Diệp Kính Văn hẹn gặp Chu Phóng tại một quán café
Tinh thần Chu Phóng có vẻ rất tốt, nhìn Diệp Kính Văn cười xấu xa.
“Hẹn tôi ra đây làm gì? Tính sổ sao?”
“Tôi và Lâm Vi định đi du lịch nhưng mua dư vé, muốn tặng cho anh một cặp”
“Vé tình nhân hả?” Chu Phóng cười sáng tỏ “Tấm vé còn lại cho ai?”
“Một người thật dễ nhìn, anh không hiểu sao?”
“Tôi từ chối ý tốt của cậu. Thứ nhất, tôi không thích đi cùng người lạ, vé tình nhân thì thế nào cũng sẽ bị xếp vào một phòng, trong phòng sẽ có bồn tắm thật lớn, dĩ nhiên còn có giường đôi nữa”
Chu Phóng nhìn Diệp Kính Văn nháy mắt mấy cái “Cậu cho rằng tôi có thể lên giường với ai cũng được sao? Đừng đùa”
Diệp Kính Văn mỉm cười gật đầu.
“Thứ hai, tôi không rảnh, dạo này phải viết sách bù đầu bù óc, nếu tôi đi du lịch thế nào cũng bị độc giả giết chết, hiểu chưa?”
Diệp Kính Văn tiếp tục gật đầu.
“Thứ ba, tôi không thích Quế Lâm, tôi ghét nước. Tôi sợ chưa ngắm hết cảnh đẹp, thì đã phiền đến người bạn kia phải đem quan tài trở về”
Chu Phóng bất đắc dĩ cười “Cho nên cậu đem cho người khác đi”
“Nếu anh nói vậy thì hết cách” Diệp Kính Văn xoa xoa tay.
Chu Phóng uống cạn ly café, cười nói “Tôi nghĩ cậu và Lâm Vi đã hòa rồi, hèn chi thấy giả tượng tình địch còn bình tĩnh như vậy”
“Đúng vậy”
“A, cho nên muốn tính sổ với tôi chứ gì? Cái tên Lâm Vi đó miệng còn chặt hơn cua”
Diệp Kính Văn cúi đầu cười cười “Anh biết đó, cậu ấy rất yêu mặt mũi, rất nhiều chuyện không chịu nói ra, tôi cũng không muốn hỏi. Hôm nay tôi tới tìm anh cũng chẳng phải tính sổ gì, chỉ là muốn hàn huyên một chút, khoảng thời gian tôi và cậu ấy chia tay, cậu ấy có qua được không”
“Diệp Kính Văn, cậu đột nhiên ấm áp thế này khiến tôi không quen chút nào” Chu Phóng nhíu mày “Không phải cậu nên cười tà ác, sau đó gõ gõ ngón tay lên mặt bàn nhìn tôi sao?”
“Con người không nên thay đổi sao?”
“Ý cậu là cậu đã trở nên tà ác hơn hả ?”
“Ừ, anh thật hiểu tôi”
“Cậu không biết sao? Tôi đã từng viết tiểu thuyết về sói”Chu Phóng nhẹ nhàng cười “Tôi có nghiên cứu về loài vật này”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng đã đọc cuốn tiểu thuyết đó” Diệp Kính Văn trở lại vẻ tà ác.
“Tôi cũng không giấu gì chuyện cậu muốn hỏi, nhưng hãy nhớ cậu nợ tôi phần nhân tình này, sau này cậu phải trả lại cho tôi. Dù cho có phải tự sát đấy”
“Nhớ kỹ, tôi sẽ không uống thuốc ngủ, Diệp Kính Văn tôi có chết cũng phải uống thứ độc hơn, chẳng hạn như thuốc chuột”
“Khụ…” Chu Phóng phun ra một hớp café, thấy Diệp Kính Văn đang cười tà ác, hắn ảo não trừng lại một cái.
Tên này, nói chuyện thật khiến người ta khiếp sợ.
“Khoảng thời gian hai người giận nhau đó, tôi ở ngoại ô viết đơn kiện, sau đó thấy Lâm Vi lê lết tìm đến, hình như bị cậu cường bạo đúng không?”
Diệp Kính Văn nhíu mày “Cậu ấy nói vậy à?”
