Vì Vùng Biển Xanh Của Em

Chương 6: Chương 6




Phương Thù lớn lên trong một gia đình đơn thân, cho tới bây giờ cô vẫn không biết cha mình là ai, mà mẹ cũng chưa bao giờ kể với cô về ông ấy. Trong nhận thức của cô, mẹ và anh trai Phương Lượng chính là hai người thân duy nhất trên cõi đời này của cô.

Tuy rằng tiền lương của mẹ vô cùng ít ỏi, nhưng cũng chưa bao giờ để cô và Phương Lượng phải sống trong cảnh túng thiếu. Phương Thù đoán có lẽ người cha mà họ không biết tên kia đã âm thầm chu cấp tiền cho gia đình cô.

Hồi cấp hai Phương Thù còn được mẹ cho đi học tại ngôi trường trung học tư nhân nổi tiếng nhất vùng, tiền học phí phải gọi là cực kì đắt, nhưng được cái số lượng và chất lượng giáo viên lại vô cùng tốt. Học sinh ở đây đều thuộc hạng khá giỏi và con cái của những gia đình có điều kiện.

Nhưng Phương Thù thật không phải một đứa trẻ có thiên phú trong việc học hành, cô học vô cùng chật vật. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình của cô lại không bình thường, ở trường học cô luôn bị bạn bè bắt nạt. Chưa nói đến chuyện bị xem thường vì học lực yếu kém, cô luôn bị người khác đàm tiếu về mẹ mình.

Cô cũng từng cùng cãi nhau với mẹ, đề nghị xin cho cô đi học tại một trường trung học bình thường, nhưng cuối cùng lại bị mẹ cô đàn áp. Bà Phương cầm chổi đuổi đánh cô từ đầu nhà đến cuối ngõ, kêu gào rằng nếu cô dám bỏ học thì bà sẽ đánh chết cô ngay. Cách giáo dục của bà hết sức đơn giản, đơn giản đến mức bạo lực.

Bà Phương còn răn dạy cô rằng: “Hễ gặp chuyện khó liền lùi bước thì không xứng làm con của Phương Nhu Tâm.”

Sống trong hoàn cảnh như vậy, Phương Thù trưởng thành với tính cách khá táo bạo. Đối mặt với những lời cười nhạo chửi bới của bạn bè, cô đáp trả bằng những câu cay nghiệt hơn, hoặc là một trò đùa tai quái nho nhỏ chẳng hạn để cảnh cáo họ. Dần dà, trong mắt của những bạn học ở lớp, Phương Thù trở thành một kẻ ngoại tộc, trở thành một cô gái “hư hỏng” không có thuốc chữa.

Nhưng đối với Phương Thù thì chuyện này cũng không có gì phiền phức, ngược lại sau khi có được “tiếng” đó, cuộc sống của cô đã yên bình hơn nhiều. Ít nhất không còn ai dám chỉ trỏ bàn tán vớ vẫn về mẹ sau lưng cô nữa.

Thật ra thì mới đầu Phương Thù vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, bà biết rõ cô không hề có khiếu học hành lại cứ ép buộc cô phải ở trong môi trường không phù hợp, rốt cuộc ý định của bà là gì?

Mãi có một ngày, Phương Lượng nói cho cô biết, thì ra ba cô xuất thân từ gia đình danh giá.

Tuy rằng người được gọi là “ba” kia không muốn để anh em cô nhận tổ quy tông, nhưng cũng không muốn một ngày nào đó trong tương lai khi mà chuyện con riêng bị mọi người biết được, anh em cô sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ông ta. Bởi vì chuyện có một đứa con riêng có học hành giỏi giang và một đứa con riêng không có triển vọng là hoàn toàn khác biệt.

Cho nên Phương Thù đành phải sống trong môi trường cô không hề thích kia. May là nơi đấy còn có Trình Nhiên...

Tuy sự nghiệp học hành của Phương Thù còn lắm gian truân, nhưng bởi vì Trình Nhiên nên cô vẫn nghiêm túc học hành chăm chỉ. Hơn nữa họ còn cùng nhau đỗ vào trường cấp ba liên thông.

Trình Nhiên khác hẳn với những bạn học còn lại, anh không cười nhạo và cô lập Phương Thù, dĩ nhiên anh cũng sẽ không đối xử thân thiết với cô, mặc dù hai người họ là bạn cùng bàn.

