“Tạ Khâm!” Bóng người từ từ đi khỏi Ngự Hoa Viên, một giọng nói đè nén nghiến răng gọi kéo lại bước chân nhàn nhã của người nào đó.
“Vì sao?” Đôi mắt phẫn nộ lên án nhìn chằm chằm y, Vị Vãn gần như thống hận vẻ mặt không đếm xỉa gì của y lúc này.
“Cái gì vì sao?” Y nhíu mày, ra vẻ hồ đồ.
“Sao các ngươi có thể lợi dụng Hương Nùng tỷ như thế?” Nàng lòng đầy căm phẫn chất vấn.
Y chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên cười nhẹ.
“Đương sự đã chấp nhận rồi, ngươi kích động như vậy làm cái gì?” Y khẽ xuy, “Nàng đã lựa chọn vào cung, lựa chọn một người nàng không nên yêu, thì nên biết sẽ gặp phải chuyện gì, đây không gọi là lợi dụng hay không lợi dụng, vốn là chuyện cam tâm tình nguyện, nếu nàng đủ lý trí, thì sẽ không đi tới bước đường hôm nay.”
“Được - ngươi lý trí, ngươi bình tĩnh, ngươi cho rằng ai cũng lãnh huyết vô tình giống như ngươi sao?” Tức giận nhìn vẻ mặt này của y, càng ngày càng kích động, “Đúng rồi, tình cảm là gì, nữ nhân lại là gì chứ? Sao mà quan trọng được bằng quyền thế công danh chứ? Trước hoa dưới trăng khi ưng thuận hứa hẹn chỉ là nhất thời giải trí, bao nhiêu người dâng lên thật lòng cũng chỉ là tăng thêm hư vinh cho nam nhân mà thôi!”
“Ngươi để ý ta có lãnh huyết vô tình hay không sao?” Y bỗng nhiên mở miệng ngắt lời nàng, đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú vào nàng,
“Ngươi hết một tới hai, hết hai tới ba chỉ trích ta như thế, kết quả là vì ngươi cảm thấy ta là người như vậy mà khó chịu, hay là đêm nay có chuyện của người nào đó nên ngươi giận lây sang ta?”
Nàng bỗng dưng sửng sốt, ngập ngừng nhìn y: “Ngươi... Là có ý gì?”
“Trong lòng của chính ngươi rõ ràng.” Y trào phúng cười, “Cần gì ta nói ra để tìm khó chịu.”
Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Cứng rắn cãi lại?” Y nghiêng người ở bên tai nàng lãnh khốc xem thường: “Hàn Vị Vãn, tốt nhất ngươi nên rõ ràng, ta không phải là đối tượng ngươi tùy ý phát tiết lửa giận, đừng bởi vì bản thân bị ai đó bỏ rồi để lộ trò hề, còn có chuyện của Lãnh Hương Nùng tốt nhất ngươi tự thu hồi nghĩa khí mà ngươi tự cho là đúng, nếu mục đích của ngươi cũng là đạp ngã thái tử, vì hy sinh của nàng mà khổ sở chẳng phải là dối trá sao?”
Lời nói của y như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong tim, trong nháy mắt kia nàng đau đến khó có thể hít thở, theo bản năng vung tay lên, y lại chặt chẽ chế trụ cổ tay nàng, ôm nàng trên hành lang, hôn một nụ hôn nóng bỏng, bừa bãi cuồng vọng xâm chiếm lưỡi của nàng.
Sao y dám? Sau khi y dùng lời lẽ công kích nào lại còn nhục nhã nàng như thế?
Đang lúc Vị Vãn hoảng sợ không chịu nổi cắn đẩy y ra, một tiếng ho nhẹ làm cả người y cứng lại.
“Lý đại nhân.” Tạ Khâm nhướng mày, nhìn người tự tại đi tới cười một tiếng.
Lý Du nhìn Vị Vãn đỏ ửng trong ngực y, giọng nói cứng ngắc, “Lý mỗ đi ngang qua, quấy rầy hưng trí của ngài rồi.”
