- Cô ấy hơi khó gần đúng không?- Anh ngồi vào bàn ăn.
- Không. Cô ấy rất thân thiện!- Bà trả lời.
…………………………………………………………………………………………………..
Sau cơn mưa trời lại sáng, cơn mưa đêm qua cuốn trôi hết những bụi trần u uất sau tháng nắng nóng. Trang dụi mắt thức dậy, bây giờ là 6 giờ sáng, còn 1 tiếng 30 phút nữa vào làm. Cô có nên nướng thêm nữa hay không? Cô lờ đờ ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Liếc sang phòng đối diện vẫn không động tĩnh, cô nói nhỏ:
- Aizz, con heo!
Bước xuống cầu thang, cô thấy người đàn bà hôm qua, là người làm 100% rồi. Nhưng căn biệt thự to như vậy chỉ có mỗi mình bà thì hơi mệt thật. Thấy cô đứng im lặng trên cầu thang, bà ta nói:
- Bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Mời cô chủ dùng bữa!
- Dì đừng gọi cháu là cô chủ, con không phải.- Cô bước nốt bậc thang còn dang dở rồi đi về phía bà.- Căn biệt thự to thế mà chỉ có dì là người làm sao ạ?
- Dạ, ông chủ nói cậu chủ không muốn bị quấy rầy.
- Anh ta có vẻ thích ngủ nhỉ? Giờ vẫn chưa tỉnh dậy.- Cô ngồi vào bàn rồi kéo tay bà lại.- Dì ăn cùng con nào!
- Không được đâu, phần này là của cậu chủ mà!- Bà xua tay.
- Thì anh vẫn chưa dậy mà. Đồ heo!- Cô vẫn kéo tay bà ngồi xuống cho bằng được.- Dì ăn đi, có chi thì con chuẩn bị lại cho anh ấy. Hơn nữa, anh ấy không dám làm gì con đâu.
Bà cũng e ngại gật đầu rồi ngồi vào bàn. CÔ vẫn thúc giục bà cầm đũa ăn rồi mình mới động vào. Cô khen món ăn của bà rất ngon làm bà thấy cũng vui vui. Ăn được 1 lúc thì cô hỏi:
- Anh ta không thường xuyên ăn sáng ở nhà sao?
- Điều đó thì tôi không biết, tại cậu chủ chỉ vừa về sáng hôm qua và đi bàn bạc hợp đồng gì đấy. Tối qua cậu không ngủ được tí nào, chắc sáng vừa chợp mắt.
Cô ngừng ăn nhìn bà:
- Sao lại không ạ?
- Ông chủ vừa điện mắng cậu vì giao bản hợp đồng cũng làm không xong!
Cô lè lưỡi cười 1 cái mãn nguyện. Anh ta có tập trung vào hợp đồng đâu mà được, anh ta toàn hỏi chuyện tư không ấy chứ. Bữa ăn sáng này cô sẽ ăn ngon lắm đây. Thấy nét mặt cô có vẻ vui, bà cũng lấy làm lạ, tại sao cậu chủ bị mắng mà cô lại vui kia chứ? Có tiếng mở cửa, Trang nhìn lên, là Nam đang đi xuống. Nét mặt vui tươi lúc nãy bỗng chốc biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt lãnh đạm và nghiêm nghị. Anh đứng trên lầu 2 nhìn xuống, thấy khuôn mặt đó của cô nên quay lại vào phòng, cô không thích gặp anh kia mà.
Trang rửa chén bát giúp bà xong thì chiên 1 phần trứng và làm cho anh 1 phần cơm sáng. Cô chắc chắn là anh sẽ không vác bản mặt thối tha của mình xuống ăn sáng, tại mình ăn nhờ ở đậu nên phải làm chuyện gì đó. Rót cho anh 1 ly sữa xong, cô cho vào khây đi đem lên thì có ý nghĩ gì đó băng qua đầu đành nhờ bà Kim mang lên và dặn không được nói cô làm. Bà cũng gật đầu. Xong việc, cô chào bà rồi đi làm.
Bà Kim mang lên phòng cho anh. Nam đang nằm trên giường đọc sách. Bà đặt khây thức ăn lên bàn bên cạnh anh. Nam nói:
- Bà ngồi đây tôi có chuyện muốn hỏi.
- Cô ấy hơi khó gần đúng không?- Anh ngồi vào bàn ăn.