“Tôi không mù, đoán ra được” Chu Phóng cười cười “Đối với thú vui trên giường của hai người tôi không dám nhận xét”
“Một tuần đó cậu ấy luôn ở bên tôi, tôi lo viết đơn kiện, Lâm Vi giúp một tay, tôi ra mặt còn cậu ấy ở phía sau hỗ trợ, không ngờ rằng cậu ta đối phó với mấy tên trong nhà xuất bản cũng rất giỏi”
“Sau đó tôi thắng kiện, vì muốn tạ ơn nên mời cậu ấy đi ăn cơm, uống chút rượu. Cậu đừng ăn giấm nha”
Diệp Kính Văn mỉm cười lắc đầu “Không ăn, nói tiếp đi”
“Nga, lúc ấy tâm tình cậu ấy không tốt lắm, uống hơi nhiều rượu, sau đó ôm tôi bảo muốn hôn tôi, tôi cũng đã ngà ngà say rồi, vì vậy cũng ôm cậu ấy muốn gần gũi cậu ấy, kết quả là hai đứa giằng kéo trên đất, hung hăng vật lộn với nhau, miệng toàn mùi hôi rượu.
“Nếu không có thì cũng đừng nói” Diệp Kính Văn nhíu nhíu mày, trợn mắt nhìn Chu Phóng đang cười tà.
Anh cũng dám chọc tức tôi? Muốn ăn thua đủ sao Chu Phóng.
Chu Phóng ngưng cười, nói tiếp “Sau đó cậu ấy có điện thoại, cậu không biết khoảnh khắc ấy ấn tượng thế nào đâu, khiến cho tôi đến giờ vẫn nhớ rất rõ”
“Cậu ấy đang nằm dài trên mặt đất thì lập tức bật dậy một góc chín mươi độ, trông rất đáng yêu”
Diệp Kính Văn cau mày, chịu đựng không nổi điên, tiếp tục nghe Chu Phóng kể chuyện.
“Sau đó thì sao ta, cậu ấy nói vào điện thoại mấy câu thì tôi đã đoán ra cậu gặp chuyện không hay, lúc cúp máy đi mặt cậu ta rất khó nhìn, giật chìa khóa xe của tôi rồi lái xe đi”
“Tôi gọi taxi đuổi theo cậu ấy, mà tên kia lái xe nhanh kinh khủng”
“Kết quả là hôm ấy cảnh sát giao thông không phải ăn cơm trắng, cậu ấy say rượu lái xe quá tốc độ, còn vượt đèn đỏ nên bị bắt vào đồn cảnh sát nguyên buổi tối” .
“Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ thấy Lâm Vi phát điên như vậy, sau khi ói hết rượu ra thì tỉnh táo lại, trời vừa sáng thì được thả ra, cậu ấy lập tức leo lên taxi đến bệnh viện”
“Lúc thấy Lâm Vi gấp gáp như vậy, tôi cứ tưởng nhất định là do ông trời thấy chướng mắt nên muốn giết chết Diệp Kính Văn rồi”
“Nói xong rồi” Chu Phóng khẽ cười đứng dậy “Chuyện của tôi đã đủ đau đầu rồi, cảm phiền hai vị có việc gì cũng đừng lôi tôi vào, tôi không phải con nợ của hai người. Lúc thì lôi ra cảnh cáo, lúc thì lôi vào tố khổ, ảnh hưởng rất nhiều đến đầu óc của tôi và cũng ảnh hưởng đến tâm tình của độc giả nữa hiểu không?”
Đưa mắt nhìn Chu Phóng đi xa, Diệp Kính Văn nhẹ nhàng thở dài.
Lâm Vi yêu mình nhưng lại chỉ biết giấu trong lòng, một người phức tạp như vậy thật khiến người ta vừa tức giận vừa đau lòng.
Một mình ngồi trong đồn cảnh sát gấp gáp mà không thể làm gì.
Đêm đó, mình suy yếu gọi điện cho cậu ấy, chỉ biết oán giận cậu ấy, trách cứ cậu ấy, thất vọng chán ghét cậu ấy
Còn cậu ấy cô độc tại đồn cảnh sát, nhìn song cửa sổ lạnh ngắt kia sao?
Lúc ấy cậu ấy thế nào? Lo lắng cho mình nhưng không thể ra ngoài, không thể đến bệnh viện gặp mặt, chỉ có thể sợ hãi đi tới đi lui.
Hèn gì ngày hôm sau tinh thần không tốt lắm, giọng nói cũng khàn đặc.
Đồ ngốc, say rượu lái xe, nếu như em xảy ra chuyện gì chắc anh phải hối hận cả đời.
Diệp Kính Văn nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, khóe miệng nâng lên một nụ cười thản nhiên.
