Vì Vùng Biển Xanh Của Em

Chương 9: Chương 9




“Đúng là đời không thể nào mà diễn tả bằng lời.” Dường như đối phương cũng rất ai oán.

Lục Nhã Thành kéo thấp cái kính trên sống mũi xuống rồi kề đến, khi đã chắc chắn là Phương Thù, khóe miệng anh nhoẻn một nụ cười nhạt: “Không ngờ sinh thời còn có thể gặp được MC Phương lần nữa.”

Phương Thù phớt lờ giọng điệu dở người của anh ta, đá đôi chân dài đang duỗi ra lấn chiếm chỗ mình, “Ngồi ngay ngắn chút đi.”

Thoắt cái, Lục Nhã Thành rụt chân lại, ngồi nghiêm chỉnh, sau đó lại có chút buồn bực. Tại sao đến bây giờ mình vẫn sợ cô ấy như trước cơ chứ!

Anh ta lừ mắt nhìn Phương Thù, kết quả phát hiện người ta hoàn toàn không buồn đoái hoài gì đến mình, còn sắp xếp cho cô bé trợ lý ngồi ngay bên cạnh mình nữa.

... Rõ là muốn bơ anh đây mà!

Có điều Lục Nhã Thành đâu dễ bị phớt lờ như vậy, máy bay còn chưa cất cánh, anh liền cố ý nhoài người về phía trước. Phương Thù đang ngồi ngay trước mặt anh, dù cô không muốn quan tâm nhưng vẫn nghe anh nói rõ mồn một.

”Đừng lạnh lùng thế. Dù sao cũng là bạn học cũ, còn suýt trở thành người yêu của nhau nữa kia.”

Phương Thù nhìn thẳng phía trước nói: “Ăn nói giữ ý một chút, mình không muốn bị ‘fan bà xã’ hay ‘fan bạn gái’ của cậu đánh chết đâu.”

Lục Nhã Thành hừ lạnh: “Chứ không phải sợ lớp trưởng đánh chết sao?” Nói xong liếc nhìn chung quanh cô, giọng nói chua lòm, “Trình Nhiên không đi theo cậu sao? Không sợ cậu bị người ta cướp mất ư?”

Phương Thù nghe vậy càng đau đầu, bèn lấy tạp chí ra đọc. Có đôi khi cô thật không hiểu nổi, không ai biết rõ chuyện của Trình Nhiên với cô hơn Lục Nhã Thành, nhưng vì sao còn cố ý nhắc tới như thế?

Lục Nhã Thành là ai, ngoại trừ hiện giờ đang là một nam diễn viên trẻ nổi tiếng, anh chính là bạn học thời trung học của Phương Thù và Trình Nhiên.

Đúng vậy, đối với Phương Thù, hai người khác phái duy nhất mà cô từng tiếp xúc trong hai mươi mấy năm qua đều là bạn học cũ của mình. Thật đúng là tội nghiệt!. Hơn nữa Lục Nhã Thành chính là một trong hai nam sinh từng bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Trình Nhiên trong phòng học năm đó! Vì thế sao anh có thể không biết Trình Nhiên vô cùng ghét cô được?

Năm ấy sau khi Lục Nhã Thành nghe nói về quan hệ của hai người qua lời bạn bè Trình Nhiên thì lại trở thành bạn cùng lớp của cô, còn thường thường lượn lờ xuất hiện trước mặt cô Rồi sau này lại còn học chung đại học.

Nếu như nói Phương Thù và Trình Nhiên là cặp đôi học dốt và học giỏi, vậy thì Lục Nhã Thành và Phương Thù chính là cặp đôi học dốt như nhau. Có lẽ vì cùng cực thì đẩy nhau cho nên Phương Thù và Lục Nhã Thành chỉ có thể làm đôi bạn thân nhưng không bao giờ yêu nhau được. Thật ra năm đó Phương Thù đã từng thử rồi...

Nghĩ tới đây, cô quay ngoắt đầu lại nhìn Lục Nhã Thành.

Anh đang huyên thuyên gì đó thì bị hành động cô quay phắt lại làm giật mình: “Gì vậy trời?”

Phương Thù: “Cậu đến thành phố B làm gì?”

”Đi quảng cáo thôi.”

Phương Thù lờ mờ đoán được gì đó nhưng vẫn hỏi: “Chính là buổi ra mắt dòng sản phẩm mới của Châu báu Vạn Hâm đấy hả?”

