Vị Yêu

Chương 27: Chương 27: Được và mất…




Tôi hoảng loạn trên đường phố đông người, thằng bé chạy đâu mất rồi?

…………………………………………………………………………………………………..

5 năm sau. . .

Tôi- người con gái đang đứng ở vị trí không quá cao nhưng cũng chẳng phải quá tầm thường trong xã hội. Sau 5 năm, tôi đã leo lên đến vị trí này nhờ chính thực lực của mình. Kế hoạch thâu tóm công ty của cha tôi có lẽ cũng không xa nữa. Công ty ông ta đang rơi vào bế tắc vì công ty tôi ngăn chặn mọi đối tác. Các nhà báo vẫn đang điều tra đứa con của tôi, cha đứa bé là ai. Tôi chỉ biết là dậy lên 1 tin đồn, Jackson là cha nó. Tôi không khẳng định cũng không phủ nhận, tôi cứ im lặng như thế. Anh ấy vẫn theo đuổi tôi dù tôi đã có con. Hoàng Thiên là tên con tôi. Nó cũng gần 5 tuổi rồi, nó giống Nam như đúc. Mỗi khi nhìn nó thì tôi lại cảm thấy đau lòng, mối tình đầu của tôi đã ra đi như thế và bỏ lại thằng bé bơ vơ. Nó vẫn ngây ngô cha nó là Jackson. Anh đã gieo rắc vào đầu nó như thế. Bù lại, nó gọi dì Kim là bà ngoại. Dì quá cô đơn nhưng có nó thì dì đã bớt buồn hơn. Tôi vẫn sống trong nhà của Nam dù biết mình không nên ở lại. Giờ tôi mới biết, là tại tôi không trân trọng những gì anh đã bù đắp để rồi khi anh ra đi tôi mới nhận ra… tôi không có gì cả, tình yêu, tình thân, mọi thứ…

Tôi và Jackson ngồi trên băng ghế đá công viên, hôm nay là sinh nhận Thiên, thằng bé đã được 5 tuổi rồi. Nó chạy lăn xăn theo mấy chú chó mà người ta dắt đi dạo. Jackson im lặng đặt tay lên tay tôi. Tôi có phần rụt lại. Anh cười:

- Đến giờ em vẫn chưa chấp nhận anh hay sao?

- Chỉ là… em không thể xem anh là thế thân được.- Tôi cười ái ngại. Nói thẳng ra là tôi chưa từng cho anh cơ hội và chưa từng mở rộng lòng mình với anh. Anh gật đầu, 5 năm qua, quãng thời gian làm thay đổi cả đời người.

- Còn Xuân Mai thì sao? Anh định bỏ rơi cô ấy à?- Tôi nhắc đến cô ấy để giải tỏa bầu không khí căng thẳng. Các bạn nhớ hợp đồng lớn 5 năm trước chứ? Cô ta đã bị chủ tịch mắng té tát và bà càng bênh vực tôi hơn. Thế là tôi được che chở suốt 3 năm làm việc tại công ty. Tôi chỉ mở hẳn công ty 2 năm nay, tuy nhiên, nó rất phát triển không thua kém bất cứ công ty nào.

- À, cô ta vẫn đi theo anh đấy thôi! Không chừng 1 chút lại đến đây.

Tôi nhìn anh cười, thời gian đã giúp tôi trưởng thành và chính chắn hơn. Đã có rất nhiều bài báo đăng về tôi nào là tuổi trẻ tài cao, giám đốc xinh đẹp và trẻ tuổi nhất, hay thậm chí là ác giám đốc công ty Hoàng Thiên có con lúc 17 tuổi nhưng ở đất nước phóng khoáng như Mĩ, mọi thứ không là gì cả. Tôi thở ra 1 cái đưa mắt tìm Thiên. Tôi đảo mắt quanh công viên nhưng không thấy thằng bé đâu. Tôi đứng dậy lo lắng, giữa chốn đông người như thế này, thằng bé có thể đi đâu chứ? Jackson nhận ra vẻ hoang mang trên khuôn mặt tôi nên hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Hoàng Thiên nó đi đâu rồi! Em không thấy nó này.

Tôi hoảng loạn trên đường phố đông người, thằng bé chạy đâu mất rồi? Nó mà có chuyện gì chắc tôi không sống nổi mất. Tôi và anh chia nhau ra tìm. Thằng bé này hư thật, đã dặn là không được đi xa rồi. Tôi chạy đến phía hồ bơi, có khi nào thằng bé rơi xuống đây không? Thằng bé không biết bơi. Tôi không gặp nó.

Đã 1 tiếng đồng hồ trôi qua, tôi thẩn thờ ngồi trên ghế đá chuẩn bị báo cảnh sát thì nghe tiếng gọi giật lại ngoài sau:

- Mẹ!

Tôi quay đầu mình thở phào nhẹ nhõm. Nó sà vào lòng tôi, tôi sợ đến nỗi phát khóc. Nó ngẩng đầu lên đưa tay lau lau má tôi:

- Mẹ đừng khóc! Chú kia đưa con đi tìm mẹ đó. Khi con quay lại băng ghế đá không thấy mẹ và ba ở đâu cả.