Lâm Vi, anh sẽ không phụ em, không bao giờ.
Lâm Vi và Tiêu Phàm hẹn gặp trong phòng ăn trường học.
Tiêu Phàm ngồi đối diện, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Vi.
“Tôi không cần tấm vé này, không cần hai người bố thí”
“Cậu hiểu lầm rồi, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút” Lâm Vi cười cười “Biết cậu không nhận nên tớ cũng chẳng mang theo vé”
“Nói cái gì? Về Diệp Kính Văn à?” Giọng nói Tiêu Phàm lạnh lẽo.
“Tiêu Phàm, tớ không phải lấy tư cách người thắng cuộc tới đây khoe khoang, cũng không phải là Thánh mẫu muốn thương hại cậu, tớ biết cậu không cần”
“Chúng ta làm đối thủ bao nhiêu năm như vậy, tớ tin rằng hai chúng ta hiểu nhau rất rõ”
Tiêu Phàm gật đầu “Vậy thì hôm nay cậu muốn cái gì?”
“Cảm ơn”
“Cảm ơn tôi sao? Cảm ơn tôi vì đã nhận nuôi hắn vào cái ngày cậu vứt bỏ hắn sao?”
Lâm Vi cúi đầu cười cười “Trước đây tớ luôn suy nghĩ rất nhiều, một người như tớ có gì đáng để cậu thích”
Tiêu Phàm mặt biến sắc, ngay sau đó vừa cười vừa bỏ đi.
“Cậu thông minh hơn so với tớ tưởng tượng”
“Tớ không ngốc, nhưng không thể nói ra trước mặt cậu, hôm nay tớ chỉ muốn cam đoan một điều, hơn nữa chân thành muốn cảm ơn cậu. Tớ sẽ xem cậu như người bạn mà tớ trân trọng nhất, có lẽ nên gọi là- tri kỷ.
“Những gì tớ bỏ ra đều là cam tâm tình nguyện, nếu cảm thấy có lỗi với tớ thì hãy dùng hạnh phúc của hai người mà bù đắp đi.
Tiêu Phàm đứng dậy, mỉm cười tự nhiên mà ưu nhã.
Lâm Vi nhìn bóng dáng hắn biến mất, nhẹ nhàng cười.
Tiêu Phàm, có một tri kỷ như cậu, tìm đâu cũng không ra.
Đã là rất lâu trước đây, lúc mới vừa nhập học.
Một Lâm Vi được lão sư khoa Y khen đến tận trời xanh, một Tiêu Phàm được sinh viên khoa Luật tung hô kính nể, hai người thường xuyên bị đem ra so sánh với nhau, thậm chí trở thành tài tử khoa Lý và khoa Văn.
Bởi vì cùng giới, nên khi hai người gia nhập Hội học sinh thì có rất nhiều cơ hội chạm mặt nhau.
Lần đầu Tiêu Phàm gặp Lâm Vi là khi cậu ta đang ngồi trong góc lớp cười nhàn nhạt, chăm chú theo dõi ông thầy giảng bài toán tích phân.
Trong nháy mắt đã động tâm.
Đã yêu cái tên ngụy thiên sứ này, cũng đã thử hết cách để tiếp cận nhưng biết mình không có hy vọng.
Cho nên lấy thân phận tình địch đi dò xét những người bên cạnh cậu ấy, muốn biết họ có đủ tư cách mang lại hạnh phúc và giúp đỡ cậu ấy không.
Giống như đã từng cố ý theo đuổi Ôn Đình
Hay lúc đột nhiên đi hấp dẫn Diệp Kính Văn.
Nhưng trong lúc dò xét đã không quản nổi trái tim mình.
Đã yêu chính người cậu ấy yêu.
Yêu sự kiêu ngạo, sự tà ác ấy, còn cả sự yếu đuối không thể chạm tới của hắn.
Nhưng biết rõ đoạn tình cảm kia sẽ không bao giờ có kết quả.
Thừa dịp người ta gặp nạn mà đào bức tường của người khác là việc làm Tiêu Phàm rất khinh thường.
Hắn khinh thường việc đi giành tình yêu.
Cuối cùng, lại một lần nữa phải buông tay, nói rằng mình không cần tình yêu, chỉ cần là một người bạn để ở bên cạnh hắn.
Hai năm, hoàn thành đúng công việc của một Bí thư đoàn, chỉ vì muốn có thể được sóng vai cùng hắn.
