Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 48: Chương 48: Gặp lại sau ly biệt




Hà lão sư từng vang danh thiên hạ nên sinh nhật mừng thọ 60 tuổi cũng tổ chức khá long trọng.

Ngày cuối tuần, trời đột nhiên đổ mưa, nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười trên mặt bà.

Giáo sư Hà Thục Mẫn mặc một bộ áo dài đỏ, đứng trong sân cười nói với học sinh.

Nụ cười của bà la sát thật đáng sợ.

Bọn học sinh đã từng truyền tai nhau như vậy, nhưng hôm nay nhìn nụ cười trên môi bà lại thấy như mẹ hiền.

Hôm nay, bên cạnh việc chúc mừng sinh nhật, còn có một chuyện vui khác, đó là con gái duy nhất Hà Diệp đã tìm được một người chồng có thể nương tựa, hôm nay còn là ngày đính hôn của hai người.

Mặc dù nghe đồn chàng trai kia đã từng có vô số bạn gái, một điển hình của thể loại hoa hoa công tử.

Nhưng bây giờ chàng lãng tử đã quay đầu lại, mọi người cảm thấy cô bé Hà Diệp thật may mắn.

Hắc Sâm Lâm đến đại học T có việc, tình cờ gặp được Lâm Vi nên thuận tiện cùng đàn anh ghé qua.

Hai người vừa tới khiến đám đông nhốn nháo.

Hắc Sâm Lâm vẫn đến bệnh viện thực tập nên quen biết nhiều người, chào hỏi xong thì tới nói chuyện với vài đàn em.

Còn đàn anh Lâm Vi đến bây giờ vẫn là sự tồn tại thần bí trong lòng mọi người.

Không cần đề cập đến chuyện anh ta đột nhiên nghỉ học ra nước ngoài vẻ vang lấy bằng thạc sĩ ra sao, được các giáo viên trong trường tung hô như thế nào, chỉ như vậy cũng đủ khiến anh trở thành ngôi sao không thể với tới trong lòng nhiều người.

Đàn anh quả nhiên phong độ ngời ngời, mặc một bộ vest trắng nhìn chẳng khác như hoàng tử.

Khóe miệng nở nụ cười ấm áp, ân cần thăm hỏi mọi người, sau đó mỉm cười đi về phía Hà lão sư.

“Chào cô”

“Lâm Vi à, đã lâu không gặp, cô nghe nói em đi dạy học phải không?”

“Đúng vậy, em dạy sinh học ở khoa Y” Lâm Vi nhìn lão sư rất tôn kính.

“Ai, dạy học sao, tại sao không làm bác sĩ” Hà lão sư một bộ mặt tiếc hận, thở dài thật lâu.

“Em cảm thấy làm bác sĩ không hợp lắm” Lâm Vi cúi đầu nhàn nhạt cười.

Hà lão sư vỗ nhẹ bàn tay Lâm Vi “Trong tất cả, người cô an tâm nhất vẫn là em, đứa bé có ý tưởng lớn, suy nghĩ chững chạc, dù em quyết định cái gì, cô đều tin vào chủ ý của em, không những vậy còn làm tốt nhất”

Lâm Vi mỉm cười gật đầu, mọi người chìm trong tình thầy trò ấm áp.

Đột nhiên tiếng thắng xe chói tai vang lên, mọi người quay mặt lại nhìn liền thấy một bóng hình cao lớn.

Người đó mặc quần jean đính một hàng đinh bạc, áo sơ mi màu đen cởi bỏ ba nút, lộ ra một tảng lớn da thịt màu đồng.

Tóc mái tùy ý phủ lên lông mày, một đôi mày kiếm, ánh mắt sáng quắc.

Nhìn như sói kiếm ăn.

Diệp Kính Văn lạnh lùng quét mắt một cái, sau đó đi về phía Hà lão sư đang ngồi.

“Lão sư, em nhớ cô muốn chết”

Dứt lời thì đến trước mặt Hà lão sư ôm một cái.