”Sao cậu thông minh vậy.” Lục Nhã Thành cười rất đểu, “Mình biết người dẫn chương trình là cậu nên mới nhận lời tham gia ấy chứ. Mình nói này, gần đây Trình Nhiên xảy ra chuyện gì à?”

Thấy anh ta luôn miệng nhắc đến Trình Nhiên, cô không khỏi khó chịu: “Thật ra thì cậu vẫn luôn yêu thầm anh ấy đúng không?”

Lục Nhã Thành nổi đóa: “Mình là trai thẳng đến nỗi không thể thẳng hơn được đấy.”

Sau đó anh lặng lẽ sờ cằm, lẩm bẩm: “Không thể nào, trước kia mình làm gì có cơ hội nhận sự kiện liên quan đến cô ấy nhỉ.”

”Gì cơ?” Phương Thù không nghe rõ.

Lục Nhã Thành lắc đầu, nở nụ cười đầy thâm ý: “Không có gì đâu, mình vô cùng mong chờ hoạt động lần này! Hơn nữa không phải rất ý nghĩa sao, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua đêm thất tịch vào ngày mai đấy.”

Phương Thù quay người lại không thèm ngó ngàng đến anh nữa. Trước giờ Lục Nhã Thành hay ăn nói xàm xí, cô đã quen với tính cách bộc tuệch của anh rồi.

Hoạt động diễn ra vào mười giờ sáng ngày hôm sau. Sau khi máy bay hạ cánh, Phương Thù và Duy Ni lập tức được người của ban tổ chức đón đến khách sạn. Dĩ nhiên, đồng hành còn có Lục Nhã Thành và ê-kip của anh.

Phương Thù nhận chương trình hoạt động của đối tác chuẩn bị về khách sạn xem, Lục Nhã Thành vẫn theo sau lưng cô: “Cậu đói không? Có muốn cùng đi ăn chút gì đó không?”

”Không cần, tối mình mới ăn.” Phương Thù nói xong không khỏi tò mò, “Tiếp theo cậu không có kế hoạch gì sao?”

Với vị trí hiện tại của Lục Nhã Thành, không thể nào có chuyện ban ngày rảnh rỗi được. Nhưng khi cô vừa hỏi xong, nhìn vào mắt Lục Nhã Thành đã lập tức hối hận.

Lục Nhã Thành như thể ấm ức lắm: “Không phải mình cố ý sắp xếp thời gian trống để ôn chuyện với bạn học cũ sao? Thế nhưng hình như là tự mình đa tình rồi.”

Phương Thù chẳng biết phải nói sao.

”Xem chương trình thì tối xem cũng được mà, ăn bữa cơm mất bao nhiêu thời gian đâu.” Lục Nhã Thành chân thành nhìn cô, “Thù Thù, hiếm khi Trình Nhiên không ở…”

”Ngừng.” Phương Thù lập tức chặn lại mấy lời dở hơi anh chàng chuẩn bị thốt ra, sao có cảm giác lưng cô đang đeo thêm hai chữ Trình Nhiên nặng trịch thế này.

Phương Thù nói: “Được rồi, đã lâu không gặp, để mình mời cậu bữa cơm này. Nhưng mình có một yêu cầu.”

”Hử?”

”Cậu tự bịt kín người đi, mình không muốn ngày mai được lên trang nhất đâu.”

Đối với yêu cầu này, hiển nhiên Lục Nhã Thành đã có kinh nghiệm dày dặn, ngụy trang vô cùng thích hợp. Anh mặc bộ quần áo thể thao rộng rãi, còn đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen, trông hệt như đám con trai suốt ngày ru rú trong nhà kia.

Phương Thù rất ưng hình tượng này, khen ngợi: “Tăng lương cho thợ trang điểm của cậu đi.”

Qua một lúc Lục Nhã Thành mới hiểu ra, “Ý là trước và sau khi trang điểm trông mình khác lắm à?”

”Rõ ràng đang khen cậu có khả năng biến hóa cao cơ mà.”

”Hơ hơ, nghe chẳng giống chút nào cả!”

Để đề phòng bị nhiều người chú ý, lúc ra ngoài Lục Nhã Thành không dẫn theo trợ lý, nhưng ngược lại Phương Thù đưa Duy Ni theo.

Suốt đọc đường Duy Ni cứ xuýt xoa khen ngợi Lục Nhã Thành: “Trời ạ, trai đẹp chính là trai đẹp, dù có ăn mặc thành như vậy cũng đẹp lồng lộn!”