Phương Thù rất hay trêu anh nhưng anh rất ít khi cười, vì thế Phương Thù càng coi việc trọc cười anh là ‘thú vui tao nhã’. Nhưng đáp trả cô chỉ là khuôn mặt lạnh tanh của Trình Nhiên.

Vốn tưởng rằng quan hệ như vậy sẽ kéo dài được lâu, nhưng đến năm lớp Mười, giữa hai người bỗng nhiên có một sự thay đổi kì diệu.

Sau khi tựu trường chưa được bao lâu, đã có những học sinh bắt đầu lo âu vì chuyện chia ban năm lớp Mười Một. Phương Thù không cảm thấy có gì đặc biệt, khi có người hỏi thì cô cũng chỉ thuận miệng đáp: “Mình chọn ban xã hội.”

Tuy thành tích mấy môn tự nhiên của cô luôn kém, nhưng so đống công thức và chữ số, cô vẫn thích ban xã hội hơn một chút.

Cô đáp xong mới phát hiện hình như Trình Nhiên thoáng nhìn mình một cái. Lúc ấy cô cũng không để ý lắm, về sau nghĩ lại, Trình Nhiên... trăm phần trăm sẽ chọn ban tự nhiên rồi.

Mà ở trường này, mỗi ban học ở một khu khác nhau, cho nên điều ấy đồng nghĩa với việc cô không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt Trình Nhiên nữa.

Vì thế đây là lần đầu tiên Phương Thù cảm thấy nghẹn lòng, thậm chí cô còn có cảm giác Trình Nhiên sẽ vui mừng vì thoát khỏi cô nữa. Nhưng có một ngày, sau giờ tự học buổi tối, Trình Nhiên đột nhiên đứng chờ ở đầu ngõ nhà cô.

Cả đời Phương Thù cũng không quên được hôm ấy.

Ánh trăng mỏng manh soi rọi trên tán cây bạch quả đầu ngõ, ban ngày trời đổ một trận mưa to, lúc này mưa đã tạnh, nhưng những giọt nước còn vương trên lá cây đang tí tách nhỏ từng giọt trên mặt đất, vừa lúc rơi vào mái tóc đen của Trình Nhiên.

Anh mặc bộ đồng phục thể dục áo trắng quần xanh trông cực kì bắt mắt.

Ánh đèn đường mông lung, khiến đường nét khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh trở nên kha khá ôn hòa. Anh cứ lẳng lặng nhìn cô đăm đăm, sau đó rất bình tĩnh hỏi: “Có muốn học ban tự nhiên với tôi hay không?”

Phương Thù dắt xe đạp, chầm chậm dời mắt từ chiếc bóng trên mặt đất lên người anh, dường như sau khi xác định rằng anh đang nói chuyện với mình, cô mới dám gật đầu.

Thật ra thì lúc ấy toàn thân cô đang trong trạng thái mụ mị, hoàn toàn không biết anh hỏi gì.

Sau đó Trình Nhiên nói: “Ngày mai hết giờ học chờ tôi ở tầng thượng.”

Anh nói xong liền quay người ra về, mặc cho Phương Thù còn đứng đó với vẻ mặt ngây dại. Còn Phương Thù vì hai câu nói không đầu không đuôi của anh mà mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau, Phương Thù lại bắt đầu nghi ngờ có lẽ mình đã nằm mơ rồi, bởi vì buổi sáng Trình Nhiên vẫn đối xử với cô như một người xa lạ.

Lúc tan học cô cầm lấy cặp sách, do dự không biết có nên leo lên tầng thượng không, nhỡ đâu mình nằm mơ thật thì quả là nực cười. Nhưng xưa này cô vốn chẳng còn mặt mũi gì cả, cho nên sau phút suy nghĩ kĩ càng, cô vẫn đeo cặp leo lên lầu. Kết quả trên đó không có một bóng người.

Phương Thù rất hụt hẫng, cô nghĩ mình chắc chắn mình nghĩ quá nhiều đến nỗi bị bệnh hoang tưởng rồi. Sao Trình Nhiên có thể quan tâm cô có muốn học cùng ban với anh hay không cơ chứ?

Nhưng ngay khi Phương Thù chuẩn bị xuống lầu, dây đeo cặp bỗng nhiên bị ai đó kéo lại. Cô quay đầu nhìn bóng người ngược sáng, đó không phải là Trình Nhiên thì là ai?

Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói hơi khó chịu: “Đi đâu?”

