Bỗng được Đồng Đồng mừng rỡ ôm chầm lấy khiến Trình Nhiên vui sướng như một đứa trẻ. Anh luôn nở nụ cười với mọi người, nhưng đa
số đều là lịch sự và khách sáo, duy trì vẻ bề ngoài nhã nhặn thôi. Chỉ
lúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền như lúc này mới vui vẻ thực sự.
Hiển nhiên Phùng Ngọc Hoa cũng vô cùng vui mừng, kích động hồi lâu không thốt nên lời. Lần này bà đưa Đồng Đồng đi điều trị vốn tưởng rằng hiệu
quả rất thấp, nhưng không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ. Đồng Đồng có thể thân thiết với Trình Nhiên, điều này có nghĩa là ngày Đồng Đồng “chân
chính” trở về nhà họ Trình sẽ không còn xa nữa.
Trong tất cả mọi người đứng ở đây, dường như chỉ có Phương Thù mang tâm
trạng phức tạp nhất. Giây phút đó, cô cảm thấy mình như một kẻ ngoài
cuộc...
Trình Nhiên đắm chìm trong niềm vui, cao hứng nâng con bé lên cao. Vẻ
mặt Đồng Đồng trở nên kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng được thay thế bằng nỗi tò mò. Hành động thân thiết giữa cha và con như thế này không hề xa lạ với con bé, chỉ là ký ức kia quá xa xưa mơ hồ thôi.
Phùng Ngọc Hoa vừa mừng vừa lo đứng bên cạnh vỗ cánh tay Trình Nhiên: “Được rồi, đừng làm con bé sợ.”
Trình Nhiên vẫn cười rạng rỡ, anh đặt Đồng Đồng xuống rồi véo nhẹ mũi
con bé: “Bé con, hơn một năm cố gắng của cậu cuối cùng không bị uổng phí rồi.”
”Tất nhiên phải thế chứ, dù sao trong người nó cũng chảy dòng máu của
Trình Hi mà.” Vẻ mặt Phùng Ngọc Hoa cũng thoáng buồn, thở dài thườn
thượt, “Em gái con trước kia rất thích bám theo con.”
Phương Thù vốn định đến chào nhưng nghe bà nói vậy, khó khăn lắm mới dám cất bước tiến lên liền dừng lại. May mà Đồng Đồng vẫn còn có lương tâm, trong cảnh mọi người đều có tâm sự, con bé bỗng rướn người với tay về
phía Phương Thù. Cánh tay mũm mĩm trắng nõn của con bé như chiếc bánh
bao hấp dẫn.
Phương Thù nở nụ cười, đi đến trêu con bé: “Nhóc con, ôm cậu trước không thèm ôm cô, có phải quên mất cô rồi không?”
Đồng Đồng lập tức quẫy đạp đòi lao về phía Phương Thù. Giống như bày tỏ
tình cảm mãnh liệt, đôi tay nhỏ bé ấy vòng qua cổ cô, cố hết sức kéo cô
về phía mình. Đồng Đồng đang được Trình Nhiên bế, Phương Thù cũng không
ngờ một đứa bé lại khỏe đến vậy, thế là lảo đảo nhào thẳng vào người
Trình Nhiên.
May mà Trình Nhiên phản ứng nhanh, đỡ được cô chỉ bằng một tay. Cánh tay rắn chắc như gọng kìm ôm lấy cô, nhưng rõ ràng Trình Nhiên cũng tính
toán sơ xuất, lần này cánh tay anh ôm được bả vai của Phương Thù, nhưng
lòng bàn tay to lớn thì lại đặt ngay tại vị trí ngực phải của cô.
Phương Thù há hốc miệng còn Trình Nhiên thì trố mắt.
Vóc dáng Phương Thù không thấp, cô cao một mét sáu tám nhưng thân hình
khá gầy, lại còn học kém nên thường bị bạn bè trêu là cây tre miễu. Tuy
nhiên giờ phút này Trình Nhiên lại phát hiện, thật ra Phương Thù không
hề gầy như trong truyền thuyết, ít nhất là cái nơi trong lòng bàn tay
anh bây giờ vẫn có... rất nhiều thịt.
