Vị Vãn

Chương 24: Chương 24: Hiểu lầm




Đèn đuốc sáng choang trong quân doanh, bất chợt truyền đến từng trận tiếng nói tiếng cười.

“Hỏi đi.” Có mấy người hạ giọng, đẩy đẩy đồng bạn phía trước.

“Làm gì cũng đều bảo ta hỏi...” Người bị ném củ khoai lang bỏng trên tay buồn bực than thở một câu, ngẩng đầu trộm lườm mỹ nhân mặc nam trang đang sắc thuốc, hít sâu một hơi rồi thở ra ngoài, “Ngụy đại phu..., cô nương là nữ nhân của Nhã vương hay của Tạ đốc quân?”

Vị Vãn đang muốn lấy nắp vung nồi thuốc, bị gã hỏi như vậy thiếu chút bỏng tay, may mắn trước kia thường du ngoạn trên thuyền hoa ở Sấu Tây Hồ, sớm thành thói quen những lời nói lớn mật này, vì thế trong tức khắc lập tức khôi phục bình tĩnh: “Ta không phải là nữ nhân của một kẻ nào, sao ngươi có thể hỏi như vậy?”

“À.” Tên binh lính kia có chút tiếc nuối cúi đầu, “Cả đoàn người đang tò mò, cô nương là nữ nhân duy nhất trong đại doanh Mạc Bắc chúng ta, hẳn cô nương cũng nghe nói, Tạ đốc quân có tiếng không gần nữ sắc.”

Tạ Khâm không gần nữ sắc? Vậy khi ở đổ phường tất cả những gì nàng nghe thấy nhìn thấy là gặp phải quỷ rồi hả? Nếu không phải ngại vì ánh mắt nghiêm cẩn của mọi người, Vị Vãn muốn bật cười to.

“Y không gần nữ sắc, sao các ngươi lại liên tưởng đến ta, không phải mâu thuẫn sao.” Nàng trào phúng cười, giọng điệu lạnh nhạt.

“Đây không phải là hy vọng ngài ấy sớm ngày tu thành chính quả sao.” Đoàn người cũng có trò hay để xem.

“Ha ha, chúc phúc này tính luôn cả ta vào hả?.” Nàng đổ nước thuốc vào trong một chậu gỗ đựng nước ấm, dốc lòng phân phó, “Ngâm vào nước thuốc này buổi sáng và buổi tối, lạnh lẽo đến phát đau trên chân có thể nhanh chóng khôi phục.”

“Cảm ơn Ngụy đại phu.” Binh lính cởi giày quân đội, sảng khoái ném ở một bên.

Trong mắt Vị Vãn chợt lóe lên ánh sáng, không nói một tiếng nhắc tới giày của gã. “Đây là giày vải của các ngươi?”

“Đúng vậy.” Binh lính kia trả lời, “Rất mỏng, thật sự không chống được lạnh, cho nên khi đến đông đoàn người mới lạnh cóng đến hỏng cả chân.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Ra khỏi quân doanh, ánh trăng trong sáng, bầu trời đêm ở đại mạc nhìn không thấy một đám mây nào.

Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có người nói, không cần khổ sở, Vãn Nhi.

Có hay không, ta thật sự theo như lời ngài, là đứa nhỏ tới từ trên mặt trăng, hạnh phúc cũng phải từ địa phương xa xôi kia tới đây, phải đi qua nhiều vì sao, rất lâu mà gian khổ, cho nên mới tới chậm.

Nhưng mà, nó cũng sẽ tới.

Ta biết, chuyện kia là khi ta thương tâm ngài lừa gạt nói cho ta nghe, ta có cha, có mẹ, đã từng có nhiều thân nhân như vậy, đương nhiên ta không phải đứa nhỏ tới từ trên mặt trăng, mà ta hi vọng với ngài bao nhiêu.

Nói như vậy, một ngày nào đó, ta sẽ gặp lại ngài, đúng không?

Bởi vì, ngài là hạnh phúc của ta.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Có binh lính bưng khay đi qua, chào hỏi nàng: “Ngụy đại phu, đói bụng không? Ta ở trong nhà bếp để lại đồ ăn cho cô nương.”

Vị Vãn cảm kích cười, ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí: “Cảm ơn, thật sự có chút đói bụng.”

“Không cần cảm ơn, đêm nay thiết yến, ta đi trước đây.”

Vị Vãn nhìn về phía lều lớn chủ soái, một lều sáng ngời ngọn đèn dầu.

Lúc này một đám người phía bên phải đã đi tới, đúng là Dung Trạm và Tạ Khâm, xem ra đang muốn đi dự tiệc.

Vị Vãn nghênh đón: “Tạ đốc quân có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?”

Nghe thấy giọng nói của nàng gọi một cách kính trọng, Tạ Khâm khẽ nhướng mày, cũng không lập tức đáp lời.

“Người nào trong doanh trại, không quy củ như vậy!” Bên cạnh y có một tướng lĩnh không vui chỉ trích.

“Người của ta, chưa thấy qua việc đời gì, để Trần tướng quân chê cười rồi.” Dung Trạm chậm rãi lên tiếng trả lời, giọng nói ôn nhuận như nước suối.

