Mấy ngày liên tiếp mưa to không ngừng, gió lạnh rì rào.
Trong đêm khuya, mưa ngừng rơi, vạn vật yên tĩnh không tiếng động.
Bóng dáng hôn mê nhiều ngày trên giường cuối cùng nhổ ra một ngụm hơi thở ấm áp, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Bóng tường thành dưới ngọn đèn dầu bao trùm, tiếng chuông bi thương cắt qua bóng đêm nặng nề, tiếng vọng vang xa.
Trước giường, một bóng dáng tuấn tú đứng rất lâu ở đó.
“Đây là lựa chọn của nàng sao, Ngụy Nhiễm?” Thư Hà nhìn gương mặt tái nhợt thì thầm, trong mắt lộ ra vẻ đau đớn kịch liệt.
Mùa thu năm 24 Gia Hựu, ngũ công chúa vô ý rơi vào hồ tổn thương đến đầu, không trị được bỏ mình, trong cung đại tang, cả nước chia buồn.
Trong không khí, có mùi hoa nhàn nhạt.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng, vắng vẻ, như hương mai vào năm kia.
Có đau hay không?
Giọng nói trầm thấp vẫn còn vang ở bên tai, thiếu niên trong trí nhớ, tươi cười ấm áp, ánh mắt như nước.
Từ đây về sau trong năm tháng dài đằng đẳng, bóng dáng của y vĩnh viễn vây khốn trong ánh mắt của nàng.
Nếu có thể, nàng nguyện ý trả giá tất cả đến hóa giải thù hận và đau đớn trong lòng y, chỉ là ở trong mắt y, nàng không là gì cả.
Nhiễm Nhi.
Nàng giống như nghe thấy y đang khẽ gọi nàng.
Nhiễm Nhi, nàng nhanh tỉnh lại.
Không.
Nàng sợ hãi lui ra phía sau, muốn lui về càng sâu trong bóng đêm, như vậy nàng sẽ cảm thấy an toàn.
Nàng đừng tỉnh lại, nàng sẽ không lại thấy gương mặt lạnh lùng của y.
Cho tới bây giờ, ta đều chưa từng nói không muốn con của chúng ta.
Y nói dối, nàng đừng tin y.
Nhiễm Nhi.
Đây là nàng nợ ta.
Ta hận nàng.
Cho dù xuống Địa ngục, ta cũng muốn nàng theo cùng ta.
Nàng từng bước một lui ra phía sau, rời xa chỗ ánh sáng mơ hồ kia, tình nguyện tiến vào vực sâu không đáy.
Dù sao, nàng đã sớm vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà, có người gắt gao nắm tay nàng, không chịu buông ra.
Nhiễm Nhi.
Giọng nói của y run rẩy như thế.
Nàng mau tỉnh lại.
Không có khả năng là y, giọng nói bất lực như vậy, làm sao có thể là y được?
Nhiễm Nhi, hoa mai đã nở rồi.
Nhiễm Nhi, nàng thích hoa mai ư?
Nàng không thích.
Bởi vì, không phải hái cho nàng.
Nhiễm Nhi.
Nhiễm Nhi...
Giọng nói dần dần mơ hồ, như cánh hoa bị gió mưa thổi rơi, ào ào rơi xuống đất, lặng yên yên lặng.
“Vì sao nàng vẫn bất tỉnh?” Nam nhân ngồi trước giường vẫn không có biện pháp nào bình tĩnh được.
“Vốn dược tính rất nặng, hơn nữa nàng bị thương yếu ớt, lại có thai trong người, khi nào thì tỉnh lại rất khó nói, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ.” Vị Vãn nhìn y nói, “Nhưng tốt nhất ngài đừng nên thường xuyên chạy tới nơi này, lộ ra dấu vết gì sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Dung Thanh nhìn gương mặt luôn ngủ say kia, ánh mắt ủ dột.
Y nhớ tới khi nàng niên thiếu, líu ríu, chuyện nói không hết, những câu nhàm chán, tự vui vẻ.