Phương Thù nuốt nước bọt, sau đó... giơ tay khẽ chọc vào ngực người trước mặt. Trình Nhiên cau mày, toàn thân căng ra, như thể á khẩu với hành động của cô vậy.

Cuối cùng Phương Thù đã xác định anh thật sự là Trình Nhiên, sau đó bắt đầu hỏi anh: “Rốt cuộc cậu gọi mình lên đây định làm gì?”

Trình Nhiên nói: “Học thêm.”

Phương Thù nghẹn họng. Trình Nhiên nhìn cô rồi hỏi: “Lại không muốn học cùng ban với tôi nữa rồi hả?”

Phương Thù lập tức lắc đầu, thấy Trình Nhiên hơi đen mặt lại vội vàng gật đầu: “Không phải, không phải, muốn chết được ấy chứ!”

Trình Nhiên hơi nhếch môi, khẽ “ừ” một tiếng, “Vậy sau này cứ hết giờ học mỗi ngày, chúng ta gặp nhau ở đây.”

Phương Thù ngốc nghếch dè dặt suy nghĩ, sau đó hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu và mình, sau này, mỗi ngày đều gặp nhau ở đây á?”

”Ừ.” Trình Nhiên trả lời, im lặng giây lát anh lại nói thêm, “Chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi, đừng cả nghĩ.”

”Ồ.” Phương Thù đáp lại, nhưng trong lòng ngọt ngào như thể uống mật.

Cô không tin Trình Nhiên chỉ nghĩ thế thôi đâu, trong lớp có ba mươi mấy bạn học, thân là lớp trưởng đáng nhẽ ra anh cũng nên giúp đỡ mọi người một chút đúng không!

Tuy Trình Nhiên chỉ nói như vậy, nhưng vô cùng quan tâm tới việc kèm cặp cho Phương Thù. Mỗi ngày vừa tan học anh liền đi lên tầng thượng, và còn tới sớm hơn cả cô. Phương Thù cũng cảm thấy rất kỳ lạ, mỗi lần cô chỉ hơi không hiểu, chưa kịp hỏi thì Trình Nhiên đã tóm tắt công thức ở trong sách giáo khoa cho cô rồi. Anh gần như hiểu cô rõ như lòng bàn tay.

Trình Nhiên giải thích điều này như sau: “Thử hạ chỉ số thông minh của mình xuống vài bậc, cũng không khó để biết được cậu đang suy nghĩ cái gì.”

Thế là Phương Thù tức giận ném nắp bút vào người anh.

Vì được Trình Nhiên kèm cặp, thành tích mấy môn tự nhiên của Phương Thù đã tăng lên đáng kể, nhất là lúc làm kiểm tra môn Toán, Lý điểm số đều vượt xa trước kia.

Bài kiểm tra do chính lớp trưởng Trình Nhiên phát, Phương Thù cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Cô không dám tin ngẩng đầu nhìn anh, kết quả trông thấy khóe miệng anh nở một nụ cười nhàn nhạt. Hơn nữa cô còn phát hiện, trong bài kiểm tra của mình còn kẹp một chiếc kẹo mút vị dâu nữa.

***

Phương Thù cảm thấy Trình Nhiên đối xử với mình có chút đặc biệt, nếu không anh dạy phụ đạo cho cô lâu như vậy để làm gì? Tuy rằng đây chỉ là bí mật nhỏ giữa hai người họ thôi. Trình Nhiên từng nói với cô, không được kể chuyện hai người học cùng nhau ở trên tầng thượng với bất kì ai, Phương Thù đoán có lẽ anh sợ bị thầy cô và phụ huynh để ý nên ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc dù quan hệ của họ vẫn không có gì thay đổi, nhưng Phương Thù vẫn cảm thấy vui vẻ vì bí mật ngọt ngào này.

Mãi về sau có hôm đang trực nhật, cô nghe thấy hai nam sinh đang nói chuyện ở cửa phòng học:

”Cậu bảo chuyện giữa Trình Nhiên và Phương Thù đến cùng là sao nhỉ?”

”Còn có chuyện gì nữa, nữ thích nam, nam ghét nữ chứ sao.”

”Ý cậu là hai người họ có không có khả năng yêu đương đúng không?”

”Chắc chắn là không rồi, Phương Thù mang tai mang tiếng đến thế, sao Trình Nhiên có thể để ý đến cậu ấy được. Nếu đổi lại là Tần Khả Hâm thì nghe còn có lý hơn.”

