Thông thường, hàng vạn người đi qua nhau sẽ có ít nhất 2 lần gặp lại nhau giữa dòng đời tấp nập.
…………………………………………………………………………………………………..
Nam đẩy cửa phòng cô, sắc mặt có chút khó coi. Cô nhìn anh chưng hửng, anh đổi ý muốn đuổi cô đi ngay tức khắc hay sao vậy. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, đây có lẽ là lần đầu tiên anh dám làm điều này. Anh hỏi:
- Em có thai?
- Sao chứ?- Cô nhìn anh hỏi lại, sao anh lại biết chứ? Cô cười gượng gạo.- Làm gì có chuyện đó!
- Vậy em gọi con với mẹ là như thế nào?- Anh khoanh tay trước ngực.
- Anh… đặt camera đúng không?- Cô nhìn anh, chỉ có thể là vậy, không cách nào mà anh có thể biết được những lời cô nói nhỏ tí qua phòng cách âm được.
- Giờ em trả lời trước đi!
- Phải. Đứa con của anh đó. Nhưng mà tiếc là tôi đã phá bỏ nó trước khi sang Mĩ rồi. Tôi không muốn nó biết mình có 1 người cha là người tồi tệ đã cưỡng bức mẹ nó.- Nước mắt cô vô thức rơi, cô đang vô cùng đau xót cho đứa bé trong bụng mình.
- Thật chứ?- Nam mở to mắt, như lời cô nói là thật đúng chứ? Anh đã có 1 đứa con với tuổi đời 18? Và nó sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời? Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay đang siết chặt vào nhau run rẩy kia. Anh nói:
- Anh thật sự xin lỗi.
- Mai tôi sẽ chuyển đi. Mọi nợ nần coi như chấm dứt rồi.- Cô rút tay ra.
- Anh sẽ không để em đi.- Anh choàng tay qua kéo cổ cô vào ngực mình. Đúng vậy, anh sẽ không buông cô ra. Trang không kháng cự, dường như cô chẳng còn sức lực nữa. Cô đang như cây kem tan chảy cả ra.
- Anh buông tôi ra được rồi đó. Và tháo camera đi.- Cô nói.
- Vậy là em đã đồng ý sao?- Anh buông cô ra.
- Để tôi suy nghĩ đi. Giờ thì đi giùm cho.- Cô nằm xuống đắp chăn qua mình, anh đứng nhìn cô rồi đi xuống nhà lái xe đi. Trang đứng trên ban công tay chạm kính, đêm đã khuya, anh đang định đi đâu nữa vậy? Cô khẽ thở dài, cô không cho phép mình rung động trước anh 1 lần nữa.
Trời về đêm càng lạnh, cô vẫn ngồi bên ngoài ban công nhìn xuống sân nhà. Anh lái xe về, cô nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng rồi. Thấy anh đã vào nhà, dáng đi vẻ lắc lư, anh đã uống rượu. Cô trờ về giường, mỗi khi uống rượu anh như 1 người khác. Nam đẩy cửa vào phòng cô, cô chợt nhớ đến đêm anh uống rượu. Cô bật dậy, anh đang nửa tỉnh nửa mơ nhìn cô. Anh nói bằng giọng nhừa nhựa của người say:
- Em đã có con của anh đúng vậy không? Em chưa phá nó đúng không?- Cô im lặng không trả lời. Do hơi choáng nên anh ngã lăn trên giường cô rồi thiếp đi. Trang đi đến bên cạnh, ngồi trên giường, gối đầu anh trên đùi mình. Cô khẽ vuốt tóc anh. Giờ thì cô có thể yên bình đôi chút rồi. CÔ đã từng nghĩ anh là tình yêu lớn nhất mình không thể quên. Nhưng rồi cô lại có mục tiêu lớn hơn là trả thù, lật đổ ba mẹ mình, lật đổ cả con người tệ bạc của anh. Cô khẽ giật mình, nãy giờ cô đang làm gì đây? Trang bước xuống giường, anh níu tay cô trong vô thức, trong thần trí của 1 người say khước, anh nói khẽ: ” Trang à, em đừng đi mà!” Nếu câu nói này cô nghe được từ 3 tháng trước thì cô đã cảm động mà sà vào lòng anh rồi nhưng bây giờ thì không, cô thật sự kinh tởm anh lắm.