- Cảm ơn a..- Câu nói không trọn vẹn của tôi tắt nghẻn. Tôi nhìn người đàn ông đó, là Nam. Khuôn mặt đó, chính là anh ấy rồi. Anh nói:

- Lần sau không nên để con mình lang thang như vậy nữa nhé!

Anh xoay người đi. Tôi gọi lớn:

- Nam, là anh đúng không?

Anh quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên. Nhanh chóng, tôi rơi vào hụt hẫng, Nam đã chết, đó là sự thật. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy người đàn ông đó là Nam. Anh đáp:

- Cô nhầm người rồi. Tôi là Phong.

- À…ừ… cảm ơn anh.

Anh đi mất rồi, tôi vẫn ngồi nhìn theo bóng dáng ấy. Tại sao tôi lại cảm thấy Nam vẫn còn sống chứ? Jackson đi lại:

- Con có biết ba lo đến cỡ nào không! Con đã đi đâu vậy?

- Con đi mua kem mà quên báo với ba mẹ, khi con quay lại thì không thấy ba mẹ nữa. Cũng may có chú kia đưa con về.- Thằng bé đáp trả bằng giọng nói non nớt. Anh thở phào nhẹ nhõm. Tôi nói:

- Thôi, giờ 2 cha con đi mua bánh kem nhé. Mẹ đi mua quà cho Thiên đây.

- Ok. Mẹ đi đi, nhớ mua con robot con chỉ hôm qua nhé.

- Đã là quà thì không được lựa chọn chứ!- Jackson véo má nó 1 cái. Nó đưa tay lên xoa xoa mặt:

- Ba cũng nên đi mua quà cho con luôn đi, máy bay điều khiển từ xa mới giới thiệu trên ti vi đó.

- Chà, giờ ba còn phải nghe theo lời con nữa à? Thằng bé này càng ngày càng gan nhỉ? Nếu con nghe lời mẹ ba sẽ mua.

- Con luôn ngoan ngoãn mà!- Thằng nhóc chu môi. Tôi nhìn 2 người, tôi thật sự cảm thấy đây là 1 gia đình. Tôi có nên cho anh 1 cơ hội và từ bỏ Nam hay không? Anh bế thằng nhóc lên rồi đi về phía tiệm bánh kem. Tôi đi về phía ngược lại để mua robot cho con. Thằng bé được nuông chiều sắp hư rồi. Tôi đẩy cửa của tiệm đó vào. Có 1 cô bé rất đáng yêu, hình như nhỏ hơn Thiên 1 tuổi đang cầm con búp bê. Con bé rất đẹp, hình như tôi đã gặp con bé ở đâu rồi nhưng không nhớ. Tôi tìm con robot như lời Thiên nói nhưng tìm hoài không thấy. Con bé lúc nãy gọi ba 1 tiếng, tôi ngước mắt lên nhìn, là người đàn ông giống Nam lúc nãy. Anh ta có gia đình rồi sao? Đột nhiên lòng tôi dấy lên 1 nỗi đau mà tôi không tài nào diễn tả được. Anh ta thanh toán tiền con búp bê rồi đi. Con robot của Thiên không có rồi, thế là tôi lấy 1 mô hình xe tăng cho thằng bé. Tôi đi về chỗ xe mình đang đỗ.

Jackson và Thiên đã về trước và ngồi trong xe chờ tôi. Tôi mở cửa vào ngồi cạnh anh, cho thằng nhóc vào lòng mình rồi đưa mô hình vừa mua ban nãy ra:

- Con robot hôm qua đã hết hàng rồi. Mẹ mua mô hình xe tăng này cho con, khi nào có hàng lại thì mẹ sẽ mua. OK chứ?

- Dạ cũng tạm.- Thằng nhóc nói như thế nhưng mặt nhăn nhúm lại. Jackson hắng giọng 1 cái, thằng nói bĩu môi rồi quẳng hộp mô hình ra hàng ghế sau. Tôi chắc chắn là không vừa ý cu cậu như sợ Jackson không tặng cái máy bay nên mới trả lời tạm với mẹ đây mà. Tôi nói:

- Lúc nãy em vừa nhìn thấy ai đó rất giống Nam.

- Vậy sao?- Anh hỏi lại, nét mặt đột nhiên căng ra cứng ngắt. Chắc là do anh không thích tôi nhắc đến anh ấy. Tôi im lặng không nói gì nữa mà nhìn ra ngoài kính xe. Thằng nhóc Thiên thì cầm điện thoại của anh chơi điện tử. Nó chỉ mới 5 tuổi mà thông minh như thế là tốt quá rồi.Tôi chỉ sợ nó kém phát triển vì có người mẹ quá trẻ chứ. Tôi vẫn đang nghĩ về người đàn ông lúc nãy nhưng rồi lắc đầu xua tan ý nghĩ Nam vẫn còn sống. Đôi tay tôi đan vào nhau siết chặt. Suốt quãng đường, Jackson không nói gì cả. Cả chiếc xe hoàn toàn im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.