Vẻ mặt Lâm Vi và Hắc Sâm Lâm đồng tời cứng ngắc.

Hà lão sư phản ứng không kịp, há to miệng “Em là….”

“Em là Diệp Kính Văn, cô không nhận ra em sao?” Diệp Kính Văn buông lão sư ra, cười chói mắt lạ thường.

“Diệp Kính Văn sao?” Hà lão sư lặp lại cái tên này trong miệng “Em là Diệp Kính Văn sao?”

Ngón tay bóp bóp huyệt thái dương, dĩ nhiên rất nhức đầu với cậu học sinh này.

“Không nhận ra sao?” Ánh mắt thâm thúy nhìn hai người Lâm Hắc “Chẳng lẽ em thay đổi nhiều như vậy?”

Lâm Vi nhẹ nhàng lắc đầu sau khi từ biệt ánh mắt với hắn.

“Vì muốn mọi người nhận ra mà em đã cố ý chọn một bộ quần áo từ thời đại học”

Quả nhiên, một người đã đi làm như hắn, mặc vào bộ đồ khi xưa thu hút biết bao ánh mắt.

Hà lão sư dừng bóp huyệt, vỗ vỗ bả vai hắn “Diệp Kính Văn, đương nhiên là biết”

Sự xuất hiện của Diệp Kính Văn khiến hiện trường lập tức hỗn loạn, một lúc sau mới khôi phục lại không khí náo nhiệt.

Bữa tiệc của Hà lão sư, cùng nhau ăn uống, quả là buổi tối nhiệt huyết.

Thân thể Hà lão sư luôn không tốt liền mặc bọn học sinh náo nhiệt, bà vào nhà nói chuyện với con gái và con rể.

Diệp Kính Văn có vẻ rất vui, trước mặt đàn em nhảy vài điệu.

Một điệu nhảy của giới trẻ, âm nhạc chói tai, không khí sôi trào.

Lâm Vi ngồi bên cạnh Hắc Sâm Lâm liên tục nốc rượu.

“Anh à, sắc mặt anh không tốt lắm, hay là em đưa anh về nhé?” Hắc Sâm Lâm lo lắng hỏi.

“Không cần đâu” Lâm Vi nhẹ nhàng cười “Em xem mọi người đang vui vẻ như vậy, em về thì thật không phải”

Ánh mắt liếc qua cái bóng hình đang nhảy giữa sân, lại tiếp tục uống rượu

“Sâm Lâm, có những thứ đã vứt đi thì sẽ không thể tìm lại được phải không”

Hắc Sâm Lâm mơ hồ cảm thấy lời nói có liên quan đến Diệp Kính Văn, không biết nên trả lời thế nào thì nghe thấy giọng nói của Diệp Kính Văn vang bên tai.

“Thứ đã vứt đi dù tìm lại được thì nó cũng đã không như ban đầu rồi”

Diệp Kính Văn ngồi bên cạnh Hắc Sâm Lâm rót một chén rượu, vì mới nhảy xong nên người đầy mồ hôi, dưới ánh đèn lờ mờ lại càng thêm sáng bóng.

Ngước cổ lên uống rượu lại thấy hấp dẫn vô cùng.

Đôi môi mỏng khẽ khép mở, phun ra một câu.

“Hay là cứ ném đi rồi mua lại cái mới”

Lâm Vi nhàn nhạt cười.

Đáng tiếc, có thứ không thể mua được, đó là tình yêu.

Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, Hà lão sư bảo không say không về nên đám học sinh đều rất nghe lời uống rất nhiều rượu.

Đến lúc tối đen mới chịu tách ra về nhà.

“Xin lỗi đàn anh, em..có việc phải đi trước…” Khuôn mặt Hắc Sâm Lâm vì ngượng ngùng mà ửng hồng.

