Tiếng pháo nổ, chiêng trống chấn động, múa sư tử bay lên, kéo tấm vải đỏ treo trên mái hiên xuống, bốn chữ to lấp lánh kim quang nhất thời nhảy vào mắt - Thiên Hương trà lâu
Vị Vãn đứng ở lầu hai nhìn đám người phía dưới vây xem, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Đầu đường bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, có mấy người nâng đồ đi vào trong đám người.
“Quà tặng đến!” Đại hán cầm đầu khí vận đan điền, rống lớn nói, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Ai tặng lễ?” Tuyên Dương đi đến bên cửa sổ liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi.
“Không biết.” Vị Vãn lắc đầu, “Cùng đi xuống xem thế nào.”
Bước xuống bậc thềm, nàng đi đến trước mặt mấy người kia: “Cái gì vậy?”
“Hồi tiểu thư, là tấm bảng hiệu.”
Vị Vãn sửng sốt.
- - nghe nói Thiên Hương trà lâu của cô nương qua vài ngày nữa sẽ khai trương, ta sẽ đề biển gửi đến chúc mừng.
Lập tức, lời Hàn Khâm nói ngày đó vang lên ở bên tai.
Khẽ bực bội cắn môi, nàng có chút không yên.
“Sao vậy?” Tuyên Dương hoài nghi nhìn vẻ mặt cổ quái của nàng, “Mở ra xem thử.”
Chắc sẽ không có việc gì - y nói y sẽ viết lời hay.
Cắn răng một cái, nàng đưa tay kéo lụa đỏ xuống.
Xông vào tầm mắt là bốn chữ to.
Tú, Sắc, Khả, Xan.
Chữ viết rồng bay phượng múa cứng cáp có lực khắc vào trên bảng hiệu đen thùi, phía dưới còn đề rõ ràng lạc khoản: Hàn Khâm.
Đồng loạt hít sâu một hơi, mọi người ồ lên.
“Tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cơm) - -” Có người lặp lại kéo thật dài, tiếng cười ái muội.
“Hàn Khâm kia, không phải là phú hào mới nổi sao, lão có xung đột buôn bán với Dương gia à?”
“Đúng vậy, nghe nói trước đó y đoạt mảnh đất, Dương tiểu thư thật sự rất mất hứng.”
“Nhưng đưa tấm bảng hiệu này là có ý gì? Ồ...” Có người bỗng nhiên ngộ ra, “Hay là bọn họ bất hòa là giả, thực ra đã sớm nảy sinh tình cảm?”
“Đúng đúng đúng, không đánh nhau thì không quen biết, vui mừng oan gia...”
“Chỉ là, cách thức họ Hàn cầu yêu chưa chắc quá rõ ràng, cô nương nhà người ta chịu được ư?”
Vị Vãn trừng mắt nhìn bốn chữ kia, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, cả người cứng ngắc như tảng đá.
Hàn Khâm đáng chết! Nàng chỉ biết, y tuyệt đối không có lòng tốt, không ngờ dám trước mặt mọi người đùa giỡn nàng!
“Vãn Nhi, mang bảng hiệu này vào trước.” Tuyên Dương lạnh nhạt lên tiếng.
“Lấy cái quỷ!” Nàng hổn hển, “Ta chém nó!”
Nói xong bóng dáng của nàng đã đột ngột chạy vào trà lâu, đảo mắt mượn con dao phay từ phòng bếp chạy đi, nhưng vừa đến đại sảnh đã bị người gắt gao ôm lấy.
“Phong Nguyệt Tiếu, ngươi ngăn cản ta làm gì?” Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nữ nhân đang ôm nàng.
“Hiện tại ngươi đi ra ngoài chém một cái không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao!” Phong Nguyệt Tiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng, “Ngươi đã quên nhiệm vụ hiện tại của ngươi là gì? Mục tiêu là gì rồi hả?”
“Cái gì?” Vị Vãn nhỏ giọng nói.
“Hiện tại y dám ở trước mặt dân chúng toàn thành đưa ngươi tấm biển tình yêu phơi phới này, ngươi nên tương kế tựu kế, để mọi người nghĩ đến hai người thật sự léng phéng, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng!” Phong Nguyệt Tiếu nói đến vẻ mặt hăng hái.
“Tương kế tựu kế?” Vị Vãn ấp úng lặp lại lời của nàng.
“Ừ, ngươi đưa cái này cho ta.” Phong Nguyệt Tiếu một phen đoạt lấy con dao phay trong tay nàng, “Hiện tại đi ra ngoài, đỏ mặt lấy bảng hiệu vào, tìm một chỗ thật tốt bày ra, sau đó mỉm cười mời mọi người uống trà.”
Vị Vãn ngoan ngoãn làm theo.