“Tối nay trăng gió, ngày tốt cảnh đẹp chọc người, tại hạ nhất thời động tình, Lý đại nhân chê cười rồi.” Vị Vãn cúi đầu nghe tự nhiên bật cười, trước mắt nàng là lồng ngực ấm áp, nhưng nàng biết, nam nhân này am hiểu nhất chính là diễn trò.
“Buông ra, ta phải đi.” Đợi cho bóng dáng Lý Du biến mất ở cuối hành lang, nàng thối lui khỏi cái ôm của y, xoay người lập tức bước đi.
Ống tay áo bị người túm chặt, nàng cũng không ngẩng đầu nhìn y, chỉ nói khẽ: “Buông tay.”
Tạ Khâm ngớ ra, tay chậm rãi nới ra. Làm y buông tay, không phải lời nói của nàng, mà là mỏi mệt và ủy khuất trong giọng nói của nàng.
Đột nhiên, y cảm thấy trong lòng có chút phiền chán.
Dưới ánh trăng bóng dáng nàng cô đơn rời đi, y lẳng lặng nhìn, đứng lặng tại chỗ thật lâu sau, biểu cảm lại càng âm trầm.
- - -
Đừng bởi vì bản thân bị ai đó bỏ rồi để lộ trò hề… Đúng vậy, nàng thừa nhận đêm nay bản thân kích động là vì thấy cảnh Tuyên Dương thân mật hợp tấu cùng với một nữ nhân khác.
- - Thừa nhận đi, đối với quá khứ ngươi đã không thể ra sức, hắn hoàn toàn không cần ngươi nữa.
- - Rồi lập tức ngươi sẽ biết vì sao.
Bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Khâm nói đêm đó, hóa ra y đã sớm biết tất cả, cũng nhìn thấu tâm sự buồn cười đáng thương kia của nàng.
Nhưng vì sao, giọng điệu và dáng vẻ cười nhạo của y làm nàng khổ sở như vậy, nàng sẽ để ý cách nhìn của nam nhân cuồng đại cao ngạo kia với nàng như thế sao?
Cảm xúc cuồn cuộn, bước chân dưới chân nàng lại có chút bất ổn.
Đỡ lấy tường, nàng hít thở dồn dập, cảm giác trong cơ thể có một hơi nóng đang lan tràn, dần dần ăn mòn xương cốt tay chân.
Mồ hôi theo giữa trán chảy ra, cả người nàng run rẩy, phát hiện có gì đó không đúng - nàng bị hạ dược, nhất định là trên yến hội có người động tay chân trong ly rượu của nàng.
Chỉ là, kết quả là ai? Lại vì sao phải tính kế nàng? Cơn nóng xa lạ trong cơ thể dần dần cắn nuốt suy nghĩ của nàng, nàng cũng không nhàn rỗi đi suy nghĩ những thứ kia, chỉ có thể khó khăn tập tễnh mà đi, hi vọng có thể nhanh chút trở lại chỗ ở của mình tìm ra phương pháp giải cứu, ở lại đây ban đêm, nhiều một khắc sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
“Vãn Nhi!” Hơi thở quen thuộc đánh úp lại, ngẩng đầu lại thấy một gương mặt tuấn tú, Tuyên Dương nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa vẻ lo lắng vô cùng.
“Ta...” Nàng chật vật mở miệng, không rảnh nhận ra nguyên nhân y xuất hiện lúc này.
“Ta biết.” Y bắt mạch, vẻ mặt cũng không khỏi trầm xuống.
- - -
Đêm Phù Dung, bí dược cung đình, cân nhắc dùng thuốc và kim châm cứu nhưng khó giải.
Bóng dáng thon dài đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh trăng bạch y như tuyết, Tuyên Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt ngưng trọng của người nằm trên giường.
Sắc mặt của nàng đỏ như lửa, ngay cả ngực cũng bởi vì tác dụng của thuốc mà đỏ một mảnh.