- Không. Cô ấy rất thân thiện!- Bà trả lời.
- Chắc cô ấy chỉ lạnh nhạt với tôi thôi.- Anh lắc đầu cười.- Tôi có lỗi với cô ấy.
- Có lỗi gì cơ ạ?- Bà hỏi.
- Bà nghĩ sao nếu 1 thằng con trai cướp đi cái ngàn vàng của cô gái trong khi tim mình lại có hình bóng của người khác? Nhưng giờ khác rồi, tim hắn có cô gái đó. Lúc trước cô ta từng rất yêu hắn nhưng giờ chỉ toàn là thù hận.
- Là cậu và cô chủ đúng không?
Anh ngưng ăn 1 giây rồi lại cúi đầu vào khây thức ăn, nét mặt có chút gắng gượng. Bà tỏ vẻ thông cảm với anh:
- Con bé rất yêu cậu, giờ vẫn vậy. Con bé đã tha thứ, chỉ là cậu không biết thôi. Tốt nhất là cậu hãy chăm sóc và yêu thương cô ấy suốt đời đi.
- Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn bà!- Anh cười.- Bữa sáng hôm nay rất hợp khẩu vị của tôi đó.
Bà gật đầu chào anh, quay người tiến về cửa phòng. Bà quay đầu:
- Bữa sáng là do cô chủ làm đó ạ! Người không cho tôi nói với cậu chủ.
Nam gật đầu nhìn và rồi cười 1 cái, nụ cười mãn nguyện nhất từ khi sang Mĩ. Là duyên số thì khó tách rời nhau rồi.
Cô đẩy cửa vào, đôi mắt khẽ liếc trên người Mai, khóe miệng nhếch lên. KHuôn mặt cô ta hậm hực nhưng có vẻ gì đó e ngại. Nghe tin cô vừa vào, Jackson đã đi đến:
- Chuyện hôm qua…
Cô đưa tay lên miệng ra lệnh im lặng rồi đảo mắt quanh phòng với ý muốn nói là nhiều người. Anh gật đầu, cô đang muốn bao che cho Mai. Cô tốt bụng hơn anh tưởng. Cô khẽ mỉm cười:
- Tôi đã tìm được chỗ ngủ rồi. Không sao!
- Nhưng mà cô có chắc anh ta sẽ tốt hay không?- Anh nói nhanh. Cô nhướn mày, anh biết là đêm qua cô ở nhà Nam. Cô khá ngạc nhiên vì điều này. Anh lấm liếm:
- Ý tôi là người cho cô ở có thể là nam hoặc là nữ!
- Không. Là gay đó!- Cô chặn ngang câu nói của Jackson khi vừa dứt. Anh thở 1 cái, đúng, anh không giỏi nói dối. Anh sẽ phải thành thật thôi. Trang kéo tay anh ra khỏi đó. Cô nói:
- Giờ thì anh có thể trả lời thật chính đáng.
- Ừm, tối qua tôi có đuổi theo cô và thấy 1 người đàn ông đến đưa cô đi.- Anh thật thà.
- Đó là người vừa hợp tác với công ty của chúng ta hôm qua. Hoàng Nam.- Cô trả lời để giải tỏa ẩn khúc cho anh. Anh cúi đầu:
- Anh ta thấy cô xinh đẹp nên nhanh chóng cưa đổ đấy à?
- Sao?- Cô mở to mắt, nghe giọng anh nói cứ như 1 đứa con nít vừa bị giành mất kẹo. Cô thở hắt ra.- Anh ta là bạn của tôi khi ở và giờ chỉ tiện tay giúp đỡ thôi. Hoàn toàn không có quan hệ thân thiết.
- Vậy sao?- Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt hồ hởi. Trang suýt nữa thì phì cười vào mặt anh rồi.- À, hợp đồng cô đã xem qua chưa?
- Hợp đồng gì cơ?
- Hôm qua tôi đã đưa rồi mà.- Anh ngạc nhiên, vậy là chưa xem qua rồi.
Cô vỗ vào đầu mình 1 cái, cô bỏ quên ở nhà Nam mất rồi và tuyệt nhiên chưa xem qua. Cô cố gắng nở 1 nụ cười tươi nhất có thể ở tình huống này:
- Cho tôi xin số điện thoại của Hoàng Nam đi, tôi thật sự không có!
- Ừm… Đây.. 001xxx
- Sẽ đền ơn và hậu tạ anh sau nhé!