“Ông trời tác hợp, ông trời tác hợp.” Mọi người nối đuôi nhau mà vào, nhiệt tình không quên động viên khích lệ nàng.
“Con đang làm gì vậy?” Tuyên Dương liếc nàng, hơi nhíu mày.
“Nhị thúc.” Nàng hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói vào bên tai y, “Thúc phải tin tưởng con, tất cả đều vì bạc.”
Y nhìn nàng nửa ngày, vẻ mặt có chút kỳ quái.
“Tùy con.” Y làm như than nhẹ một tiếng, trong con ngươi đen có chút bất đắc dĩ.
“Tuyên gia.” Có mấy vị nữ tử lộ vẻ thẹn thùng vây lấy y, “Sau này ngài sẽ thường đến cửa hàng mới này sao?”
Vị Vãn vỗ vỗ vai y, chuyển cho y một ánh mắt bảo trọng, xoay người cười rời đi.
Tuyên Dương lại nhìn bóng lưng nàng, thật lâu sau không dời tầm mắt.
Y biết không thuộc về y, cuối cùng sẽ mất đi.
Nếu có thể, y hi vọng cỡ nào người mất đi trí nhớ là y.
- - -
Trong góc thang gác, Phong Nguyệt Tiếu xì xào bàn tán với một gã sai vặt.
“Tiểu thư, ngày mai Tiểu Báo của thư trai chúng ta viết chuyện ngày hôm nay ư?”
Phong Nguyệt Tiếu gật đầu: “Lúc nãy đã thấy hết tình cảnh rồi chứ?”
“Vâng. “ Gã sai vặt vui rạo rực gật đầu, “Ta đã nghĩ tốt rồi, sáng mai tiêu đề trên Tiểu Báo là ‘Thiên kim nhà giàu nhất và Hắc Mã mới tới Hàng Châu, giả oan gia nhưng thật chất là uyên ương’, nhất định có thể bán được nhiều!”
“Thông minh!” Phong Nguyệt Tiếu khen ngợi, “Tiền lương tháng này cho ngươi gấp bội!”
“Cảm ơn tiểu thư.” Gã sai vặt mặt mày hớn hở, “Cũng là ngài có ánh mắt quan sát thị trường.”
“Phong Nguyệt.” Một giọng nói trong trẻo vang lên ở đỉnh đầu, Vị Vãn nhìn nàng, “Ngươi đang làm gì?”
“Không có gì, thư trai có chút việc.” Phong Nguyệt tiếu đẩy gã sai vặt ra mỉm cười với nàng, “Ngươi tìm ta?”
“Ừ.” Vị Vãn gật đầu, có chút muốn nói lại thôi, “Cái kia... Ngươi nói rèn sắt khi còn nóng, cho nên ta nghĩ hôm nay phải đi khu vực săn bắn phía Tây ngoài thành tìm Hàn Khâm, cám ơn y... Đưa biển hiệu.”
Phong Nguyệt Tiếu trừng mắt nhìn, một chưởng vỗ vào trên vai nàng: “Rất tốt!”
“Nhưng mà, trong lòng ta vẫn có chút bất ổn.” Vị Vãn cắn môi, “Ta nghĩ ngươi nên theo giúp ta.”
“Không thành vấn đề.” Phong Nguyệt Tiếu một lời đáp ứng.
- - -
Hồi 3 trong《chiết liễu thủ ký》: Rèn sắt khi còn nóng.
Khu vực săn bắn phía Tây ngoài thành.
Mây trắng khoan thai, bầu trời xanh vạn dặm.
Trên đồng cỏ mênh mông bát ngát, một gã nam tử mặc y phục màu đen ngồi trên lưng ngựa, lấy tốc độ lao nhanh như tia chớp, chỉ nghe “vèo vèo” vài tiếng xé gió, mũi tên liên tiếp trúng vào hồng tâm của ba bia ngắm, thẳng đến khi vài người xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Vị Vãn ngây người.
Đây là ruồi bọ mắt xanh chán ghét kia?
Nàng gần như không thể tin được hai mắt của mình – bóng dáng kiêu ngạo tự đại quen thuộc kia lập tức nhắc nhở nàng tất cả vừa rồi không phải ảo giác.
Y giống như vương giả trời sinh, thích hợp loại cuộc sống rong ruổi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy, y không nên là thương nhân, mà nên ở đại mạc rộng rãi, hoặc là sa trường ánh đao bóng kiếm?
Cánh tay căng thẳng, gần như đau làm nàng kêu ra tiếng, kéo nàng từ trong suy nghĩ tưởng tượng ra ngoài.
“Phong Nguyệt?”
Nàng nghi hoặc nhìn nữ nhân bên người, người nào đó lại nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Dương Vị Vãn, ngươi không phải chí cốt (bạn thân), ngươi lừa gạt ta!”