Hai người nhìn nhau trân trối, nhất thời như quên cả cử động. Phương Thù nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Trình Nhiên, nhịp tim bất giác rộn rã,
vành tai cũng bắt đầu nóng lên. Sau đó “chụt” một tiếng, cái miệng nhỏ
nhắn ươn ướt của Đồng Đồng lần lượt hôn lên mặt hai người.
***
Đồng Đồng tò mò nhìn hai người chằm chằm, khuôn mặt bé nhỏ quay hết bên
nọ rồi đến bên kia, sau đó con bé chợt phát hiện một điều kỳ lạ, hình
như gương mặt hai người đang dần dần đỏ ửng. Phương Thù hoàn hồn lại
trước, giãy ra rồi nhanh chóng lùi bước về sau. Trình Nhiên cũng khẽ ho
khan.
”Đi thôi, về nhà trước đã.” Phùng Ngọc Hoa lên tiếng xua đi không khí im lặng, rõ ràng bà cũng nhìn thấy vẻ bất thường của hai người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Phương Thù vội chạy đến đẩy hành lý giúp bà, khe khẽ gọi: “Mẹ.”
Phùng Ngọc Hoa hờ hững gật đầu, nghĩ ngợi giây lát rồi mới nói: “Sau này phải phải chú ý cử chỉ và lời nói trước mặt con bé.”
“... Vâng.” Phương Thù cảm thấy khó xử, nói lảng sang chuyện khác, “Con có lái xe đến đây, mẹ, để con đưa mọi người về.”
”Không cần, tôi ngồi xe của Trình Nhiên được rồi.” Phùng Ngọc Hoa hờ
hững liếc nhìn cô, “Tôi cũng không muốn đã mất con gái rồi lại mất luôn
cả cháu gái. Tôi không thể nào tin tưởng nổi tài lái xe của nhà họ
Phương các người được.”
Dù đã nghe lời này vô số lần, nhưng Phương Thù vẫn hơi buồn bã, cô cố gượng cười gật đầu: “Vâng, vậy mọi người...”
”Con đi xe với Phương Thù.”
Phương Thù khó tin quay đầu lại, Trình Nhiên đang đứng cách cô vài bước
vội đi đến trước mặt cô. Anh nhẹ nhàng nhấc Đồng Đồng ngồi lên xe chở
đồ, sau đó nhận lấy chiếc xe từ tay Phương Thù.
Phùng Ngọc Hoa cau mày: “Trình Nhiên.”
”Để chú Hải đưa mẹ về, con ngồi xe Phương Thù.” Trình Nhiên lặp lại.
Phương Thù thấy mặt Phùng Ngọc Hoa biến sắc, kéo nhẹ tay áo Trình Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?” Như vậy mẹ chồng chỉ càng ghét cô hơn
thôi.
Trình Nhiên lại nói: “Anh đối xử tốt với em, sau này mẹ mới nể mặt anh mà không làm khó em.”
Bàn tay đang kéo ống tay áo anh từ từ thả lỏng, lòng cô rối bời không sao tả xiết.
Trình Nhiên bỗng vươn tay, thuận thế siết chặt ngón tay cô, sau đó kéo
tay cô vòng qua khuỷu tay mình. Anh nhìn thẳng phía trước, thản nhiên
nói: “Khoác vào tay anh.”
Phương Thù như tượng gỗ bị anh kéo đi, tâm tư rối rắm, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Trình Nhiên cất bước chậm rãi đi ra ngoài, yên lặng chốc lát mới nói:“Ban đầu là anh đề nghị kết hôn, chỉ cần em vẫn còn là vợ anh, anh sẽ
không để em chịu ấm ức.”
Cuối cùng Phương Thù đã tỉnh táo lại, cúi đầu cười: “Em không sao.”
Phùng Ngọc Hoa mất đi đứa con gái yêu quý mà chỉ nói vài lời khó nghe
với cô thì có đáng gì.
Trình Nhiên im lặng hồi lâu, lúc sắp đến cửa kính mới nghe anh nói: “Nhưng anh để ý.”