Không đợi Trần Vĩnh Niên nói chuyện, Tạ Khâm đã mở miệng: “Ngụy đại phu có việc gấp?”

“Xin lỗi quấy rầy nhã hứng dự tiệc của chư vị, tại hạ chỉ muốn hỏi, vì sao giày vải của binh lính chỉ có hai lớp vải mỏng manh? Như vậy không cần nói chống lạnh, sợ chỉ làm trên chân thêm lạnh đến phát đau!”

“Ồ, có chuyện như vậy sao?” Tạ Khâm nhàn nhạt lên tiếng, trong sâu thẳm đôi mắt không nhìn thấy một chút cảm xúc gì, “Khi trở lại ta sẽ bớt chút thời gian đi xem xét.”

Y đang tỏ thái độ gì - Trong lòng Vị Vãn nhất thời nóng lên, lạnh lùng mở miệng: “Ta đây phải thay binh lính cảm ơn Tạ đốc quân rồi.”

Bớt chút thời gian đi xem? Ngu ngốc cũng nhìn ra được y đang lấy lệ!

“Không khách khí.” Ánh mắt Tạ Khâm bình tĩnh đảo qua gương mặt tức giận xinh đẹp của nàng, hoàn toàn không để ý tới nét mặt khiêu khích trên mặt nàng, cùng mọi người đi qua trước mặt nàng.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Cái gì chiến tướng ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, cái gì trị quân nghiêm cẩn – tất cả đều là chó má, bậy bạ! Tên kia cơ bản là một người vô tình! Người như thế cũng xứng làm đốc quân? Võ tướng cả triều đều chết hết rồi sao? Phi!

Vị Vãn nâng bát oán hận ăn cơm, gần như muốn bẻ gãy đôi đũa.

“Thực nhìn không ra một nữ tử như cô nương lại ăn cơm thô lỗ như vậy, cơm rơi trên mặt đất còn nhiều hơn ăn vào miệng, thật sự là lãng phí, không biết lương thực eo hẹp sao?” Nhan Tiêu ôm vai tựa vào trước cửa màn trướng, rảnh rang lên tiếng.

“Lương thực eo hẹp?” Hai mắt Vị Vãn bốc hỏa trừng mắt nhìn về phía gã, “Lương thực eo hẹp, không phải các ngươi còn thiết yến sao? Một bữa cơm có thể ăn luôn bao nhiêu đôi giày của binh lính?”

“Ai nói thiết yến thì nhất định ăn uống phong phú hả?” Nhan Tiêu dở khóc dở cười, “Ngươi hiểu lầm gia rồi.”

“Ta hiểu lầm hắn?” Vị Vãn cười lạnh.

“Hôm nay cô nương nhìn thấy những binh lính lạnh đến phát đau kia, cũng hơn phân nửa không phải binh lính.” Nhan Tiêu nghiêm mặt giải thích, “Hoàng thượng muốn khuếch trương lãnh thổ phía Bắc, vốn đại doanh Mạc Bắc không đủ binh lực, cho nên năm trước bọn họ từ Tây Nam điều đến nơi này, lúc trước thấy quần áo bọn họ đơn bạc, lại không thích ứng khí hậu nơi này, gia đã hạ lệnh phân chia những người vốn là các tướng sĩ đến trợ giúp hậu cần, nhưng đều luôn không có cách nào chu toàn toàn bộ.”

Hóa ra là như vậy - Sắc mặt Vị Vãn hơi nguôi giận, lại lập tức hỏi: “Vậy bọn họ nên có những đồ vật cần thiết chứ?”

“Ai biết?” Nhan Tiêu nở nụ cười trào phúng mang ý vị thâm trường, “Chuyện này cần phải hỏi những người trong kinh thành.”

Vị Vãn nghe vậy, trong lòng hơi trầm xuống.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Trong lúc say, treo đèn xem kiếm, một tiếng thổi kèn liên tục vang lên. Trong tám trăm tướng sĩ dưới trướng, năm mươi cung tên cùng bắn hướng phía Bắc trường thành. Chiến trường xuất hiện từng điểm nhỏ.

Làn điệu giống nhau, rõ ràng là bài phá trận tử lúc trước Lãnh Hương Nùng đàn, chỉ là thay đổi bằng tiếng sáo. Không phải là mưa khói Giang Nam, không có đèn hoa lộng lẫy, nơi này chân chính là biên quan phía Bắc trường thành, chỉ có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, gió lạnh đại mạc, nghe tới phá lệ rung động đến tâm can.

Vầng sáng màu bạc quanh ánh trăng rơi đầy đất, lạnh bạc như sương, trước mắt là biển cát, phập phồng không tiếng động.

Bóng dáng cao lớn đứng ở phía trên gò cát cao chót vót, tư thế nhàn tản mà trầm tĩnh.

Rốt cuộc một người có bao nhiêu vẻ mặt? Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt.

Đã từng, y nói lời càn rỡ, cử chỉ lỗ mãng, nhưng người khác lại nói y không gần nữ sắc.

Đã từng, tiếng sáo của y tươi đẹp ái muội, tối nay lại hào hùng vạn trượng.

