Vị Vãn

Chương 87: Chương 87: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (6)




Trời trong xanh mây trắng, lá vàng, sắc thu gợn sóng, khói xanh lượn lờ trên mặt nước lạnh lẽo.

Bích vân thiên, Hoàng diệp địa. Thu sắc liên ba, Ba thượng hàn yên thuý. Sơn ám tà dương thiên tiếp thủy. Phương thảo vô tình, Cánh tại tà dương ngoại. (Đây là 7 câu đầu bài thơ Tô mạc gia của Phạm Trọng Yêm)

Ngụy Nhiễm đứng ở trước cửa sổ nhìn đám cung nhân dọn dẹp lá Ngô Đồng trong viện, yên tĩnh giống như những linh hồn. Cỏ thơm vô tình, đâu thể so sánh được với người vô tình?

“Xin hỏi công chúa đã suy nghĩ kỹ chưa?” Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo.

Bóng dáng mảnh mai khẽ run lên, Ngụy Nhiễm xoay người, nhìn về phía nữ tử có dung mạo tương tự nàng, nàng ấy đang dốc lòng kiểm tra thuốc được nấu trong ấm sắc thuốc, mặc đơn giản một bộ y phục màu trắng, thoạt nhìn thanh nhã xinh đẹp không nói lên lời.

“Thuốc đã nấu xong rồi?” Sắc mặt Ngụy Nhiễm tái nhợt mở miệng hỏi, cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

“Thuốc đã nấu xong.” Vị Vãn chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén đón nhận vẻ mặt không yên của nàng. “Nhưng không biết ngài có uống không.”

Không được đáp lại tình yêu sẽ làm người ta tuyệt vọng, cảm giác đau đớn cùng cực như vậy Vị Vãn cũng hiểu rất rõ, chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, ngày đại điển săn bắn ấy khi Dung Thanh nghĩ nhầm Vị Vãn là Ngụy Nhiễm, loại tư thế phấn đấu quên mình cứu giúp và cái ôm chặt chẽ như mất mà có lại bên eo nàng làm nàng ấn tượng rất sâu - có lẽ, nói là vô tình nhưng lại có tình.

“Đổ ra đi.” Ngụy Nhiễm đau đớn nhắm mắt lại, khăn lụa trên tay bị giày xéo đến không còn dáng vẻ ban đầu

Vị Vãn không tiếp tục nói, chỉ đổ thuốc, lọc cặn, đưa tới trước người nàng, mặt không biểu cảm nhìn nàng run rẩy nhận lấy.

Vị Vãn cảm thấy có loại đau đớn đồng bệnh tương liên, nhưng mà chỉ có bản thân người đó mới có thể giải quyết mấu chốt trong lòng mình.

Ngụy Nhiễm nhìn chén thuốc màu nâu sẫm, trên mặt chén thuốc hiện lên một đôi mắt đau đớn... Nàng đã bao lâu rồi không cười? Nếu có thể, thậm chí nàng hi vọng đây là một chén nước Vong Xuyên, sau khi uống hết sẽ không tiếp tục liên quan đến nhau, mặc dù y tiếp tục dây dưa, nàng cũng không thương tổn không đau đớn.

Chén thuốc vừa đến bên môi, một chưởng đã đánh tới, tiếng cái bát vỡ vang lên, đồng thời cũng vang lên một giọng nói giận dữ: “Nàng đang làm gì?”

Ngụy Nhiễm khiếp sợ nhìn gương mặt phẫn nộ trước mặt - vì sao y lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao y muốn ngăn cản nàng? Nàng lựa chọn buông tha cho đứa nhỏ, không phải để làm hài lòng y sao?

“Chàng cảm thấy thế nào?” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nước mắt lại không tốt bừng lên, “Đây là chuyện của mình ta...”

“Nàng dám! Ngươi cũng dám!” Dung Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, vẻ mặt vừa vội vừa giận.

Ngụy Nhiễm sợ sệt, y rất ít khi nhớn nhác như vậy... Chẳng lẽ, thật ra y quan tâm đến đứa bé này… Cũng quan tâm đến nàng?

Cúi đầu, nàng cười chua xót, xóa đi suy nghĩ buồn cười này.