Lâm Vi hiểu ra gật đầu một cái “Em đó, nhìn mặt là hiểu rồi, đi nhanh lên”

“Thật lòng xin lỗi, em không thể đưa anh về nhà được” Hắc Sâm Lâm áy náy cười, chui vào xe.

“Đàn anh, tôi đưa anh về nhé” Diệp Kính Văn tựa vào xe cười.

“Không cần, tôi có thể tự về được…”

“À, vậy tùy anh”

Diệp Kính Văn chui vào xe, chạy thẳng một đường.

Thì ra hắn chỉ đang mời cho có lệ mà thôi.

Lâm Vi ngẩng đầu nhìn sắc trời, mưa vẫn chưa tạnh, đã vậy còn quên đem theo dù.

Thở dài đi bộ đến trạm xe điện.

Từng hạt mưa bắn vào người, đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Không ngờ còn có thể gặp lại hắn.

Không ngờ lúc gặp lại nhau chỉ như người dưng nước lã.

Hắn vẫn vậy, tâm cao khí ngạo không gì trói buộc, không thay đổi gì cả.

Còn mình thì sao? Dùng nụ cười ấm áp để che dấu một Lâm Vi ngày nào, cho dù cuộc sống vẫn rất tốt, nhưng chỉ như làn gió thoảng, như một bệnh nhân mắc căn bệnh hiểm nghèo, từng ngày chờ đợi cái chết đến với mình.

Lúc tới được trạm xe điện thì đã hơn 12g, chuyến xe cuối cùng cũng đã đi mất rồi.

Bất đắc dĩ dựa vào cột đèn đường, nước mưa làm cho mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ

Đột nhiên nghe một tiếng thắng xe chói tai, Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn thấy gò má góc cạnh của Diệp Kính Văn qua lớp cửa sổ.

Đường nét cương nghị, so với trước đây đã mất đi vài đường nét ngây thơ, thêm nhiều nét chững chạc, hắn như vậy lại khiến người ta không dám cãi lời.

“Lên xe”

Giọng nói Diệp Kính Văn rất lạnh nhạt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, khiến cho Lâm Vi sinh ra ảo giác, thấy một Diệp Kính Văn nhìn mình cười dịu dàng.

Nhưng người trước mặt cậu là sự thật.

Lâm Vi không muốn lên xe, Diệp Kính Văn cũng không nói thêm gì, hai người lúng túng giằng co.

Không biết đứng bao lâu, mưa rơi càng lớn hơn, từng hạt nện trên mặt đất, dòng nước như muốn nhấn chìm người khác.

“Rất thích mưa sao?” Diệp Kính Văn đột nhiên nhếch khóe miệng “Hay là cố ý làm vậy, muốn khiến tôi đau lòng sao?”

Lâm Vi ngẩn người, trợn mắt chống lại ánh mắt thâm thúy của hắn.

“Tôi chỉ sợ làm dơ xe cậu”

“Không sao, ngày mai tôi rửa”

Lâm Vi xoay người lên xe, sự ấm áp vậy lấy thân thể tránh xa cái lạnh lẽo bên ngoài.

Lúc nãy đứng tắm mưa nên giờ lạnh muốn phát run.

Diệp Kính Văn lấy một cái áo khoác từ ghế sau ném cho Lâm Vi.

Lâm Vi đắp cái áo lên người, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, mùi hương quen thuộc ấy khiến toàn thân thoải mái.

Chỉ có người đàn ông bên cạnh vẫn lạnh lùng cười.

Diệp Kính Văn đưa tay mở nhạc, một giọng hát bi thương vang lên.

Chất giọng khàn khàn của nữ ca sĩ mang đến cảm giác tuyệt vọng khiến cho không khí loãng đi.

“Chúng ta nói rằng sẽ không buông tay nhau ra, nhưng thực tế là chúng ta yêu nhau chưa đủ, đến ngã ba đường, anh rẽ trái em rẽ phải, chúng ta vẫn quyết không quay đầu lại”

“Chúng ta nói rằng dù chia tay vẫn sẽ làm bạn tốt, thời gian nói rằng chúng ta không có kiếp sau, trong vạn người đang đứng đó, em đã gầy như vậy….”