Phương Thù thả lỏng tay, lúc ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng lưng cao
lớn của anh bước qua cánh cửa. Để ý ư, anh để ý cái gì? Để ý Phương Thù
cô bị bắt nạt sao? Hay là chỉ để ý 'bà Trình' bị ức hiếp?
***
Trình Nhiên thật sự ngồi xe của Phương Thù về nhà và còn dẫn theo Đồng
Đồng. Đối với đứa con trai duy nhất này, dĩ nhiên Phùng Ngọc Hoa cũng
không đả động được anh, điều này khiến tâm trạng bà vô cùng tồi tệ.
Chú Hải làm tài xế cho nhà bà đã lâu năm, hôm nay Trình Nhiên cố ý để
ông theo, xem ra là vì phòng khi Phùng Ngọc Hoa lại giỏ thói khó chiều
gì đó rồi. Ông thoáng nhìn vẻ mặt cực kém của bà qua kính chiếu hậu,
không nhịn được khuyên nhủ: “Tình cảm giữa vợ chồng Trình Nhiên rất tốt, bà chủ cũng nên nể mặt của cậu ấy mà tốt với Phương Thù một chút đi.”
Phùng Ngọc Hoa thở dài: “Tôi không tin ông không nhìn ra chuyện gì xảy
ra giữa hai chúng nó. Với tính tình của Trình Nhiên, tình cảm tốt sao
không đưa cô ta đi gặp bạn bè? Người biết chuyện bọn nó kết hôn tổng
cộng chưa đến năm người nữa kìa.”
Chú Hải bật cười: “Vậy cũng đâu chứng tỏ được điều gì. Phương Thù vốn
được coi như người của công chúng, cuộc hôn nhân của cô ấy và cậu chủ
lại hơi phức tạp, nói không chừng lý do Trình Nhiên không công bố tin
tức đó là để bảo vệ Phương Thù ấy chứ.”
Phùng Ngọc Hoa lắc đầu: “Dù sao tôi vốn đã không thích cô gái này từ lúc cô ta còn bé rồi cơ. Một đứa con gái không lo học hành, suốt ngày nghĩ
đến yêu đương trai gái, có ai mà không biết chuyện cô ta theo đuổi Trình Nhiên chứ?”
Chú Hải không nói gì nữa, dù hồi bé Phương Thù rất nông nổi, nhưng hiện
tại đã chững chạc kín đáo hơn rất nhiều. Mà làm gì có ai mười phân vẹn
mười ngay từ lúc bé đâu phải không?
Phùng Ngọc Hoa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, qua một hồi vẫn không nhịn
được cất lời: “Chẳng lẽ ông còn không hiểu tính Trình Nhiên thế nào hay
sao, ý thức trách nhiệm rất cao, dù sao đi nữa Phương Thù cũng đã là vợ
nó, đương nhiên nó sẽ đối xử tốt với cô ta rồi. Điều này đâu thể chứng
tỏ nó thích cô ta thật sự đúng không?”
Chú Hải vốn định nói với tính cách của Trình Nhiên chắc chắn sẽ không
mang hôn nhân ra làm trò đùa đâu. Nhưng nghĩ đến hai người kết hôn là vì Đồng Đồng, nhất thời cũng cảm thấy ý nghĩ của mình là vô căn cứ.
***
So với tình cảnh bên kia, không khí trong xe Phương Thù lại rất thoải
mái. Sau khi lên xe Trình Nhiên vẫn cúi đầu nói nói chuyện với Đồng
Đồng, tuy chỉ có mình anh độc thoại nhưng dường như không hề cảm thấy
lúng túng chút nào. Phương Thù phát hiện, so với lúc mới đến sân bay,
hình như tâm trạng Trình Nhiên đã tốt hơn rất nhiều.
Cô cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc chuyện gì đã thay đổi tâm trạng của Trình
đại thiếu gia thế nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có kết quả, nhưng cô
tuyệt đối không cho rằng lý do chính là vì vừa rồi Trình Nhiên sơ ý chạm phải ngực cô đâu.