Khi đó y không biết thế nào mà nàng luôn có thể cười đến đáng yêu như vậy, không tim không phổi, thậm chí làm y nhìn thấy mà có chút phiền chán.
Càng về sau, trong đôi mắt xinh đẹp kia nhìn y luôn mang theo giật mình.
Không phải y không phát hiện ra mỗi lần khi bản thân xoay người, trong mắt nàng đều luôn lộ ra bi thương và cô đơn.
Chỉ là y không quên được Lưu Ly, nữ tử ôn nhu trong sáng kia, là chút tươi đẹp trong cõi lòng tràn đầy vết thương của y.
Nhưng trước mắt, khi nàng lẳng lặng nằm ở nơi đó, không nói chuyện, không mỉm cười, cũng không yên lặng nhìn chăm chú y... Trong lòng y, dần dần hoang vu mà sợ hãi.
Nếu, nàng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nghĩ tới khả năng này... Y nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều giống bị xiết chặt, đánh nát.
Đau đớn như vậy, không ít hơn lúc Lưu Ly rời khỏi y.
Nhị ca.
Y nhớ tới nàng nhìn y, ngọt ngào, e lệ mỉm cười.
Ta không cười, là vì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy chàng nở nụ cười, trong mắt nàng tràn đầy nước mắt nhìn y... Chàng đã sớm biết tâm ý của ta.
Nàng khổ sở như vậy, đau khổ như vậy, đều là do một tay y tạo thành.
Nhưng vì sao, y không cảm nhận được khoái cảm khi báo thù?
Mà thù hận chính nàng gánh vác dần dần héo rũ.
“Nàng tỉnh lại cho ta!” Y nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, rốt cuộc không thể nhịn được nữa gầm nhẹ, “Nàng đang trả thù ta sao? Nói cho nàng biết, vô dụng thôi! Nếu nàng không chịu tỉnh lại, ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng, ta vĩnh viễn hận nàng!”
Nàng im hơi lặng tiếng như trước, giống như đang đắm chìm trong giấc mơ nơi phương xa, không cảm nhận được cũng như không nghe được tính hét của y, linh hồn của nàng đã lùi đến một nơi không có biện pháp nào có thể chạm đến, ở nơi đó, y cũng không có biện pháp nào thương hại nàng, nàng cũng không cần lại cầu xin sự yêu thương của y, hay sợ hãi ánh mắt của y.
“Nàng mở mắt ra nhìn ta!” Y không khống chế được giữ chặt bả vai nhỏ bé và yếu ớt của nàng, lý trí gần sắp hỏng rồi, “Nàng đang định làm gì thế hả? Ngụy Nhiễm, nàng cũng sẽ chỉ lấy loại phương thức đáng thương này uy hếp ta! Nàng nhìn ta đi, ta ra lệnh cho nàng tỉnh lại!”
“Ngài điên rồi!” Vị Vãn muốn bước lên ngăn y lại, lại bị cái đánh sắc bén của y bức lui, ngã về phía sau vài bước, tiến vào trong một cái ôm ấm áp.
“Tuyên Dương.” Nàng nhíu mày nhìn người tới, biểu cảm hơi cáu mà bất đắc dĩ.
Tuyên Dương đỡ cho nàng ổn định, sắc mặt ngưng trọng đi về phía Dung Thanh.
Tay hắn vừa để vào vai Dung Thanh, đã phải chào đón thêm một cú đánh nữa, hắn không chút nào nhường, hai người đứng lên đấu nhau.
“Huynh bình tĩnh một chút!” Tuyên Dương lạnh lùng lên tiếng, một quyền đánh Dung Thanh lảo đảo, hắn xuống tay không lưu tình, ván cửa rất nặng bị Dung Thanh đụng phải nứt ra.
Dung Thanh đứng tại chỗ, hai tay suy sụp rũ xuống, y nhìn người không còn sinh khí trên giường, trong ánh mắt dâng lên chua sót, nghẹn ngào nói với Tuyên Dương và Vị Vãn: “Phiền toái chăm sóc nàng ấy cho tốt.”
Sau đó, y nặng nề bước rời đi.