Lâm Vi đưa tay tắt nhạc đi.

“Âm nhạc lớn quá, mưa to như vậy, lái xe cẩn thận một chút”

Vì cúi đầu nên không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này.

Mưa tạt vào cửa sổ, tiếng mưa vang lên như muốn che đậy mọi tâm tình.

Hai người trong xe, chẳng qua chỉ là hai kẻ xa lạ hiểu nhau nhất.

Đến ngã tư xe dừng lại khiến cho không khí đỡ căng thẳng một chút, Diệp Kính Văn nhẹ giọng hỏi “Anh ở đâu?”

“Vườn Long Hoa số 77”

“Nhiều số 7 vậy” Diệp Kính Văn khẽ cười “tôi rất ghét con số này”

Lâm Vi khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy gò má lạnh như băng của Diệp Kính Văn, hắn cười tự giễu, quay đầu nhìn ngọn đèn đường ngoài cửa sổ.

Nước mưa làm tầm nhìn mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt được màu sắc của đèn giao thông.

Đến khu Long Hoa, đèn đường càng nhiều hơn, một chuỗi màu sắc bất đồng ẩn hiện khiến cho khí lạnh ngoài trời yếu ớt vài phần.

Xe dừng ở số nhà 77, cách nhà Lâm Vi không xa lắm, Lâm Vi vừa xuống xe bước thêm bước nữa là có thể vào nhà.

“Đến rồi, cảm ơn cậu”

“Làm sao tạ ơn đây?” Diệp Kính Văn cười tà ác.

Lâm Vi liếc nhìn ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn của hắn, cố kéo lên một nụ cười “Thế hôm nào mời cậu đến ăn cơm vậy”

“Ăn cơm sao? Tôi thích ăn thịt người hơn, nhất là thịt anh”

Bóng xe chạy vào màn đêm, Lâm Vi đứng một chỗ cười khổ.

Mặc dù hắn đã chững chạc nhiều, khó nắm bắt hơn trước. Nhìn nụ cười của hắn chỉ thấy cả người phát run.

Xương cốt lạnh rét, giống như nhiều năm trước, tại căn phòng treo đầy hình cụ, lần đầu tiên tiên gặp anh ba hắn.

Lâm Vi về nhà vội vã chui vào nhà tắm, mặc dù sức khỏe khá tốt nhưng tắm mưa lâu như vậy nên liên tục hắt xì mấy cái.

“Hắt…xì…”

“Hắt…”

Điện thoại ngoài phòng khách reo vang, Lâm Vi lấy khăn giấy chùi chùi cái mũi ửng đỏ, ngồi trên sofa nghe điện thoại.

“Alo”

“Bị cảm rồi hả? Làm sao nghe điện thoại mà còn hít nước mũi thế này” Giọng nói truyền qua khiến đáy lòng ấm áp.

Lâm Vi chùi chùi nước mũi, bất đắc dĩ cười “Gặp mưa, chưa cảm sốt là ông trời còn thương rồi”

Chu Phóng vẫn cười.

Lâm Vi đằng hắng một cái “Đại tác gia, anh gọi điện cho tôi để tìm cảm hứng viết hiện trường gây án sao? Cười đến mức làm tôi nổi hết da gà rồi này”

“À, anh nghe nói người cậu ngày nhớ đêm mong đã về nước rồi hả?”

Sắc mặt Lâm Vi trầm xuống, hít mũi một cái, lạnh nhạt nói “Trở lại rồi, cùng với lão bà của hắn”

Chu Phóng ngưng cười, im lặng một lúc mới nhẹ giọng hỏi “Hắn kết hôn rồi?”

“Đàn ông mà, lấy vợ sinh con, có một gia đình thật tốt biết bao, cứ một mình cô đơn mấy năm trời thì sẽ rất tịch mịch”

“Cậu nói rất đúng, cậu cũng đâu phải đồng tính luyến ái, sao không chịu kết hôn đi?” Giọng nói của Chu Phóng cũng lạnh đi.