Cô chạy ra chỗ khác gọi cho anh. Tiếng chuông điện thoại đổ giòn giã, Nam nhìn vào điện thoại, là số lạ. Nhưng thôi kệ, anh áp tai vào nghe:
- Hi.
- Giờ này mà hai gì nữa không biết. Anh có nhà không? Qua phòng tôi lấy giúp sấp tài liệu trên bàn đem lên công ty nhé! Tôi xin anh đấy. 15 phút nữa tôi phải đi bàn bạc rồi. Aizzz!
- Ai thế?- Nghe giọng là anh đoán ngay ra cô nhưng giọng nói của cô làm anh tức cười quá nên đành chọc ghẹo.
- Trần Thiên Trang!
- Ah
~ Thì ~ ra ~ là ~ em!- Anh cố ngân dài giọng nói ra.
- Không phải là đùa đâu! Tôi cho anh 2 phút. Không là anh chết với tôi.
- Chà ~ nghe ~ tiếng ~ em ~ ra ~ lệnh ~ oai ~ phong ~ thật! Nhưng mà anh không thích! Nói năng nghe sao cho ngọt ngào tí đi.- Anh nghiêm túc. Cô vò đầu đi đi lại lại, đàng phải dùng khổ nhục kết thôi. Người không vì mình trời tru đất diệt:
- Anh Nam, anh có thể mang sấp tài liệu hợp đồng em sẽ bàn bạc trong vòng 15 phút, à không, 14 phút nữa đến đây hay không? Em đội ơn anh!- Cô nở nụ cười bên đầu dây, cười như mếu.
- Được, anh sẽ đến đó trong vòng 2 phút và em phải thực hiện lời hứa đối với anh. 1 điều kiện anh sẽ giao ra.
- Được, nhanh nhanh đi!- Cô nhăn nhó.
Anh tắt máy ghé qua phòng cô lấy tài liệu rồi lái xe với vận tốc ánh sáng để đến công ty. Quả nhiên, chỉ tốn 2 phút, anh đúng là người biết giữ trữ tính. Trang đã đứng trước cổng canh me rình rập anh xuống xe giống như 1 con hổ đó chờ con mồi. Anh vừa bước xuống, cô đã nhanh chóng lấy sấp tài liệu rồi biến mất, cô phải đọc nó thì mới biết bàn bạc khó như thế nào chứ. Nam khẽ vuốt tóc định đi về thì nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Jackson. Anh đi đến phía đó:
- Có chuyện gì thì cậu cứ nói!
- Tôi sẽ theo đuổi Trang, cô ấy là của tôi.- Anh nói nhỏ.
- Vậy sao? Không, cô ấy là của tôi. Tôi bật mí cho anh nhé, cô đã yêu tôi từ bé cơ.- Anh khẽ nhếch môi.
- Chờ xem!- Jackson khẽ cắn môi rồi trở vào trong. Nam đứng đó, anh nhìn anh ấy, 1 người đàn ông cực kỳ giống mình và có cùng chung sở thích.
- Cô đã đọc hết rồi chứ?- Jackson vừa lái xe đến điểm hẹn vừa hỏi.
- Ah! Tôi đâu phải là thần thánh đâu mà đọc hết nhanh thế. Anh tóm tắt cho tôi xem nào.- Trang đi tô lại son vừa nói.
- Đây là hợp đồng công ty HT muốn nhập khẩu hàng hóa của công ty mình để bán ra thị trường. Tuy nhiên, cũng giống như Hoàng Việt, họ muốn giá bán là 50% giá thực. Chúng ta còn phải trả lương cho nhân viên, làm sao có thể ăn với mức giá đó được chứ. Mẹ tôi rất hài lòng về biểu hiện của cô với hợp đồng trước.
- Wait wait… Anh nói chuyện giống sếp quá nhỉ?- Cô mở to mắt. Jackson nín bật, anh khẽ thở nhẹ 1 cái, 1 hơi thở thôi mà anh tưởng chừng như nổ kính xe. Mọi thứ đều không thể qua mắt cô, cô hỏi:
- Anh là giám đốc sao?
- Ờ ừm, tới nhà hàng rồi, chúng ta vào thôi!- Anh ngoắc tay cô vào. Cô liếc anh 1 cái thật sắt rồi vào. Bàn bạc xong thì anh biết tay tôi.