nàng, lúc nàng cần người nói chuyện hoặc dựa vào, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên phải là ta.”

Giọng nói của y trầm thấp có lực, từng chữ đều nặng nề nện ở trong lòng nàng, chấn động đến nàng nói không ra lời.

“Ta chẳng bắt buộc nàng, cũng không cần nói lời hứa hẹn gì, càng không cần thiết hiện tại nàng trả lời ta cái gì, ta chỉ hy vọng nàng nhớ ta theo những lời này, sau đó chặt chẽ ghi nhớ nó ở trong lòng.”

Từ lúc hai bên quen biết cho tới nay, là lần bày tỏ dịu dàng nhất của y, tuy rằng ý tứ trong lời nói của y vẫn lập lờ nước đôi, mơ hồ lộ ra tin tức nào đó lại vẫn lồng trong một tầng đám sương. Nàng cảm thấy bất an, giống như bị y dẫn dắt, đi vào một khu vực nàng hoàn toàn xa lạ, mà nàng không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Khó có thể phủ nhận chính xác, trái tim của nàng vì lời y nói mà chấn động, y cho rằng cảm giác giữa nàng và Tuyên Dương hoàn toàn khác biệt, mặc kệ tình huống giữa nàng và Tuyên Dương trong lúc đó có hỏng bét bao nhiêu, nàng luôn cảm thấy an toàn, nhưng mà người nam nhân trước mắt, luôn làm nàng cảm thấy nguy hiểm và hoảng loạn, cho dù nụ cười của y dịu dàng cỡ nào, ôm ấp cỡ nào, cảm giác như vậy không đuổi đi được.

Chịu một lần tổn thương, nàng học được cách bảo vệ bản thân, không dám dễ dàng lại chìm vào tình cảm, nếu, y thật sự cố ý muốn trái tim của nàng, nàng thật sự không biết như thế nào cho phải - nàng có thể tin tưởng y sao?

“Ngươi cảm thấy là ai bỏ thuốc ta?” Nàng che giấu mở to mắt, không đối điện với ánh mắt cực nóng của y.

“Ta sẽ tra ra.” Y cũng không nói ra suy nghĩ của y, chỉ ngắn gọn bảo đảm, “Không có việc gì, tất cả đã có ta ở đây.”

Chua xót nháy mắt xông lên chóp mũi, bởi vì lời y nói, hốc mắt nàng không có tiền đồ phiếm nóng.

Đôi mắt xanh chăm chú nhìn nàng rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, y mỉm cười.

********************************

Uyển công chúa bị bệnh, mấy ngày cũng không chuyển biến tốt.

Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ, trong tay có một quyển sách chưa lật một trang nào, trong lòng lại âm thầm nghiền ngẫm tin tức truyền đi trong cung mấy ngày nay.

“Chỉ là vết thương bình thường mà thôi, sao đều trị mãi không hết?” Lão thái y đau đầu vuốt râu bạc trắng, nghĩ mãi không xong, ánh mắt dừng ở trên người Vị Vãn, có chút do dự mở miệng, “Nha đầu, không bằng con đi xem thử?”

Vị Vãn ngẩn ra, lập tức gật đầu.

“Ngụy đại phu mời đi bên này.” Cung nữ cung kính dẫn nàng đi qua cổng vòm trăng tròn, đi vào hành lang dài Điêu Lan Ngọc Thế. (Câu dùng để miêu tả sự lộng lẫy tráng lệ)

Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Vị Vãn ngạc nhiên nhìn phía vườn hoa.

Đúng là Ngu Mỹ Nhân, không biết là dùng kỹ thuật gì, rõ ràng hoa đã qua kỳ nở, một đám hoa Ngu Mỹ Nhân* này lại vẫn nở đỏ tươi.

(*Papaver rhoeas là một loài thực vật có hoa trong họ Anh túc, còn gọi là anh túc đỏ, anh túc cỏ, anh túc ngô, ngu mỹ nhân. )

“Là ngươi...” Cảm giác tay bị người chế trụ, người mảnh mai trên giường mở mắt ra nhìn phía Vị Vãn đang chuyên tâm bắt mạch, nỗ lực lộ ra một nụ cười tươi tắn nhất, “Đã lâu không thấy.”