“Sao rồi?” Vị Vãn cắn răng hỏi, mồ hôi thấm ướt tóc mai.
“Chỉ có một biện pháp.” Y khoanh tay đứng, cứng ngắc mở miệng, các đốt ngón tay dấu ở sau lưng bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch.
Vị Vãn nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng, có nước mắt ở lông mi chớp động.
Nóng quá... Trong cơ thể hình như có ngọn lửa hừng hực điên cuồng thiêu đốt, nhưng mà mồ hôi nàng chảy xuống lại lạnh như băng, mà nước mắt cũng dừng không được, mỗi giọt chảy xuống - nàng cảm thấy rất bất lực, chật vật cũng được.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Vãn Nhi.” Y gọi nàng, trong giọng nói bất đắc dĩ và đau đớn có dày đặc.
Nàng mở mắt ra, thấy y mở đai lưng, áo ngoài...
“Đừng!” Nàng hốt hoảng lui ra phía sau, không khống chế được từ trong miệng bật ra.
Động tác của y dừng lại, nhìn vẻ khiếp sợ trong con ngươi đen của nàng, sau đó trên môi nở một nụ cười khổ: “Không phải như ngươi nghĩ.”
Nàng khẩn trương nhìn y, thừa nhận dày vò mãnh liệt của thuốc, có loại cảm xúc bất an không yên cũng ập vào lòng.
“Vốn muốn cho con có biết một chuyện, cũng là giải thích ta luôn nợ con.” Y lại mặc y phục vào, động tác tao nhã, giọng nói ôn nhuận, “Hiện tại xem ra đã không quan trọng nữa rồi.”
“Ngươi... Đang nói cái gì? Vì sao ta nghe không hiểu?” Trong cơ thể sôi nổi quay cuồng, hô hấp nàng bất ổn, lại bởi vì trong giọng điệu của y nhàn nhạt ưu thương mà tâm hoảng ý loạn.
“Sau này con sẽ hiểu.” Y nhìn chằm chằm nàng thật sâu, cúi người đút cho nàng một viên thuốc, “Thứ này có thể áp chế được một lúc, hiện tại, ta muốn mang con đi gặp người có thể cứu người.”
- - -
Mây trôi khắp nơi, che khuất một nửa ánh trăng, bóng đêm nhất thời tối sầm vài phần.
Ánh nến phát ra tiếng nhẹ nhàng mà bạo liệt, nam nhân ngồi trước bàn chợt hoàn hồn.
Giấy trải ra, nghiền mực, hạ bút... Mực nước nhuộm đẫm, viết đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, đặt xuống bút, y có chút tâm thần không yên.
“Tam thiếu gia.” Tiếng bước nhỏ vụn chân truyền đến, hạ nhân ở bên ngoài thấp gọi, “Ngụy cô nương chờ ở bên ngoài.”
Y bỗng dưng đứng dậy, đẩy cửa ra đi nhanh ra ngoài.
“Ngươi...” Đi đến trước cửa phủ vừa mới mở miệng, thân hình mảnh khảnh lập tức trượt đến ở trong lòng y.
Nhiệt độ cơ thể của nàng nóng kinh người, mặc dù cách lớp y phục dày, y vẫn có thể cảm giác lửa nóng của nàng.diễn đàn lê quý đôn
Dưới bóng đêm làn da vốn trắng nõn lại sáng rỡ như lửa, cháy tầm mắt của y. Nàng quật cường cắn môi, trong mắt sáng làn nước mờ mờ.
Khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng màu trắng hiện ở góc đường, khóe miệng y nâng thành một độ cong tà khí, một phen ôm lấy nàng đi vào trong.
Bóng cây yên tĩnh, dưới núi giả dòng suối róc rách, đèn lồng nhẹ nhàng lay động uyển chuyển trong hành lang gấp khúc, dưới đèn đuốc mông lung, biểu cảm trên mặt y càng sâu không lường được.