Phương Thù cảm thấy cô bé này thật đúng là dễ bị lừa. Cô chắc chắn sau buổi chiều hôm nay, hình tượng của Lục Nhã Thành trong lòng cô ấy sẽ hoàn toàn vỡ vụn cho xem.

Ba người tìm một nhà hàng Tứ Xuyên rất bình thường, với phương châm không cay không ngon, trái lại Phương Thù và Lục Nhã Thành lại có một sự nhất trí trước giờ chưa từng có. Hồi đại học hai người luôn len lén rủ nhau đi ăn lẩu cua cay, ngay bên cạnh quán lẩu còn có món cổ vịt Vũ Hán vân vân… Tất cả đều đã được họ ăn sạch.

Mặc dù họ học MC luôn phải chú ý giữ giọng, nhưng hai người đều quen tự do, không thèm để ý đến mấy vấn đề nhỏ nhặt này.

Trước mặt Phương Thù, Lục Nhã Thành không cần giữ dáng vẻ của một thần tượng, cứ đánh chén thỏa thích: “Nghe nói chương trình của cậu phải thay đổi đôi chút hả?”

Trước khi đi công tác Phương Thù cũng nghe cấp trên đề cập tới, nhưng còn chưa chắc chắn lắm: “Còn chưa ra quyết định chính thức, nếu thay đổi, có thể phải đầu tư tài chính nhiều hơn, có lẽ tổ chuyên mục còn đang băn khoăn.”

”Đây cũng không phải chuyện cậu cần quan tâm, cứ giao cho Lạc Tiên Huy đi.”

Lạc Tiên Huy chính là ông chủ công ty Phương Thù.

Phương Thù khẽ gật đầu, Lục Nhã Thành nói tiếp: “Dạo trước mình từng gặp Trình Nhiên.”

Phương Thù cho là anh lại định nhắc tới Tần Khả Hâm, vậy mà Lục Nhã Thành lại nói: “Thấy cậu ta dùng bữa với Lạc Tiên Huy, họ thân với nhau lắm hử?”

Lý do Lục Nhã Thành nói vậy là bởi vì Lạc Tiên Huy và Trình Nhiên là đối thủ của nhau, ai ai cũng biết chuyện hai người họ đối đầu với nhau suốt bao nhiêu năm. Hồi ấy Phương Thù mới học năm tư, còn chưa tốt nghiệp đã được Lạc Tiên Huy săn đón rồi đầu quân cho anh ta. Cô còn lo Trình Nhiên sẽ không vui vì chuyện đó, may là anh ấy luôn công tư phân minh.

Khi ở nhà, hai người họ cũng cực ít nói về chuyện công việc, lần trước coi như ngoại lệ.

Phương Thù cũng hơi kinh ngạc: “Hai người họ á? Có phải cậu nhìn lầm rồi không?”

”Không thể nào, dù Trình Nhiên có hóa thành tro mình cũng nhận ra được.”

Phương Thù chỉ biết câm nín.

”Còn thú vị hơn là, trông họ không hề giống như kẻ thù gặp nhau.” Lục Nhã Thành khẽ cắn chiếc đũa, “Mình đoán có lẽ đang nói về chuyện chương trình kia của cậu, bởi vì sau bữa cơm đó không bao lâu liền truyền ra tin tức chương trình thay đổi.”

Phương Thù không tiếp lời, chỉ bưng cốc nước trong tay lên uống một hớp.

Lục Nhã Thành cũng nhận ra mình nói hơi nhiều, cứ như vô tình nói giúp tình địch vậy! Thế là cười khẩy một tiếng: “Cũng không chắc được, nếu quan hệ của cậu và cậu ta chỉ bình thường, với tính cách cao ngạo của Trình Nhiên thì không thể nào có chuyện cậu ta chủ động lấy lòng Lạc Tiên Huy vì cậu đâu. Cậu xem hiện tại cậu ta đang nâng đỡ Tần Khả Hâm, giành giật nhân tài trắng trợn như thế thì làm sao có thể làm chuyện tốt mà không lưu danh được.”

Phương Thù nghĩ cũng cảm thấy đúng. Nghĩ đến lần trước mình than phiền với anh, anh còn cố tình đưa ra sáng kiến chỉ điểm mình đổi mới chương trình, rồi âm thầm liên lạc với Lạc Tiên Huy...

Thấy thế nào cũng giống như đang ngầm giúp đỡ mình giữ vững vị trí trong công ty vậy.

Thật ra Trình Nhiên rất hiểu cá tính của cô, không bao giờ chìa tay chờ người khác giúp đỡ, nên mới âm thầm làm vậy sao?