Tuyết năm nay tới rất sớm.
Trời chiều, mang theo tư thế quyết tuyệt, chậm rãi ngã xuống phía chân trời.
Con quạ yếu ớt bay qua, chết đi rồi mối hận trao ai? Bão tuyết cuồn cuộn thổi qua phiêu hương các, gió nhẹ lướt qua mang theo nỗi niềm của nhánh hoa, trái tim này xem như đã biến thành tro bụi.
Lò sưởi sinh hương, tiếng đàn lạnh lẽo tắt nghẽn.
Dung Thanh đứng ở ngoài cửa, cách rèm châu nhìn bóng dáng gầy yếu trong phòng.
Nàng tỉnh, rốt cuộc tỉnh lại.
Chợt nghe tin tức này, y ngựa không dừng vó chạy tới, ở chỗ cách nàng vài bước, không dám lại đi phía trước.
Y có chút sợ hãi, tất cả như ở trong mơ, tỉnh khỏi giấc mơ, nàng vẫn chưa trở lại bên cạnh y.
Y nên nói với nàng câu đầu tiên nào đây? Đột nhiên, y tâm loạn như ma, không đúng mực.
Nghe được nàng thở nhẹ một tiếng, là dây đàn đột nhiên bị đứt, cắt vào tay nàng.
Rốt cuộc y kìm nén không được, vén rèm chạy tới bên người nàng, bắt được tay nàng, nâng lên xem, sau đó dùng tơ lụa cẩn thận băng bó cho nàng.
“Nhị ca...” Nàng khiếp sợ nhìn y, cả người cứng ngắc.
Y giương mắt, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như nước.
“Cây mai trong cung nở hoa rồi.” Y chậm rãi nói, từ trong tay áo lấy ra một nhánh mai, đặt lên bàn, “Ta thấy, liền thuận tay hái một nhánh cho nàng.”
Ngụy Nhiễm nhìn nhánh hóa đẹp đẽ kia, ánh mắt khẽ run lên một cái, cuối cùng lại cúi đầu, nói khẽ: “Nhị ca nhớ nhầm rồi, ta không thích hoa mai.”
Lợi dụng thương thế của nàng sắp xếp nàng giả chết, y đã phạm vào tội khi quân. Hiện tại nàng chỉ sẽ liên lụy đến tiền đồ và an nguy của y.
Theo trong ánh mắt y, nàng đã nhìn ra những tình ý y chưa từng nói ra, nhưng mà, nàng đã không dám nữa rồi, cũng muốn không nổi.
“Nàng nói cái gì?” Y hỏi, giọng nói rất nhẹ, rất ôn nhu.
“Ta không thích hoa mai...”
“Nàng nói dối.” Y bá đạo lên tiếng, lấy nụ hôn cực nóng mạnh mẽ che lời nói dối của nàng, cũng ngăn trở nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt nàng.
Ngụy Nhiễm gắt gao bắt lấy vạt áo của y, cảm thấy lòng đau như cắt... Vì sao bọn họ lại lâm vào tình cảnh này?
Ôm ấp của y hung hăng vây nàng, không cho nàng lùi bước, không cho nàng trốn tránh, nhưng nàng vẫn liều mạng đẩy y.
“Nhị ca... Giống như cây đàn này... nếu một dây đàn trong đó không cẩn thận bị đứt, cho dù sau đó có sửa tốt đi chăng nữa vẫn không thể tấu ra làn điệu tuyệt diệu và hài hòa như lúc đầu nữa.” Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, nói lời trái lương tâm, “Sợi dây trong lòng ta, đã chặt đứt...”
Trả lời nàng, là bị y một chưởng đánh bay cây đàn kia, vỡ vụn trên mặt đất, tư thế quyết tuyệt như vậy, giống như quyết tâm của y.
“Nhớ kỹ, Nhiễm Nhi.” Y nhìn nàng khẽ cười, khẩu khí trầm thấp dị thường, lại cất giấu lạnh lùng, “Ai cũng đừng nghĩ sẽ mang nàng rời khỏi ta được.”