Đám người xôn xao đứng lên, đao kiếm chói lọi trong nháy mắt đã dày đặc ép lên trước mắt, quả thật ngay cả lông mày Tuyên Dương cũng chưa động một cái.
“Quận Vương gia, xin đợi tân hôn.” Hắn ngẩng đầu nhìn nam tử kia cười nhạt một tiếng, “Xem ra ta làm bẩn con đường của ngài rồi.“.
“Ngươi cũng biết quấy nhiễu đại hôn là trọng tội, huống chi ngươi còn muốn giết người.” Tạ Khâm nhìn hắn gằn từng tiếng, gương mặt lạnh lùng phủ một tầng sương lạnh.
Chỉ có chính y hiểu rõ, y gần như phải dùng toàn bộ sức lực mới không để bản thân nhìn nữ tử nhuốm đầy máu trong lòng Tuyên Dương.
“Xin lỗi Quận Vương gia, mạng của gã ta nhất định phải lấy đi.” Con ngươi đen nhìn thẳng vào y, Tuyên Dương khẽ quát một tiếng: “Bộ Thiên Thanh - “
Dưới ánh đèn, Bộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy trên cổ tay đau xót, mũi kiếm đâm về phía cổ họng Lý Du lệch một chút, chỉ làm trên cổ gã một đường máu, mà Tạ Khâm cũng nhanh chóng tiến lên đấu với gã.
“Đều dừng tay cho ta!” Một tiếng kêu khẽ chợt vang lên, một người đi ra từ trong khoảng trống do đám binh lính hộ vệ tạo ra, là tứ công chúa bước nhanh đi tới, nàng đã tự kéo khăn đỏ phủ trên đầu xuống, tháo khăn che mặt, lộ ở bên ngoài là một đôi mắt phủ đầy sương mờ.
“Ngươi chính là không muốn để cho ta tốt hơn, đúng không?” Nàng đi đến phía trước Tuyên Dương, liếc mắt nhìn nữ tử trong lòng y, một nụ cười lạnh xuất hiện bên môi, “Quả nhiên là nàng, quả nhiên đều là vì nàng...”
Nam nhân tuấn dật phi phàm trước mặt, ôn nhu như vậy, lại lãnh khốc như vậy, thẳng cho tới hôm nay nàng còn ảo tưởng hắn có một chút quan tâm nàng, vì thế nàng không tiếc lấy chính đại sự cả đời của mình làm tiền đặt cược, hy vọng xa vời hắn đến ngăn cản buổi hôn lễ này, thực ra sớm ngày hôm đó nàng hoài nghi Ngụy Vãn, khiếp sợ khi nàng ấy phân tích rõ ràng tình cảm của mình với Tuyên Dương, nên biết từ lúc mới bắt đầu trong mắt hắn đã không có nàng, chỉ có nữ nhân trong lòng hắn, ăn ý giữa bọn họ là bản thân vĩnh viễn cũng không có cách nào lĩnh hội ra, hắn tiếp cận nàng lần nữa, lại có thể xoay người không hề lưu luyến mà ra đi, là vì hắn vốn vô tình với nàng.
“Mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi.” Con ngươi sâu thẳm đen nhìn nàng, giọng điệu của hắn luôn bình tĩnh, có lẽ vĩnh viễn nàng cũng đoán không ra tâm tình chân thật của hắn.
Hốc mắt ở khoảnh khắc đó phiếm hồng, nàng bỗng nhiên giương tay đánh cho hắn một bạt tai.
Gương mặt khôi ngô hơi nghiêng, dấu tay hiện lên rõ ràng, một bạt tai này, nàng đánh không nhẹ.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Nàng biết khắp thiên hạ đều đang nhìn hành động điên cuồng của một người đường đường là công chúa như nàng, nhưng nàng không cần.
Nàng là nữ nhi hoàng thượng yêu nhất, là Phượng Hoàng Đế Vương gia chói mắt nhất, nhưng mà nam nhân này, lại dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn bẻ gãy cánh của nàng.
Nhưng mà hắn cũng không cần.
Hắn không tức giận, cũng không nói với nàng một câu, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong khoảnh khắc thấy giọt lệ ở khóe mắt nàng rơi xuống, dường như nàng thấy ánh sáng trong mắt hắn bắt đầu khởi động, nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn lại khôi phục biểu cảm bình thản tự nhiên.
“Tuyên Dương...” Vị Vãn sững sờ nhìn một màn này, biết Dung Uyển đánh Tuyên Dương một bạt tai, nàng mới lo lắng mở miệng.
“Đừng nói chuyện, tiết kiệm một chút sức lực.” Tuyên Dương nhẹ giọng khuyên giải an ủi, đôi mắt lợi hại lập tức nhìn về phía nam tử sắc mặt âm trầm cách đó không xa, “Ngươi không nên phụ nàng.”