Vị Vãn mỉm cười với nàng: “Ngụy Vãn ra mắt công chúa.”

“Ngươi gọi là Vị Vãn?” Dung Uyển khẽ thở dài, đôi mắt mông lông, “Tên rất hay... Lúc nãy ngươi tới, đã nhìn thấy mảnh hoa Ngu Mỹ Nhân kia sao?”

Vị Vãn gật đầu, nhìn nữ tử ý thức không rõ trước mắt, nằm dưới tấm chăn thêu công tinh xảo, nàng có vẻ phá lệ mảnh mai bất lực - vì sao mới nửa tháng, khi gặp lại nàng hoàn toàn không còn dáng vẻ bừng bừng sức sống khi ở bãi săn?

“Y thích nhất Ngu Mỹ Nhân, ta nói ta muốn ở trong cung cũng gieo xuống một mảnh, nhưng y nói vậy thì chậm, đợi không được mùa hoa nở, ta không tin... Ta cho người nhổ đi trồng lại ở đây rất nhiều, ... Ngươi xem, chúng nó còn nở không phải sao?”

“Công chúa...” Trong lòng Vị Vãn chấn động, biết rõ “y” trong miệng nàng là ai.

Y thích nhất Ngu Mỹ Nhân - một câu này như sấm sét đánh vào trong lòng, nàng cứng ngắc ngồi tại chỗ không có biện pháp nhúc nhích.

- - “Những bông hoa đó là loại hoa Ngu Mỹ Nhân ngài trồng cho ta, ta không thích người khác chạm vào.”.

- - “Ta có thể gieo trồng chúng nó, thì cũng có thể hủy chúng nó đi.”

Đoạn đối thoại sâu trong trí nhớ hiện lên, chua ngọt xen lẫn trong lòng nàng... Rốt cuộc trở về không được, những cảnh vật trước đây. Thực ra Tuyên Dương vẫn luôn rất tốt, thật ra là tình thân, chính nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, mới để đến mức hôm nay.

Nhưng mà nữ tử trước mắt này, lại vì y mà bi thương - nàng chăm chú nhìn Dung Uyển lệ nước mắt, có chút kinh ngạc với cảm giác đồng tình của bản thân.

“Y đi rồi, y không tới xem hoa nở... Mà ta thầm muốn cùng xem với y.” Phượng Hoàng kiêu ngạo lúc trước, giờ phút này ủy khuất nước mắt ròng ròng, “Y không thích ta, y không để lại câu nào đã rời đi... Ta biết ta không nên tức giận y...”

Nhớ tới bóng dáng tao nhã trong lòng, nàng không có biện kiềm chế khổ sở trong lòng - ngày đó chuồn ra khỏi cung du ngoạn, đợi đến khi chạng vạng mới cùng cung nhân luôn theo đầu vội vàng trở về, đi vội vàng, đầu lao vào trong ngực của một người trong đám đông chật chội trên đường, khi ngẩng đầu, nàng đã rơi vào trong ánh mắt ôn nhu như nước của y, nụ cười của y, làm cho người ta nhớ tới tháng tư hoa nở, gió thổi mây di chuyển, trong không khí có nhàn nhạt hương thơm. Mặt nàng có chút nóng lên, nhưng lại không dám nhìn y lâu.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Đó là lần đầu tiên trong đời nàng không dám đối diện với người khác. Địa vị công chúa cao quý, lại là nữ nhi phụ hoàng thương yêu nhất, cho tới bây giờ đều là người khác nhìn lên ngưỡng mộ nàng, nhưng nam nhân này, lại làm nàng có loại cảm giác ngưỡng mộ... Nàng không biết nên xử lý y thế nào mới tốt, cho dù nàng cực kỳ buồn bực giơ kiếm đặt ở trên cổ y, ra lệnh y thích nàng, y vẫn phong khinh vân đạm cười, giống như nàng là đứa nhỏ cố tình gây sự...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.