Gia yến tối hôm trước, Thư Hà cũng đáp ứng lời mời đến dự, khi hắn đưa ra đề nghị liên hôn trước mặt phụ hoàng, trước mặt tất cả mọi người trong hoàng gia cùng với các quan lại trong triều, Dung Uyển lo lắng nói không muốn nàng - người muội muội này sớm thành thân như vậy, nếu không trong cung không có người theo bên người, tam ca Dung Trạm thì đưa ánh mắt xin lỗi không đồng ý, chỉ có y, nam nhân nàng rất để ý này, từ đầu tới đuôi chỉ tự uống rượu, đến nhìn cũng lười nhìn nàng lấy một cái... Nếu có tình cảm với nàng, sao y lại có thể thờ ơ đến mức như thế chứ?

Nàng đã thật sự nhìn thấu, trái tim bị thương, mới quyết định buông tay.

Nhưng giờ phút này, y lại xuất hiện ở trước mặt nàng ngăn cản quyết tâm khó khăn lắm nàng mới quyết định được, rốt cuộc đang làm gì vậy?

Nàng đờ đẫn nghe y chuyển dời tức giận lên trên người Vị Vãn, nghe Vị Vãn bình tĩnh đối thoại với y.

Nàng nghe thấy được, Vị Vãn nói y trọng tình trọng nghĩa.

Nàng có chút muốn cười, y là trọng tình trọng nghĩa, nhưng tình và nghĩa của y, cho tới bây giờ cũng khinh thường đặt ở trên người nàng.

Nàng cảm thấy ủ rũ không có sức sống, không muốn lại thấy y, nghe thấy giọng nói của y, vì thế, nàng lẳng lặng xoay người, không hề để ý tới đối thoại của bọn họ, từng bước một đi vào bên trong phòng.

Y muốn thế nào, đều theo y là được rồi.

Dù sao, từ ngày Lưu Ly chết đi, cuộc sống của nàng đã sớm mặc cho chúa tể y đùa giỡn rồi.

Năm bảy tuổi ấy, cha đưa nàng và mẫu thân nàng, còn có Lưu Ly biểu tỷ cùng nhau đến tòa thành bọn họ đóng quân.

Trên đường mẫu thân nói cho nàng biết, qua không lâu nữa, giang sơn sẽ đổi chủ, nàng không hiểu câu đó có ý gì, nhưng nàng biết, nàng sẽ đến gặp phụ thân, cho nên rất cao hứng.

Cuối cùng nàng nhìn thấy phụ thân, y và một bá bá cao lớn đứng chung một chỗ, phía sau có rất nhiều binh lính mặc khôi giáp, thoạt nhìn rất uy phong.

Nàng cao hứng chạy về phía y, Lưu Ly sợ nàng té ngã nên cũng chạy theo nàng, sau đó nàng thật sự mất mặt va phải cục đá nhỏ ngã xuống đất, người nâng nàng dậy, là một thiếu niên xấp xỉ tuổi Lưu Ly tỷ, nàng sững sờ nhìn y, y mỉm cười hỏi, có đau hay không?

Dáng vẻ y cười lên nhìn đẹp như vậy, đẹp đến nỗi nàng quên nói chuyện, Lưu Ly thay nàng nói cám ơn.

Y lại mỉm cười, lúc này đây cũng nhìn về phía Lưu Ly, không phải nàng.

Đoạn ký ức ngày xưa lặp lại liên tục ở trong mơ, Ngụy Nhiễm vẫn cảm giác được bi thương.

Cảnh tượng cuối cùng vẫn là nụ cười của y, mà nàng lại cảm thấy có gì đó ươn ướt chảy ra khỏi đôi mắt đang nhắm chặt của nàng

Sau đó, có một bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng.

Nàng mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ mông lung trông thấy một dung nhan quen thuộc, Dung Thanh nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.

“Mới một lát mà nàng ngủ rồi.” Y nói.

Nàng im lặng, chỉ nhớ rõ khi y nói chuyện với Vị Vãn, nàng nản lòng thoái chí đi vào trong phòng lên giường, rồi thật sự ngủ thiếp đi.