“Không có người thích hợp”

“Đừng có viện cớ, anh nghe đến mệt mỏi rồi”

“Anh nghĩ là tôi không mệt sao?” Lâm Vi ném khăn giấy vào thùng rác, đầu ngón tay nhẹ nhàng chùi chùi khóe mắt “Tôi còn không biết mình đang kiên trì vì cái gì”

Lâm Vi dừng một chút “Có lẽ chỉ là một thói quen nên không thể bỏ được”

“Anh có biết lúc tôi thấy cái nhẫn trên ngón tay hắn tôi đã nghĩ gì không? Tôi nghĩ đến thời điểm hắn đè lên người tôi…”

“Đủ rồi” Chu Phóng lạnh lùng cắt ngang lời Lâm Vi “Cậu không cần phải tự hành hạ chính mình, cậu không có lỗi gì với hắn cả”

“Một Lâm Vi bề ngoài tươi cười nhưng bên trong lạnh nhạt đến đáng sợ, anh cũng biết mà, Chu Phóng…”

Nhẹ nhàng thở dài, Lâm Vi cúp điện thoại.

Nếu như lúc đầu em không bỏ đi, chúng ta có thể nào vẫn còn ở bên nhau không? Lâm Vi nhẹ nhàng cười, đứng dậy đi đến bên hồ cá, đổ hết cả bịch thức ăn xuống nước.

Ngày hôm sau, những con cá vàng đều chết phơi bụng trên mặt nước, Lâm Vi đem xác cá chôn xuống bồn hoa.

Sau đó chùi chùi nước mũi đến bệnh viện.

“Hắt…xì!” Lâm Vi ngồi trước ghế lấy khăn giấy lau nước mũi, cảnh vật trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ “Kê thuốc cho tôi đi, tôi không muốn bị chích đâu”

“Đàn ông con trai còn sợ chích sao?” Nữ bác sĩ trẻ tuổi ngồi đó trêu chọc, nhìn cái mũi hồng hồng của Lâm Vi, chỉ muốn bắt nạt cậu ấy một chút.

“Tôi không sợ chích, chỉ là ghét phiền phức”

“Bị cảm rất nghiêm trọng, đã sốt đến thế này, cổ họng cũng sưng như vậy, anh nên trị liệu cho lành đi”

Lâm Vi do dự một chút, nhớ lại thời khóa biểu hôm nay, hình như không có tiết dạy, vì vậy gật đầu cười “Vậy cũng được”

“Tôi viết đơn thuốc cho anh rồi, anh đi truyền nước biển vài lần là ổn thôi”

Bác sĩ vừa kê đơn vừa quan sát Lâm Vi.

Chàng trai này có vẻ vẫn còn trẻ, chắc khoảng hơn hai mươi một chút, ăn mặc rất giản dị, có loại khí chất thanh tân thoát tục. Cái mũi ửng hồng nhìn rất đáng yêu, đôi mắt rất đẹp, lúc cười lên khóe mắt cong cong, đem đến cảm giác rất ấm áp, khiến người ta muốn đến gần ôm chặt, tìm chút ấm áp.

A, nếu bỏ qua động tác lau mũi của cậu ta,còn bỏ qua cả tần số hắt xì rất nhiều, cậu ta quả thực là một vị hoàng tử không chê vào đâu được.

Nữ bác sĩ cười đưa bình đựng tiêm dịch cho cận, đưa mắt tiễn cậu ra ngoài.

Lâm Vi xách cái bình thật to đi trên hành lang, cảm thấy choáng váng cả đầu.

Mặt đất như đang xoay tròn, từng bước đi nặng trịch, một tay cầm mấy bình chứa tiêm dịch, một tay vịn tường đi về phía trước.

Đụng phải một cánh cửa đang mở, tay vịn không được, chút nữa là té vào trong.