Cô nhẹ nhàng kéo tay mình ra rồi đắp chăn cho anh. Khuôn mặt anh đang tái xanh nhợt nhạt, sốt sao? Cô đưa tay lên chạm trán anh thử, quả thật, anh đang sốt. Cô đi xuống gọi bà Kim nhưng đã rạng sáng rồi, có lẽ bà đang ngủ, cô không nên đánh thức. Trang bắt nước sôi rồi pha 1 ly chanh nóng để giải rượu cho anh. Cô chườm khăn ấm lên trán anh, rồi lau cơ thể. Anh đã có dầu hiệu giảm sốt. Cô khẽ lay anh:
- Anh ngồi dậy uống ly chanh nóng cho giải rượu đi. Tôi đi ra đây!
Anh lờ mờ ngồi dậy cầm ly chanh uống cạn rồi tiếp tục lăn ra ngủ. Trang kéo chăn qua ngực anh rồi đi xuống phòng khách. Cô đã không ngủ cả đêm rồi. Cô bật ti vi lên, cô đánh rơi romote vì người cha đã từng của cô đang xuất hiện trên đó cùng mẹ cô. Họ đang cười vui vẻ vì kí được hợp đồng lớn rồi được báo chí phỏng vấn. Cô nhẹ nhàng mím môi, các người sẽ không thể cười vui vẻ như thế này nữa đâu, tôi hứa đó.
Nam chạm tay vào đầu mình, nó đang nhức muốn nổ tung đây này. Có cái khăn trên trán, đêm qua anh đã bị sốt sao? Căn phòng này không phải là của anh, đúng rồi, là của Trang. Trên chiếc bàn bây giờ là 1 tô cháo và 1 tờ giấy. Anh cầm lên đọc:
- Ăn cháo xong thì uống thuốc ở trong túi áo của anh. Tôi đi làm.
Nam bật dậy khẽ cười, vậy là cô đã chăm sóc anh đêm qua sao? Biết vậy anh đã bị bệnh sớm hơn rồi. Anh nhìn vào camera trên trần nhà, có lẽ mình nên xem lại. Bà Kim đẩy cửa vào định dọn dẹp thì ngạc nhiên khi thấy anh ở trong phòng cô. Anh nói:
- Đêm qua tôi bị sốt.
- Dạ, hình như cô chủ cả đêm không ngủ thì phải. Lúc nãy tôi vừa định vào làm bữa sáng thì cô đã nấu nồi cháo trắng rồi. Cô ấy ăn 1 chén rồi đem 1 tô cháo lên phòng, còn lại bảo tôi cứ ăn đi. Hình như mắt cô hơi sưng thì phải.
Anh gật đầu, tuy vẻ ngoài của cô luôn lạnh lùng và cứng cỏi, nhưng cô vẫn có gì đó thật yếu mềm và dễ tổn thương. Anh cười:
- Bà cứ dọn đi, tôi ăn xong sẽ về phòng mình. À mà, bà có thấy cô ấy có biểu hiện gì lạ không? Ví dụ như có thai chẳng hạn.- Bà ngạc nhiên:
- Cô ấy có thai?
- Cô ấy nói là đã phá nhưng tôi vừa thấy tờ giấy xét nghiệm của cô ấy. Nó ở ngay dưới ga giường. Trước lúc tôi đi uống rượu đã tình cờ nhìn thấy.
- Là con của cậu chủ?- Bà hỏi.
- Đúng!- Anh khẽ thở dài.
- Tôi không thấy cô ấy có biểu hiện lạ.- Bà mở hộp tủ ra lau chùi. Nam hình như thấy gì đó:
- Khoan đã, tấm hình đó của ai vậy?- Anh cầm tấm hình lên xem, ảnh gia đình của cô thì phải, lúc cô khoảng chừng 5 tuổi, cô đang nhìn vào ống kính cười rất tươi, khuôn mặt rất hạnh phúc, khác xa vẻ đẹp kiêu sa mà trầm lặng của cô lúc này. Anh nhìn người đàn ông trong tấm ảnh, hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi. Đúng rồi, là giám đốc tập đoàn Thiên Giang. ANh đã có dịp gặp trong lúc bàn bạc hợp tác với ba anh rồi. Không ngờ gia đình cô giàu có như thế. Sao cô lại từng ở 1 căn trọ nhỏ và phải đi làm thêm cơ chứ? ANh đặt lại tấm hình vào hộp tủ cho cô rồi tiếp tục ăn tô cháo đang dang dở. Anh đang rất hài lòng về sự tiến triển này.