”Mình đoán đến tám phần là Trình Nhiên cảm thấy thiệt thòi cho cậu nên tiện tay giúp đỡ thôi.” Lục Nhã Thành chốt lại.

Phương Thù lẳng lặng uống nước. Ở bên cạnh, Duy Ni vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên tò mò hỏi: “Trình Nhiên mà anh chị nhắc đến là ai vậy?”

Lục Nhã Thành nhe răng với cô ấy: “Là một kẻ khiến người ta vô cùng chán ghét. Cực kỳ xấu tính, dáng vẻ á, còn thua xa tôi.”

Lần này Phương Thù đúng là hạn hán lời. Duy Ni ngẫm nghĩ tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Vậy anh ta và đại tỷ nhà em có quan hệ gì?”

Lục Nhã Thành cười sằng sặc rồi nhướng mày: “Đúng đấy, là kiểu quan hệ mà em đang nghĩ.”

Duy Ni á khẩu. Phương Thù lừ mắt nhìn Lục Nhã Thành, anh lập tức thôi cười, nghiêm túc vùi đầu ăn cơm.

Duy Ni hiểu sơ sơ: “A ha ha, hóa ra là quan hệ chị em à!”

Lần này thì Lục Nhã Thành sa mạc lời luôn.

***

Bữa cơm này kéo dài rất lâu, đúng là đã hơn một năm Phương Thù chưa từng gặp lại Lục Nhã Thành. Nhắc đến cũng thấy lạ thật, rõ ràng là làm cùng ngành giải trí nhưng Phương Thù chưa bao giờ được hợp tác cùng anh. Bạn bè cũ gặp mặt tất nhiên sẽ nói hơi nhiều, lại thêm cái tính hay buôn chuyện của Lục Nhã Thành và Duy Ni, thế là cuối cùng bữa ăn biến thành cuộc trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất của hai người này.

Đến khi ra về, trời bỗng đổ mưa, may là nơi này cách khách sạn họ ở không xa, vì thế ba người cứ thế đội mưa chạy về.

Lục Nhã Thành đưa áo khoác của mình cho Phương Thù và Duy Ni. Anh chỉ mặc áo cộc tay dầm mình trong cơn mưa.

Về đến khách sạn, Phương Thù vội vàng đi tắm nước ấm, nhưng ra khỏi phòng tắm vẫn không khỏi hắt xì hơi. Kể từ sau lần thí nghiệm thuốc cho Trình Nhiên năm xưa, thể chất của cô vẫn kém tới tận bây giờ.

Phương Thù gọi điện thoại cho quầy lễ tân nhờ họ mang thuốc cảm đến, cũng gọi cho cả Duy Ni và Lục Nhã Thành mỗi người một hộp. Uống thuốc xong, cô bắt đầu ngồi thẫn thờ nhìn điện thoại.

Cô nhớ Đồng Đồng, nhưng nếu gọi điện thì chỉ có thể gọi cho Trình Nhiên, mà hôm trước cô và anh... coi như là cãi nhau đúng không?

Phương Thù dùng khăn lông khô lau tóc, lòng thầm tính xem tỉ lệ Đồng Đồng đang ngồi cạnh điện thoại bàn cao bao nhiêu, có lẽ con bé đang xem phim hoạt hình cũng nên.

Cô chần chừ vươn tay đến điện thoại, nhưng một giây sau điện thoại di động cô đặt bên cạnh điện thoại bàn bỗng rung lên, trên màn hình hiển thị tên Trình Nhiên.

Tim Phương Thù thót lại, cầm lên nhận cuộc gọi. Bên kia yên lặng hai giây, Trình Nhiên mới nói: “Đồng Đồng muốn nói chuyện với em.”

Nhưng rõ ràng Đồng Đồng không thể nói chuyện được kia mà...

Phương Thù hơi lúng túng: “Con bé muốn nói gì với em.”

Trình Nhiên: “Hình như con bé có chút nhớ em.”

Qua cửa kính khách sạn, vô số đóa hoa đẫm nước rơi ào ào xuống đất. Nhìn cơn mưa tầm tã tại thành phố xa lạ, câu nói nhớ thương từ phương xa vang lên bên tai cô dường như càng trở nên đáng quý.

Phương Thù không nhịn được mỉm cười: “Anh đưa điện thoại cho con bé đi.”