Ở bên nhìn hắn chờ đợi người kia – người mà mình đã từng yêu – sẽ quay đầu lại.
Chờ đợi ngày bọn họ tương phùng, để rồi nói vẫn xem mình là bạn tốt.
Bạn tốt mà thôi.
Tiêu Phàm ngước nhìn bầu trời trong xanh trên cao,bất đắc dĩ mỉm cười.
Tại sao Tiêu Phàm tôi lại có bạn như hai người chứ? Tôi chẳng có gì tốt sao, chẳng lẽ không có quyền được yêu một người toàn tâm toàn ý sao?
Cứ sống thế này, sẽ không khổ sở nữa.
Hai người mà không hạnh phúc thì biết tay tôi đấy.
Lâm Vi và Diệp Kính Văn về kí túc xá cùng lúc.
Không hẹn mà gặp khiến hai người nhìn lâu thật nhau, sau đó cùng nhau cười,
Diệp Kính Văn mở lời “Em và Tiêu Phàm không làm gì nhau chứ?”
“Không có. Còn anh? Có đánh nhau với Chu Phóng không?”
“A, trong lòng mọi người tự biết” Diệp Kính Văn cười cười, lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Vé chưa tặng được phải không?” Lâm Vi theo sau, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Kính Văn vừa tìm công tắc đèn vừa nói “Anh không đem theo, biết chắc hắn sẽ không nhận”
Lâm Vi cười nhẹ.
Ở một phương diện nào đó, bốn người họ cũng khá giống nhau.
Một chút kiêu ngạo. Còn có một chút quái dị và rất tự trọng
“Ngày mai đã phải khởi hành đi Quế Lâm rồi, vé này tính sao bây giờ?”
“Hả? Cho không ai lấy, hay giữ lại làm kỷ niệm đi?”
“Hay là như vầy, để anh hỏi một cô bé xem có muốn đi không” Diệp Kính Văn lấy điện thoại ra gọi một lúc sau đó nhìn Lâm Vi mỉm cười một cái “Xong nhiệm vụ”
“Đàn em sao?”
“Ừ, đừng có ghen tuông mù quáng, chính là cô bé trên diễn đàn lập ra bài thỏa luận về đàn ông sinh con -“Bầu trời trong xanh”
Lâm Vi sáng tỏ cười cười “Lá gan mấy em gái bây giờ lớn thật”
“Cô ấy là hủ nữ, thích đọc mấy loại truyện nam nam sinh tử” Diệp Kính Văn cười cười, sau đó đóng cửa lại, lôi Lâm Vi vào phòng tắm.
Mặc dù chân đã khỏi hẳn, nhưng Diệp Kính Văn vẫn rất kiên trì tắm cho Lâm Vi.
Nói gì thì nói, đã quen tắm chung rồi, không giúp người kia tắm rửa thì cảm thấy tay chân ngứa ngáy.
Lâm Vi cũng thấy ngứa ngáy tay chân, nên hai người ở trong phòng tắm ta tẩy ngươi chà.
Vì lúc trước chân Lâm Vi bị thương, hai người lại ở chung nên ở phương diện kia vẫn rất kiềm chế.
Mỗi ngày đều trần truồng ôm nhau ngủ, cho dù là ai thì tư tưởng cũng không thuần khiết nổi.
Có lúc bức bách quá thì đành lấy tay giải quyết cho nhau.
Bây giờ cục bột kia đã được tháo ra, có thể chạm vào hai chân thon dài trắng noãn của Lâm Vi, Diệp Kính Văn cũng không muốn làm Liễu Hạ Huệ nữa, nhân cơ hội sờ tới sờ lui ăn thật nhiều đậu hũ.
Lâm Vi mỉm cười phối hợp, mặc hắn trên dưới đốt lửa.
“Vi, được không?” Diệp Kính Văn nhẹ nhàng rù rì bên tai.
Mỗi lần hắn dùng giọng nói ấm áp nói chữ “Vi” thì Lâm Vi lại cảm thấy tim mình mềm nhũn, không suy nghĩ được gì.
“Lần trước đã làm em đau, lần này anh sẽ thật dịu dàng”
Lâm Vi nhắm mắt lắng nghe.
Kỳ thực bản thân cũng có chút mong đợi.
Không còn bài xích gì nữa, lúc này Lâm Vi như lần đầu tình nguyện trải nghiệm việc này, có chút mong chờ, còn có cảm giác ngọt ngào xâm chiếm.
Hai người một đường ôm hôn thẳng tới phòng ngủ, Lâm Vi được Diệp Kính Văn đặt lên chiếc giường mềm mại.
