Tổng hiệu buôn của Hàn gia ở đường Đông.
Vừa vào cửa, Vị Vãn lập tức thấy Hàn Khâm ngồi ở chỗ kia nói chuyện với chưởng quầy.
Đôi mắt xanh nhìn phía nàng, trên mặt của y cũng không có vẻ mặt ngoài ý muốn, giống như đoán được nàng sẽ tới đây.
“Ta có việc tìm ngươi.” Nàng nói thẳng.
“Đúng lúc, ta còn chưa đi trà lâu nàng mới mở, không ngại đi ngồi một chút.” Y đứng lên, tư thế tao nhã làm tư thế “mời”.
Vị Vãn phất tay áo đi trước.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Tiểu thư, vừa vặn có trà búp Minh Tiền Long Tĩnh mới, cho ngài và Hàn gia một bình loại một?” Tiểu nhị ân cần gọi.
Vị Vãn gật đầu.
“Cần bánh trà gì?”
“Ngươi tùy tiện chọn một loại tinh xảo nhất.” Vị Vãn nhìn nam nhân đối diện, ý vị thâm trường dương môi, “Đúng rồi, chuẩn bị cho Hàn gia một đĩa bánh mềm hạt sen.”
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của y, nàng cao giọng cười: “Có lẽ kém hơn đồ Phong Nguyệt làm cho ngươi ăn, ngươi chấp nhận một chút.”
“Ta không thích ăn đồ ngọt.” Y nhàn nhạt đáp.
“Ngươi thừa nhận mới là lạ.” Nàng lộ ra khinh bỉ.
Hàn Khâm cũng không so đo với nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: “Nàng tìm ta có chuyện gì?”
“Sách này là có ý gì?” Nàng ném bản《mai đàm tiểu trát》lên trên bàn.
Tiếng vang thanh thúy, làm khách nhân bên cạnh vươn cổ nhìn.
“Thấy bản của nàng bị dính bùn đất, nên nghĩ đưa đến cho nàng bản mới.” Y thong dong trả lời.
“Ngày đó chúng ta ở thư trai gặp nhau là ngươi cố ý chờ ở đó?” Nàng lớn mật đoán.
“Chúc mừng nàng, rốt cuộc cũng biết.” Đôi mắt xanh mang theo trêu chọc nhìn nàng, giọng nói của y khàn khàn trầm thấp, “Có lẽ sớm hơn trước đó, chúng ta đã gặp nhau.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Trong ngực Vị Vãn sôi trào, không thể nói rõ là vì cảm thấy bị trêu đùa, hay là ái muội như có như không trong lời nói của y.
“Ý đồ của ta rất rõ ràng, ta muốn cái gì, nàng biết.” Tiếng nói của quanh quẩn ở bên tai nàng, lộ ra ẩn nhẫn, cũng lộ ra ranh giới không kiên nhẫn. “Nàng có thể tiếp tục giả ngu hoặc trốn tránh, nhưng ta sẽ để cho nàng biết có hậu quả gì.”
“Hậu quả gì?” Trước khi Vị Vãn mở miệng, tiếng bước chân linh hoạt ở trên bậc thang vang lên, Phong Nguyệt Tiếu chậm rãi đi tới, “Hăng hái như vậy, sao không gọi ta?”
Vị Vãn cứng ngắc cả người, không biết vì sao, lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của Phong Nguyệt Tiếu, lại có loại cảm giác chột dạ, thật giống như, nàng lấy không thứ thuộc về nàng.
“A, Vãn Nhi, đây không phải là sách mới mà ngươi luôn muốn sao, ngươi tìm được?” Phong Nguyệt Tiếu nhìn sách trên bàn, nghi hoặc nhìn Vị Vãn.
“Ta...”
“Đủ rồi.” Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời của nàng ta, Hàn Khâm nhấp một ngụm trà trong tay, “Đừng đóng kịch nữa, Phong Nguyệt Tiếu.”
Y đang nói cái gì? Diễn trò gì?
Vị Vãn ngạc nhiên nhìn về phía hai bọn họ, mà hai tay Phong Nguyệt Tiếu giấu trong ống tay áo lại nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt: “Hàn gia nói đùa.”
“Ngươi rất rõ ràng ta có đang nói đùa hay không.” Hàn Khâm không biểu cảm nhìn nàng ta, “Ngày đó ta ở khu vực săn bắn nói với ngươi những gì, hi vọng ngươi nói cho nàng biết rõ ràng.”
“Hai người các ngươi... Rốt cuộc đang làm gì?” Vị Vãn không hiểu ra sao, lại mơ hồ có chút bất an.
“Ngươi nói cái gì?” Nụ cười bên môi của Phong Nguyệt Tiếu có một chút run rẩy, hai mắt quyến rũ lại vẫn gắt gao nhìn y, “Ngài nói ngài cưỡi ngựa với ta rất vui vẻ...”