Phát hiện tiếng bước chân, y quay đầu lại, đôi mắt màu xanh thâm trầm đối mặt nàng.

“Là ngươi.” Y thản nhiên nói, xoay mặt đi.

Chính là trong nháy mắt này, lửa trại xa xa từ doanh trại lại đủ để cho nàng thấy mỏi mệt trên mặt y chợt lóe rồi biến mất.

Một loại thâm trầm ủ rũ này, giống như che giấu thành thói quen.

“Ngồi cao như vậy, phong cảnh rất đẹp sao?” Vị Vãn ngửa đầu, nhìn bóng dáng cô đơn của y, “Ta có thể cùng lên ngồi không?”

“Tùy ngươi.” Y vẫn bày ra vẻ mặt vô tình, tích chữ như vàng kia.

“Giúp ta.” Vị Vãn mở miệng, duỗi tay về phía y.

Tạ Khâm có chút không kiên nhẫn nhìn phía nàng, cánh tay của nàng vẫn cố chấp duy trì tư thế này, giống như y không kéo nàng, nàng sẽ không buông tay.

Cặp con ngươi đen sáng ngời kia, dưới ánh trăng trong suốt vô cùng, quật cường dõi theo y.

Phiền toái – Y nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, duỗi tay về phía nàng.

Khi hai tay nắm lấy nhau, y thấy trong đáy mắt nàng có ý cười, nhưng lại càng chói mắt hơn ánh sao.

Nàng kề bên y sóng vai mà ngồi.

Địa phương cũng không rộng lắm, y cách nàng rất gần, gần gũi, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của y.

“Quả nhiên rất đẹp.” Vị Vãn không khỏi tán thưởng.

Trên cao nhìn xuống, tầm nhìn được mở rộng, dưới ánh trăng vô biên vô hạn nhìn sa mạc không sót một cái gì, mà bầu trời sao trên đỉnh đầu lại càng gần chút.

Tạ Khâm không nói chuyện, dường như mặc kệ bộ dạng của nàng.

“Ngươi nói phía dưới gò cát chúng ta đang ngồi, thật lâu trước kia có phải tường thành không?”

“Ừ.” Rốt cuộc y lên tiếng.

Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu thành trì xây lên, bao nhiêu thành trì sập xuống, chỉ có đại mạc này, từ trước đến nay hoang vu không thay đổi.

“Ta đến nhận lỗi với ngươi.” Nàng nhìn y lạnh nhạt quay mặt, y mím môi, trong tay nắm một cây sáo ngọc bích.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Y vẫn không lên tiếng.

“Nhan Tiêu đã nói với ta.” Nàng cũng cố chấp lựa chọn nói hết lời, “Là ta hiểu lầm ngươi.”

“Hắn là người của ta, đương nhiên vì ta nói chuyện.” Y không chút nào cảm kích.

“Ta tin tưởng ngươi.”

Nói ra những lời này, bản thân Vị Vãn cũng ngây người, giương mắt, đụng phải tầm mắt sâu thẳm của y, trong giờ khắc đó trong ngực bỗng nhiên rối rắm.

“Ngươi tin tưởng ta?” Y nhìn chằm chằm nàng cười giễu cợt, giọng nói có chút khàn khàn, “Ngươi dựa vào cái gì tin tưởng ta?”

Trong giọng điệu của y mang theo chế giễu nhàn nhạt, không hiểu sao hô hấp của nàng nghẹn lại.

“Tin tưởng một người, nhất định phải nói ra lý do sao?” Không đường thối lui, nàng quật cường lên tiếng.

Y nhìn nàng thật, bỗng nhiên không tiếng động cười, tầm mắt từ trên mặt nàng dời đi phương xa, ánh mắt có chút mênh mông.

- Ta tin tưởng huynh.

Đã từng, cũng có một nữ nhân nói với y lời như vậy, kiên định như thế.

Nhưng mà, sau này thế nào?

“Ngươi đã từng thất hứa chưa?” Qua một lát, y đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Nàng có chút hoang mang.

“Ta nói là, ngươi có từng ước định với một người, một thời gian, đi làm một việc?”

“Có.”

“Người ngươi ước định, vẫn đang chờ đợi việc đó?”

“Chờ đợi việc đó.” Nàng nghẹn lại. “Ngươi thì sao?”

“Ta cũng vậy.” Y lẳng lặng đáp, giọng nói có chút mơ hồ.

“Ngươi chờ đến khi đó sao?” Nàng hỏi.

“Không có.” Y đáp.

“Thực khéo, ta chờ người kia cũng luôn không xuất hiện.” Nàng cắn môi, cảm giác trong mắt nóng lên, “Cho nên ngươi nhất định cũng biết, loại cảm giác chờ đợi này, rất dài mà dày vò, từ lúc bắt đầu thất vọng đến dần dần tuyệt vọng, là có cảm giác gì.”

“Ta biết.”

“Đây là nguyên nhân ngươi ở lại sa mạc này?”

Cả người y đều cứng đờ, giống như lời của nàng giống như một mũi tên, ghim y tại chỗ không thể động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.