”Đấy cũng chỉ là do cậu đoán thôi, đâu có gì chắc chắn.”

”Ai bảo tôi đoán, Trình Nhiên tự nói cho tôi biết đấy. Cậu ấy không thể nào thích loại nữ sinh có đạo đức kém, học hành tệ như thế, cậu nhìn hai đứa nó có qua lại gì với nhau không...”

Phương Thù đứng nép vào góc tường lẳng lặng lắng nghe, người nói câu cuối kia là hàng xóm của Trình Nhiên, cũng là người bạn thân nhất của anh.

Hóa ra cách anh nhìn cô cũng không khác gì những người khác. Hóa ra anh bảo cô giữ bí mật là vì không muốn bị người ta cười nhạo mà thôi...

***

Sang năm lên lớp Mười Một, Phương Thù chọn ban xã hội, chuyển đến dãy nhà học khác. Tuy da mặt cô rất dày, nhưng cũng biết không thể đem tình cảm thật lòng mà mình nâng niu trân trọng cho người ta chà đạp được.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy buồn bực chính là Tần Khả Hâm cũng chọn ban xã hội, trùng hợp thế nào mà lại cùng lớp với cô.

Phương Thù không biết Trình Nhiên có để ý đến việc mình nói một đằng làm một nẻo hay không, thậm chí cô còn chẳng biết tại sao anh lại nổi hứng nhất thời dạy bổ túc cho cô nữa.

Tóm lại sau khi cô chuyển đến lớp mới, có một khoảng thời gian rất dài không thấy mặt Trình Nhiên. Cô cho rằng anh vẫn cứ điềm nhiên thế thôi, bởi vì anh chưa từng tìm cô chất vấn về bất cứ chuyện gì.

Cho đến gần một tháng trôi qua, Phương Thù bỗng nhiên trông thấy Trình Nhiên ở cửa dãy nhà học của cô. Hóa ra anh tới đón Tần Khả Hâm tan học. Thì ra cha của họ là đồng nghiệp, nhìn dáng dấp ấy hình như là đi ăn cơm cùng nhau.

Anh đứng đối diện cổng, Phương Thù và Tần Khả Hâm một trước một sau đi ra khỏi cổng, thậm chí cô còn không biết ánh mắt của anh đang nhìn về ai.

Có lẽ anh đang nhìn Tần Khả Hâm đúng không?

May mắn lúc ấy Phương Thù nghĩ như vậy, bởi vì sau đó Trình Nhiên thường xuyên xuất hiện ở dãy nhà học của cô, nhưng đều đến đón Tần Khả Hâm cả.

Từ đó trở đi, các bạn trong lớp đều ở lan truyền tin tức hai người họ đang yêu đương.

...

Giờ phút này Phương Thù nhớ đến chuyện trước kia, lòng không hề cảm thấy khó chịu cho lắm. Thời niên thiếu của mỗi cô gái đều từng thầm mến một người, người đó có thể rất ưu tú, hoặc là rất kém cỏi, nhưng đó chính là tình cảm trong sáng và tươi đẹp nhất của họ. Họ đã từng thổ lộ, cũng từng dũng cảm đeo đuổi, chuyện này không có gì phải xấu hổ. Về phần có yêu nhầm kẻ tệ bạc hay không thì cũng đều do duyên số cả.

Dĩ nhiên, Phương Thù không hề cảm thấy Trình Nhiên tệ bạc, bởi vì anh chẳng bao giờ hứa hẹn với cô bất cứ chuyện gì, ngược lại giúp cô nâng cao thành tích học tập, cô cũng chẳng mất cái gì. Huống chi lúc trước anh từng nói “chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi” có khi là thật ấy chứ.

Chắc tại cô giải mã quá cao siêu nên mới hiểu nhầm ý anh.

Bây giờ mục đích cô và Trình Nhiên kết hôn thì lại càng đơn giản, chính là vì Đồng Đồng, ngay cả chi phí điều trị của Phương Lượng tại bệnh viện mỗi tháng đều do Trình Nhiên chi trả.

Hợp đồng hôn nhân, tiền trao cháo múc, không hề có nhân tố dư thừa nào lẫn lộn trong đó, không phải điều này rất tốt hay sao?

Tóm lại một câu: Những chuyện liên quan đến Trình Nhiên, ngàn vạn lần đừng tự mình đa tình là được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.