“Đủ rồi!” Vị Vãn đột nhiên không thể nhịn được nữa kêu lên, con mắt sáng bốc hỏa nhìn Hàn Khâm, “Ta thấy người luôn diễn trò là ngươi, ngươi còn muốn nàng nói gì? Ngươi vẽ một bức tranh cho nàng, ngươi thổi sáo cho nàng, ngươi thích ăn bánh mềm hạt sen nàng làm... Những chuyện đó ta đã sớm biết, Hàn Khâm, ngươi là nam nhân thì dám làm dám chịu, không cần tổng làm một ít chuyện không phù hợp!”
“Nàng câm miệng cho ta.” Rốt cuộc y tức giận, trên gương mặt lạnh lùng mang theo âm trầm, hung dữ nhìn chằm chằm nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu trước mắt. “Ta nói cho Dương Vị Vãn nàng biết, ta mẹ nó cho tới bây giờ chưa vẽ cho nàng ta thứ gì, ăn bánh mềm hạt sen gì đó, chỉ có lần ta thổi sáo cho nàng nghe trước đó mà thôi! Người khác mơ mộng động tâm với ta, nàng rối loạn xen vào làm gì? Cái gì gọi là một ít chuyện không phù hợp? Ta làm gì hả? Từ đầu tới đuôi ta chỉ đối với nàng...”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội rơi vào trên mặt y, Vị Vãn nhìn y, cả người run rẩy: “Ngươi im miệng!”
Không cần xem, nàng cũng có thể nghĩ đến Phong Nguyệt khó chịu thế nào.
Ngay khi nàng chấp nhận chuyện mất trí nhớ, ngây thơ bất lực mà đối diện với thành Hàng Châu to lớn, là Phong Nguyệt dẫn nàng xem ánh mặt trời - nàng không thể để Hàn Khâm tổn thương đến bằng hữu duy nhất của nàng, tuyệt đối không thể.
Trong trà lâu yên tĩnh một mảnh, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Hàn Khâm đứng bất động tại chỗ nhìn nàng, trong đôi mắt xanh lạnh lùng, ẩn giấu đau đớn sâu sắc, chua xót, mờ mịt.
Y nhớ tới lần đầu tiên nàng đánh bạt tai y, là ở trong sòng bạc biên thành Mạc Bắc, y mang theo ý trêu đùa cưỡng hôn nàng.
Bên trong chạng vạng, nước mắt nàng lập tức rơi xuống, từng hạt một bay xuống ở trong gió đêm.
Y sững sờ nhìn nàng, đó là lần đầu tiên y vì nước mắt của một nữ nhân mà cảm thấy đau lòng.
Đêm hôm Câu Hoan Nhan bốc cháy, y nhìn nàng an toàn rơi vào trong ngực Tuyên Dương, cho rằng từ đây sinh tử cách biệt, lại không ngờ đến Lạc chưởng quỹ dựa vào mật đạo trong tửu lâu vì y đoạt lại một mạng.
Một năm này, y không có lúc nào là không nghĩ tới muốn ôm nàng vào trong ngực lần nữa, cho dù nàng đã mất trí nhớ, cho dù trong lòng nàng hoàn toàn không có bóng dáng của y, y cũng phải đuổi theo mang nàng trở về, bởi vì trong lòng y cho tới bây giờ đều chưa quên nàng, tất cả những chuyện liên quan đến nàng, nếu y đau khổ như vậy, sao y có thể bỏ qua cho nàng?
Những chuyện quá khứ y không quản, y chỉ hy vọng, nước đổ có thể thu lại.
Nhưng y không dự đoán được, nàng cũng không chịu tiếp nhận tình cảm tốt đẹp, một lần lại một lần đẩy y ra.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Vãn Nhi, ngươi nói với ta.” Giọng nói của Phong Nguyệt Tiếu run rẩy, nước mắt thoáng hiện, “Có phải ngươi luôn biết người y thích ngươi hay không?”
“Ngươi nghe ta giải thích...” Vị Vãn sợ hãi giải thích.
“Ta không muốn nghe!” Phong Nguyệt Tiếu lạnh lùng cắt đứt lời của nàng, “Ngươi rõ ràng đang nhìn ta chê cười! Nói cái gì không thích y, chán ghét y, nhưng mà sau lưng lại qua lại với y, hiện tại ngươi có biết, tất cả những gì ta nói với ngươi đều là nói dối, cơ bản là y vô tình với ta, ngươi rất đắc ý nhỉ!”
Khó chịu và đau đớn làm Phong Nguyệt Tiếu phát tiết tất cả tức giận lên trên người Vị Vãn, nhìn khuôn mặt của bạn tốt tái nhợt, nàng có một chút xin lỗi, nhưng mà ngay trong giây phút này, tất cả cảm giác trong lòng của bản thân ngay tại thời điểm kia rách nát không chịu nổi, nàng đau đến không có biện pháp để ý cảm nhận của người khác, chỉ có thể lấy công kích mà bảo vệ bản thân.