Mơ mơ màng màng đến phòng truyền nước, đặt mấy cái bình lên bàn, ngồi trên ghế thở hổn hển.

Thiệt tình, biết trước vậy thì hôm qua đừng đấu lí với hắn làm gì, hắn bảo đưa về thì cứ lên xe cho rồi.

Cuối cùng không chịu lên xe, còn đứng tắm mưa lâu như vậy, cảm lạnh là đúng rồi.

Đang dùng khăn giấy chùi chùi nước mũi, đột nhiên thấy một cái bóng trắng trắng đung đưa trước mặt.

“Bác sĩ Diệp, anh đến đây có việc gì?” Cô y tá trẻ tuổi nhận ra người kia, sáp qua cười hỏi.

“À, hồi nãy có người vịn tường đến khu này, tôi muốn xem xem cái người đi đứng lảo đảo kia đến đúng nơi không” Giọng nói lạnh nhạt khiến cho những lời muốn thăm hỏi của cô y tá đều nuốt vào.

“Cảm rất nặng, cần vô nước biển ba ngày” Y tá nhìn giấy chuẩn bệnh rồi đem thuốc vào phòng.

“Như vầy đi, hay là cứ để tôi tiêm cho cậu ấy, tôi cũng khá quen thuộc máu của cậu ấy mà” Diệp Kính Văn nhìn y tá cười rạng rỡ

Lâm Vi thầm mắng trong lòng, cái gì mà máu khá quen thuộc…

“Động mạch của cậu ấy rất mỏng manh, trước đây ghim mấy cũng không vào, à quên nói nữa, cậu ấy là đàn anh của tôi” Diệp Kính Văn tiếp tục giải thích.

“Cái này….không ổn lắm, bệnh viện nhất định không cho đưa ra ngoài châm…”

“Tôi không về nhà châm, mà châm trong phòng làm việc, như vậy có đúng nội quy không?” Nụ cười sâu hơn một chút.

“A, Bác sĩ Diệp đã nói thế thì đương nhiên phải yên tâm rồi” Y tá vừa vào bệnh viện chưa bao lâu đổ một tầng mồ hôi lạnh, lén lén đưa hết kim châm và thuốc cho Diệp Kính Văn.

“Cảm ơn cô” Diệp Kính Văn nở nụ cười đẹp trai tà mị, cô y tá trẻ vội cúi đầu lau mồ hôi.

Đối với vị này tất cả đều kính nể, nghe những người làm việc chung với hắn nói, vị này tính tình quái dị, không dễ chọc vào. Cho nên hắn muốn châm cứu thì cứ tùy hắn đi, vừa vào mà phải đắc tội với một nhân vật vĩ đại như vậy, mình vẫn còn muốn sống thêm vài năm.

Ý tá trẻ tuổi nhìn bác sĩ Diệp đi đến bên cạnh chàng trai kia, nhấc cậu ta ôm vào lòng.

Mặc dù cái động tác đó chỉ vì muốn cậu ta bước đi thoải mái một chút, nhưng…sao lại thấy mập mờ như vậy?

Hơn nữa lúc bác sĩ Diệp dìu cậu ta đi, động tác thật dịu dàng…

Lâm Vi mơ màng thấy chính mình đang bước đi, nhíu mày muốn mở miệng thì cổ họng tê rần không thể nói.

Nên chỉ có thể mặc kệ người nào đó đỡ mình, hay nói đúng hơn là ôm mình vào thang máy.

“Tại sao bị cảm?” Giọng nói của Diệp Kính Văn vang bên tai.

Lâm Vi đem đầu tựa vào bả vai hắn, hít hít nước mũi, lại nghe thấy giọng cười buồn buồn trên đỉnh đầu.

“Bộ dạng thật là đáng thương, làm người ta chỉ muốn bắt nạt một phen”

Lâm Vi chỉ thấy cả người không còn một chút sức lực, lời hắn nói cũng chỉ nghe được mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.