“Sao ta không phải bạn chí cốt, lừa gạt ngươi thế nào hả?” Vị Vãn không hiểu ra sao.
“Ngươi nói y là ruồi bọ mắt xanh kiêu căng lãnh khốc, khiến người chán ghét.” Phong Nguyệt Tiếu ôm nỗi hận trừng nhìn nàng, ánh mắt khi nhìn bóng dáng cao lớn ở phương xa lại là ánh ánh mắt si mê, “Mà ta thấy rõ ràng là anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm, là một nam nhân mê hoặc cực phẩm!”
Vị Vãn cứng họng, nhất thời không biết đáp lại nàng ấy thế nào.
“Ngươi xác định ngươi không thích y?” Phong Nguyệt Tiếu lại hỏi.
Vị Vãn sửng sốt, gật đầu.
“Tốt lắm, bằng hữu gặp nạn, ta vì ngươi giúp bạn không tiếc cả mạng sống, Hàn Khâm giao cho ta.” Phong Nguyệt Tiếu nghĩa khí vỗ vỗ bờ vai nàng, “Ta chịu trách nhiệm quyến rũ y, đến lúc đó dỗ y tặng mảnh đất kia cho ngươi.”
Vừa dứt lời, nàng đã vội chạy về phía trước mặt.
Vị Vãn khiếp sợ nhìn bóng lưng nàng, đứng tại chỗ cả buổi ngay cả phản ứng cũng không kịp.
- - -
Phong Nguyệt Tiếu không phải nói chơi.
Nàng thật sự bắt đầu quyến rũ Hàn Khâm.
Khi Vị Vãn nhìn hai người sóng vai bước đi, có lẽ mặt trời mùa xuân ánh tương đối chói mắt, nàng lại cảm thấy có chút choáng váng.
“Dương tiểu thư.” Hàn Khâm nhìn nàng mỉm cười, “Bằng hữu của cô nương rất thú vị.”
“Ồ, phải không?” Nàng cười gượng, có chút kinh ngạc nhìn y nở nụ cười thản nhiên – sao trước kia nàng không phát hiện, y cũng có thể cười đến dịu dàng như vậy? Chẳng lẽ, là vì Phong Nguyệt Tiếu?
Ánh mắt dừng ở trên người bạn tốt, sau khi nhìn thấy người đang ngửa đầu nhìn Hàn Khâm nàng mỉm cười.
Thực ra dáng vẻ của Phong Nguyệt Tiếu rất đẹp, dáng người nhỏ nhắn hơn nàng, con mắt sáng quyến rũ, ngực lớn eo nhỏ, tính cách nữ tính hơn nàng rất nhiều, khi uốn éo có thể làm cho người ta mê mẩn.
Mặc dù người theo đuổi gần như đạp hỏng Phong Di thư trai, nhưng từ khi biết nàng ấy tới nay Vị Vãn chưa từng thấy nàng ấy quan tâm đến bất kỳ người nam nhân nào, nhưng lúc này ánh mắt nàng ấy nhìn Hàn Khâm, gần như nhiệt tình đến mức có thể hòa tan cả khối băng ngàn năm.
Mà khối băng ngàn năm này dường như cũng thật sự bị nàng ấy làm tan chảy rồi.
“Vãn Nhi, chúng ta cùng đi cưỡi ngựa được không?” Phong Nguyệt Tiếu vui mừng đề nghị.
Vị Vãn khẽ lắc đầu: “Các ngươi đi đi.”
“Này Hàn gia, ngài dạy thiếp cưỡi ngựa được không?” Phong Nguyệt Tiếu chờ mong nhìn ý trung nhân.
“Được.” Hàn Khâm đáp, cũng không nhìn Vị Vãn một cái, ôm Phong Nguyệt Tiếu lên ngựa của mình, sau đó xoay người nhảy lên, y kéo dây cương, vừa vặn vòng nàng ấy ở trong khuỷu tay của mình.
Hai gò má Phong Nguyệt Tiếu ửng hồng, vụng trộm quay về phía Vị Vạn làm mặt quỷ.
Bọn họ thoạt nhìn... Rất xứng đôi.
Như vậy cũng tốt, dù sao Phong Nguyệt nói sẽ thay nàng lấy được mảnh đất kia... Như vậy, cũng rất tốt.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Vị Vãn nghĩ lại muốn mỉm cười, lại cảm thấy khóe miệng có nặng nề.
Khi ánh mắt của Hàn Khâm cũng nhìn tới, một giây trước nàng còn im lặng thì một giây sau đã nhìn bọn họ nở nụ cười thật tươi.
Một tiếng ngựa hí, ngựa phi mang theo hai người bay nhanh mà đi, càng chạy càng xa, Vị Vãn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ thật lâu không động đậy, thẳng đến khi bản thân ở trong tầm mắt của bọn họ, biến thành một điểm đen cô đơn.