Hai tay giấu trong ống tay áo chợt nắm chặt, Tạ Khâm nhàn nhạt mở miệng: “Hai người có tình có ý, Tạ mỗ sẽ giúp các người hoàn thành ước nguyện, không ngại hoàn thành lương duyên cho hai người.”
“Ngươi... Nói cái gì?” Vị Vãn dựa ở trong lòng Tuyên Dương nhìn y, gần như không thể tin được lời nói lạnh lẽo như vậy lại bật ra từ trong miệng y.
“Ngươi dám nói, trong lòng ngươi đã buông tha hắn sao?” Đôi mắt màu xanh lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, từng chữ thốt ra trong miệng y đều giống như đao đâm vào trong lòng nàng, “Cho dù đêm ngươi bị hạ dược đó, ngươi cũng tìm hắn trước, ta chỉ là nhặt thứ người khác không cần mà thôi.”
“Tạ Khâm!” Tuyên Dương quát khẽ, mặt nạ trầm tĩnh từ trước đến nay kề cận vỡ tan.
Cảm giác được sát khí của hắn đột nhiên nổi lên, Vị Vãn đưa tay túm chặt vạt áo y, rưng rưng nhìn hắn lắc đầu, ngay sau đó một khắc, một ngụm máu đỏ phun từ trong miệng ra, nhiễm đỏ ngực hắn.
“Vãn Nhi!” Tuyên Dương gọi nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc, “Ta mang ngươi đi.”
“Không...” Nàng cố hết sức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy đau xót nhìn nam tử mang vẻ mặt im lặng, “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có yêu ta hay không?”
Không khí giống như ngưng trệ trong nháy mắt, ngay cả Dung Uyển cũng sững sờ nhìn bọn họ.
“Không có.” Nửa ngày, lời nói tuyệt tình lạnh như băng vang lên, “Ta chưa từng yêu ngươi.”
Ngay tại thời điểm này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên mặt Vị Vãn, cho rằng sẽ thấy biểu cảm thương tâm muốn chết, nhưng mà nàng không có, nàng lại khẽ nở nụ cười, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt tái nhợt này xinh đẹp làm cho người ta kinh hãi.
“Ngươi nói dối.” Nàng chậm rãi lên tiếng, con mắt chứa lệ sáng quật cường nhìn y, “Ngươi không thật tâm nói những lời này... Ngươi không thật tâm “
Tạ Khâm đứng thẳng bất động tại chỗ không có biện pháp nhúc nhích, đón tầm mắt chuyên chú của nàng, ánh mắt của nàng dường như muốn nhìn thấu sâu trong linh hồn của y, lại không biết, giờ phút này trong lòng y chấn động, đau đớn không thôi.
“Mang người này đi thẩm tra.” Chật vật quay mặt đi, y bảo thị vệ hai bên kéo Lý Du, xoay người rời khỏi.
“Đợi một chút.” Tuyên Dương nhìn tình huống Vị Vãn trong lòng, sau khi xác định nàng còn có thể chống đỡ đột nhiên mở miệng, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người Tạ Khâm và Dung Uyển, “Chuyện cho tới bây giờ, không bằng đều nói rõ ràng.”
Dứt lời hắn đưa tay xé rách mảng áo trên vai trái của mình, dưới ánh trăng, một cái bớt hình cánh hoa màu tìm nhất thời đập vào mắt mọi người.
“Hẳn là ngươi rất quen thuộc cái bớt này, sau lưng Vãn Nhi cũng có.” Y cười lạnh, nhìn vẻ mặt chợt thay đổi của Tạ Khâm, “Bởi vì, ta là nhị thúc của nó.”
Một khắc này, sắc mặt Tạ Khâm xanh mét, giống bị người liên tục đánh vào, mà Dung Uyển cũng khiếp sợ nhìn hắn và Vị Vãn, biểu cảm buồn vui không phân rõ.
Vị Vãn nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt rơi liên tục không ngừng từ khóe mắt, giờ phút này trong lòng nàng trăm vị giao tạp, nhưng không kinh ngạc nhiều lắm, bản thân cũng đã sớm đoán trước, nàng không thấy có bao nhiêu thất vọng khổ sở, chỉ cảm thấy mệt mỏi, giống như mệt mỏi vì nhiều lần trải qua thiên sơn vạn thủy. (cách sông cách núi)di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
“Xin lỗi vì đã không cho nàng một hôn lễ viên mãn, chờ chữa trị cho nó xong, ta nhất định tới cửa tạ tội.” Nói với Dung Uyển một câu cuối cùng, hắn ôm lấy nữ tử trong lòng, ở bên tai nàng khẽ nói nhỏ, “Vãn Nhi, chúng ta đi.”
Giống như con chim bị thương, Vị Vãn cuộn tròn tiến vào cái ô rộng lớn, đau xót và mỏi mệt đã cắn nuốt một chút sức lực cuối cùng của nàng, rơi vào trong bóng đêm dịu dàng.