Phương Thù chuyển sang chế độ video call, khuôn mặt Đồng Đồng nhanh chóng xuất hiện trên màn hình. Vừa rồi con bé đang chơi trò ghép hình trên thảm trải sàn, nhìn thấy cô đột ngột xuất hiện thì mừng rỡ vứt đồ chơi trong tay, nhào đến.

Vốn tưởng rằng sẽ chỉ nhìn thấy hình ảnh của một mình Đồng Đồng thôi, nhưng Trình Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha chợt nhấc con bé lên, ôm vào lòng mình.

Tầm mắt Phương Thù bất chợt xuất hiện gương mặt của cả hai cậu cháu.

Trình Nhiên mặc quần áo ở nhà, xem ra hình như hôm nay sẽ không ra ngoài, vài sợi tóc mái lưa thưa chạm đến hàng lông mày, ngoại trừ khóe môi hơi nhếch lên trông hơi khó chịu, trái lại toàn thân đều có vẻ ôn hòa.

Đồng Đồng giơ lên ngón tay múp míp lên vuốt ve màn hình, như là muốn vuốt ve Phương Thù.

Nụ cười trên mặt Phương Thù càng tươi tắn hơn: “Đồng Đồng đang làm gì thế?”

Đồng Đồng nhắm thẳng camera vào mình, sau đó quay xuống, hình ảnh rối loạn giây lát mời chuyển đến đôi chân nhỏ bé của Đồng Đồng, kèm theo cả chân của Trình Nhiên, sau đó mới là những mảnh ghép mà con bé đang nghịch.

Đồng Đồng lại quay camera vào mình, đôi mắt to tròn cứ thế nhìn Phương Thù chăm chú.

Phương Thù cười nói: “Cô cũng nhớ Đồng Đồng lắm, ở đây trời đang mưa, vừa lạnh vừa không có ai trò chuyện, lại không có Đồng Đồng bên cạnh. Đúng là ở nhà thích nhất.”

Đồng Đồng gật đầu, tỏ vẻ vô cùng tán thành ý nghĩ của cô, sau đó lại duỗi cánh tay nhỏ bé sờ màn hình.

Phương Thù biết con bé đang an ủi mình.

Bỗng nhiên Đồng Đồng quay lại nắm lấy tay Trình Nhiên, sau đó nắm lấy ngón tay của anh cùng vuốt ve màn hình, ý là để Trình Nhiên cùng an ủi Phương Thù.

Đầu ngón tay Trình Nhiên khẽ sững lại giây lát rồi trở nên tự nhiên hơn, để Đồng Đồng nắm lấy chạm vào điện thoại. Phương Thù ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.

Cuộc trò chuyện diễn ra trong im lặng chốc lát, Phương Thù vừa định dặn dò Đồng Đồng đừng ham chơi, buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, lại không nhịn được hắt xì một cái. Cô vội vàng che mũi.

Đồng Đồng mở to mắt, cái đầu ngó nghiêng như thể sốt ruột muốn xem tình trạng cô thế nào.

Phương Thù ho một tiếng, đột nhiên nghe được giọng nói hơi trầm khàn của Trình Nhiên truyền tới: “Em bị cảm à?”

Đây là câu nói câu nói đầu tiên của anh kể từ lúc chuyển sang video call đến giờ, Phương Thù ngước mắt nhìn anh. Anh yên lặng nhìn đăm đăm vào camera, dáng vẻ rất căng thẳng, tựa như thật sự rất lo lắng cho cô.

Phương Thù nói: “Sơ ý bị dính nước mưa ấy mà, ngủ một giấc là khỏi thôi.”

”Tăng nhiệt độ điều hòa cao một chút.” Trình Nhiên nói, “Nghe giọng mũi rất nặng.”

”Ừ.”

Gần đây hai người ngoại trừ cải vã và cau có với nhau ra, thì đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trong hòa bình như vậy. Phương Thù không quen lắm, dường như Trình Nhiên cũng thế.

Hai người cứ thế nhìn nhau không nói gì. Im lặng chốc lát, Phương Thù chủ động chào “Tạm biệt“. Đồng Đồng lưu luyến không thôi vẫy tay, sau đó tựa vào ngực Trình Nhiên, mặt mũi nhăn nhó.

Trái lại Trình Nhiên không nói gì, nhìn cuộc gọi kết thúc.

Phương Thù cúp điện thoại xong, ngồi ở mép giường thở dài ngán ngẩm. Thật ra cuộc sống cứ như vậy cũng rất tốt, cô luôn hy vọng Đồng Đồng có thể cả đời vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.