“Phong Nguyệt...” Vị Vãn khiếp sợ trừng mắt to, gần như không chịu nổi chất vấn của nàng.
“Ngươi đừng chạm vào ta!” Phong Nguyệt Tiếu hung hăng đẩy cánh tay của nàng ra.
Không kịp phòng cả người Vị Vãn ngã sang một bên, được một lồng ngực rộng lớn ôm lấy, nàng ngẩng đầu, là một bên mặt lạnh lùng của Hàn Khâm, bởi vì giận tái đi, môi của y nhấp nhẹ, xem ra có chút dọa người.
“Ngươi buông ra ta.” Nàng thoải khỏi cái ôm của y – tất cả đều là vì y, đều là người này khởi xướng!
Lửa giận không thể kiềm chế nảy lên, nàng nhìn y gầm nhẹ: “Họ Hàn kia ta nói cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thích ngươi, từ đầu tới cuối ta chỉ muốn cướp mảnh đất ở thành Đông về, mời ngươi từ đây cút ra khỏi tầm mắt của ta, cũng đừng đến trêu chọc ta!”
Trước mặt mọi người, nàng quẳng xuống lời nói tuyệt tình, nàng biết Hàn Khâm sẽ bởi vì vậy mà trở thành trò cười cho người toàn thành.
Nhưng y chỉ nới tay, mặc cho nàng bước lùi ra xa, sau đó ngồi ở chỗ kia, không hề động, vẫn không nhúc nhích, cũng không có phản bác.
“Phong Nguyệt Tiếu, rốt cuộc ngươi thích ta ở chỗ nào?” Thật lâu sau, y thấp giọng mở miệng, trong giọng nói lộ ra hiu quạnh, “Thực ra ngươi bình tĩnh nghĩ lại, ta không có chỗ nào đáng để người thích, gia tài bạc vạn sao? Nói vậy con cháu nhà giàu theo đuổi ngươi có khối người, tướng mạo anh tuấn sao?”
Y tự giễu cười, chậm rãi đưa tay, lấy mặt nạ phía trên má phải xuống.
Bốn phía truyền đến tiếng kinh ngạc, thậm chí phát ra tiếng kinh hô.
So sánh với đường cong hoàn mỹ trên má trái, từ mắt phải tới trán y có mấy vết thương dữ tợn, đại khái là bỏng, vảy kết đáng sợ như con rết, uốn lượn bám vào trên da thịt bóng loáng.
Mặt như vậy, nếu ban đêm, chỉ sợ là dọa chết người.
Sắc mặt Phong Nguyệt trắng bệch, kiềm chế không nổi thân thể run rẩy: “Ngươi... Tại sao có thể như vậy?”
Trong tiếng kêu kinh ngạc của Vị Vãn, nàng ta chảy nước mắt lảo đảo chạy về phía cầu thang.
“Đừng gọi, nàng ta sẽ không trở về.” Hàn Khâm uống một ngụm trà, lạnh nhạt lên tiếng, “Từ giờ trở đi, nàng ta sẽ không vì con người của ta mà thương tâm, như vậy, nàng có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”
Vị Vãn kinh ngạc nhìn phía y, trong lúc nhất thời lại cảm thấy trong mắt đau nhức, nói không nên lời.
Từ giờ trở đi, gương mặt không trọn vẹn của y cũng sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho người toàn thành.
Chỉ là vì không muốn để Phong Nguyệt thương tâm, không muốn để nàng khó xử, y ở trước mặt mọi người tháo mặt nạ xuống, để diện mạo vốn nên che đi của mình xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nàng cảm thấy trong ngực như bị đè một tảng đá lớn, nặng đến nghẹn thở.
“Nếu thật sự không thích ta đưa quyển sách này, vậy thì ném đi, dù sao nàng cũng không cần.” Y đứng lên khẽ mở miệng, “Xin lỗi, mấy ngày đã quấy rầy nàng rất nhiều.”
Giống như y đang nói tạm biệt với nàng.
Nàng muốn nói chút gì đó, lại cảm thấy trong yết hầu chát đi, một chữ cũng nói không nên lời.
Cầm lấy mặt nạ trên bàn, y không mang lên mà ở trong ánh mắt chỉ trỏ của mọi người chậm rãi rời đi.
Vị Vãn đứng tại chỗ, nhìn y bước từng bước một, đi ra khỏi tầm mắt của nàng.
Trong nháy mắt đó, giống như có thứ gì đó đang theo bước chân của y rời khỏi người nàng, làm trái tim nàng co rút đau đớn.
Bên cạnh lan can lầu ba, Tuyên Dương cao lớn vững chãi, con ngươi đen thâm thúy nhìn tất chuyện xảy ra dưới lầu, làm như có điều suy nghĩ.