Bởi vì có thói quen lỏa ngủ nên lúc dọn vào kí túc xá, Lâm Vi đã đặt một cái giường thật lớn trong phòng ngủ.
Hai người ôm nhau lăn lộn mấy vòng cũng không té xuống đất.
Nụ hôn từ êm ái trở nên triền miên, từ triền miên trở nên mãnh liệt, nụ hôn này nhanh chóng khơi lên lửa dục.
Mặt của đối phương gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy trong mắt nhau tia sáng lấp lánh và tâm tình bên trong,
Có lúc chỉ cần nhìn vào mắt nhau, là đã có thể cảm nhận được tình yêu của nhau.
Tại sao trước đây không phát hiện ra điều này?
Hai người mỉm cười ôm chặt lấy đối phương.
Diệp Kính Văn tiến vào rất ôn nhu, ôn nhu đến mức Lâm Vi đỏ rần mặt.
Cử động đi, đừng có đứng yên như gỗ vậy chứ.
Mấy lời như vậy Lâm Vi không dám nói ra miệng, đành phải nhẫn nhịn theo hắn.
Thân thể đã buông lỏng để đón nhận hắn, mà hắn còn sợ mình bị thương nên ôn nhu quá đáng.
“Diệp…Kính…Văn…”
Hơi nghiến răng nghiên lợi.
“Sao? Có thể động chưa?”
Thấy cái tên đang cười tà ác kia, Lâm Vi biết ngay hắn cố ý. Ở trên giường so lại dùng nhiều kỹ thuật như vậy? Không thể nghiêm túc sao?
Điều chỉnh eo để thân thể dám vào nhau chặt hơn, bộ phận trong cơ thể cũng tiến vào sâu hơn.
Lâm Vi chủ động khiến cho Diệp Kính Văn càng thêm hưng phấn, hắn ôm chặt hơn và bắt đầu chuyển động.
Có lẽ là do đã hoàn toàn chấp nhận, Lâm Vi rên rỉ còn to hơn gấp 3 lần so với trước đây, khiến người ta mất hồn.
Động tác Diệp Kính Văn dịu dàng mà bá đạo, mỗi lần tiến vào đều thật sâu, khiến cho nơi tương liên giữa hai người sinh ra ma sát kịch liệt, khoái cảm từ bên trong truyền thẳng lên đỉnh đầu, đúng là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
“Vi, tình yêu của em không hề nhỏ bé” Diệp Kính Văn ghé vào tai Lâm Vi nhẹ nhàng phun khí.
Lâm Vi trong ngực Diệp Kính Văn gật đầu một cái, nhớ tới lúc đăng kí cái id kia khổ sở biết bao nhiêu liền ôm đối phương chặt hơn.
Thân thể bởi vì lần lượt bị kịch kiệt đụng chạm mà khẽ run rẩy.
“Anh thích khuôn mặt mỉm cười của em” Giọng nói Diệp Kính rất dịu dàng, giống như thần chú mê hoặc lòng người.
Lâm Vi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Diệp Kính Văn.
Bởi vì lây tình dục mà cả khuôn mặt ửng hồng khiến cho nụ cười kia trở nên thập phần đáng yêu mà ấp áp.
Mười ngón tay tương liên, như chứng minh cho lời thề bên nhau trọn đời.
Sự tin tưởng trong cái nắm tay trước kia bị bỏ quên, một lần nữa nằm trong tay hai người.
Tựa như hạnh phúc này sẽ một lần nữa được mười ngón tay này nắm giữ.
Do ngày hôm sau còn phải đi du lịch nên mới làm một lần hai người đã dừng lại.
Dây chuyền trước ngực thấm mồ hôi càng trở nên sáng bóng.
Hai người lại chui vào phòng tắm, rửa sạch thân thể, những chất dịch màu trắng vương vãi khiến Lâm Vi rất lúng túng, nhưng khi thấy Diệp Kính Văn nhẹ nhàng giúp mình rửa huyệt sau, thậm chí dùng ngón tay lấy ra những thứ còn bám bên trong thì Lâm Vi cũng không còn căng thẳng nữa.
Cái gì cũng làm rồi còn gì để ngượng ngùng nữa.
Lâm Vi nghĩ vậy nên thả lòng người để hắn kì cọ.
Hai người đổi lại ga giường rồi ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau còn muốn đi du lịch thì bây giờ cần phải giữ lại chút thể lực và tinh lực.