Con người Trình Nhiên rất đứng đắn, hai người kết hôn hơn một năm nhưng
anh chưa từng biểu hiện ham muốn gì với cô. Có đôi lúc cô mặc đồ ngủ đi
qua đi lại trước mặt anh, anh cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Phương Thù bất giác cúi đầu liếc nhìn đôi gò bồng đảo của mình, thật ra
thì... cũng đâu đến nỗi nào đúng không? Lẽ nào khẩu vị của Trình Nhiên
đặc biệt, không thích kiểu sóng biển nhô cao ư? Đầu óc cô lại bắt đầu
hồi tưởng lại vóc dáng của Tần Khả Hâm, không thể nào, bên dưới đường
cong uốn lượn của cô ta thật ra đều là độn cả thôi.
”Không đi à?” Người ngồi ở ghế sau bỗng cất lời làm Phương Thù giật mình kêu lên.
Cô nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Trình Nhiên vẫn cúi đầu chơi với Đồng
Đồng. Nhìn từ góc độ của cô chỉ thấy được sống mũi cao cao và khóe môi
cong cong của anh thôi. Trong cái nhìn đăm đăm của cô, Trình Nhiên bất
chợt ngẩng đầu, ánh mắt phóng thẳng đến chỗ cô.
Thật ra thì bình thường hai người cũng hay nhìn nhau, nhưng không biết
tại sao lúc này Phương Thù bỗng thấy chột dạ... Có lẽ là vì khi nãy cô
mải lo nghĩ đến khẩu vị của anh trên phương diện nào đó rồi chăng?
Cô nhanh chóng nhìn về phía trước, chuẩn bị đề máy xe.
”Đây là gì?”
Phương Thù thản nhiên liếc nhìn ra sau, phát hiện ra chú heo Peppa nhồi
bông bị cô bỏ quên trên xe khi nãy, lúc này đang được Đồng Đồng lôi ra
từ trong túi. Con George đáng thương bị Trình Nhiên ghét bỏ nắm trong
tay, con bé vừa đưa tay cướp lại vừa quay đầu nhìn Phương Thù, dường như đang xác nhận đó có phải cô tặng cho nó hay không.
Phương Thù cười nói: “Ừ, là cô tặng con đấy. Bây giờ cả nhà heo Peppa đoàn tụ rồi, vui không?”
Đồng Đồng vui sướng gật đầu, ôm con George hôn vài cái.
”Ơ, không phải nên hôn cô sao?”
Tuy nói vậy nhưng Phương Thù vẫn cười cong khóe mắt. Song nụ cười của cô mau chóng bị dập tắt, bởi vì Trình Nhiên đã phát hiện túi đồ nhỏ phía
sau túi heo nhồi bông Peppa. Anh chậm rãi cầm túi lên, đăm chiêu hỏi
Phương Thù: “Đây là gì vậy?”
”Ừ, cravat.”
Ngay cả Phương Thù vốn được mệnh danh da mặt dày cũng căng thẳng vì lần
đầu tặng quà cho anh, cô rất muốn vỗ ngực dằn lại cảm xúc trong lòng,
nhưng lại không muốn bị Trình Nhiên nhìn thấu.
Trình Nhiên à mội tiếng: “Tặng ai?”
Phương Thù cắn môi dưới: “Tặng, tặng anh.”
Trình Nhiên sững lại một giây rồi “à” lần nữa. Phương Thù thấy anh bình
thản cất chiếc túi, thậm chí là không buồn mở ra xem, trong lòng không
khỏi hụt hẫng. Tuy món quà này vốn để đáp lễ anh nhưng thấy vẻ mặt anh
không hề háo hức như mình tưởng tượng, khiến cô cảm thấy khá tự ái.
Cô ấm ức tra chìa khóa xe vào ổ, lúc đang định đề máy xe thì gương mặt
bỗng bị thứ gì đó mềm mại chạm vào. Đến khi cô kịp nhận ra mới phát hiện là Trình Nhiên đã hôn cô.
Phương Thù không dám tin trợn to mắt, bất động như thể hóa đá. Chỉ nghe Trình Nhiên nói: “Cảm ơn.”