“Nghe nói nữ nhân mang thai mà khóc nhiều sẽ thấy mệt mỏi.” Y còn nói.

Nàng cắn môi, không hy vọng xa vời trong giọng điệu của y có thành phần lo lắng.

“Nhìn ta, không được cúi đầu.” Không lấy được câu trả lời, y vẫn có chút giận, không vui ra lệnh.

“Ta chỉ mệt mỏi.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự, giống như thẳng tắp xuyên qua y, dừng ở một nơi xa không biết tên.

Y nhíu mày, ánh mắt tối sầm.

“Vì sao không cần đứa nhỏ?” Y hỏi, giọng nói khàn khàn.

“Ta nghĩ chàng đến để khen biểu hiện hôm nay của ta.” Nàng cười tự giễu, con mắt sáng lẳng lặng nhìn y.

“Đừng nói với ta như vậy.” Y nhíu chặt mày, lại ra lệnh một lần nữa.

“Vậy huynh muốn nghe ta nói chuyện thế nào?” Nàng cười, dứt khoát mặc kệ tất cả: “Chàng nói xem, nhị ca, chàng muốn thế nào ta sẽ làm như thế ấy.”

“Ta không muốn tranh hơn thua với nàng.” Ngực y phập phồng, ngọn lửa trong con ngươi đen nhảy loạn lên, nhưng vẫn bị y đè xuống: “Cho tới bây giờ, ta đều chưa từng nói không muốn con của chúng ta.”

Ngụy Nhiễm sững sờ.

Con của chúng ta.

Của chúng ta... Ba chữ kia êm tai như thế, giống như độc dược được lấy ra từ quả ngọt nhất do bông hoa đẹp nhất kết thành.

Nhưng cuối cùng vẫn là kết quả uống rượu độc mà thôi.

Đúng vậy, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nói không cần đứa nhỏ, cũng như chính y chưa bao giờ nói y muốn nàng.

“Hóa ra chàng thích đứa nhỏ như vậy.” Nàng cười yếu ớt, “Chàng cưới thêm thê thiếp, sẽ có rất nhiều người nguyện ý sinh cho chàng.”

“Nàng vì ta mà lo lắng như thế thật sự là chu đáo.” Y lạnh lùng nhìn nàng, có chút kỳ quái nói.

“Nhưng mà nhị ca, cho dù chàng muốn đứa nhỏ, ta cũng không thể để bụng lớn đi hòa thân.” Nàng lạnh nhạt nói.

“Nàng—” Y tức giận nhìn nàng, giống bị hung hăng đánh một bạt tai, “Nàng muốn gả cho Thư Hà?”

“Đúng thì sao...” Lời nói bị môi của y che lại, y lấy nụ hôn cực lâu dài mà cực nóng cướp lấy tất cả khiêu khích và lên án của nàng.

“Muốn gả cho hắn, nàng nằm mơ đi.” Y nhìn nàng kinh hoàng bất an, khàn khàn lên tiếng.

Chú thích bài:

Tô mạc già

Bích vân thiên,

Hoàng diệp địa.

Thu sắc liên ba,

Ba thượng hàn yên thuý.

Sơn ám tà dương thiên tiếp thuỷ.

Phương thảo vô tình,

Cánh tại tà dương ngoại.

Ảm hương hồn,

Truy lữ tứ,

Dạ dạ trừ phi hảo mộng lưu nhân thuỵ.

Minh nguyệt lâu cao hưu độc ỷ.

Tửu nhập sầu trường,

Hoá tác tương tư lệ.

Dịch nghĩa

Trời đầy mây biếc,

Đất phủ là vàng.

Cảnh sắc mùa thu lẫn với nước hồ,

Trên sóng là khói lạnh màu biếc.

Trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước.

Cỏ thơm không hiểu nỗi lòng người,

Lại mọc tới tận nơi cuối chân trời.

Nỗi nhớ nhà rầu rĩ,

Tìm theo nỗi lòng đất khách,

Hằng đêm chỉ khi mộng đẹp (về quê) mới có thể ngủ được.

Trăng sáng, lầu cao, người vẫn lẻ bóng tựa trông.

Rượu vào trong dạ sầu,

Hoá thành giọt lệ nhớ nhung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.