Vị Yêu

Chương 2: Chương 2: Hồi ức của cảm xúc




Lan đặt tay lên trán chậm rãi suy nghĩ, đã bao giờ cô thấy Kiệt kì lạ như vậy chưa? Chắc chắn là chưa, như lời bác Vân nói thì cậu chẳng còn dính líu gì đến kí ức xưa. Mất trí nhớ đúng là lợi hại, có thể giảm cân 1 cách nhanh chóng , trở thành 1 hot boy ai cũng ngưỡng mộ nhưng nhân cách và tính tình mới là điều đáng lo ngại và đáng nói.

…………………………………………………………………………………………………..

- Dady à

~ Con gái về báo hiếu với cha mẹ đây cơ mà!- Ngọc Lan ôm cánh tay của bố mà nũng nịu. Ông Hưng chỉ biết lắc đầu. Nuôi đứa con này lên lớp 11 thật là … XỨNG ĐÁNG. Chưa về thăm cha mẹ, đã về thăm nhà người khác, đúng là sinh con gái là con người dưng, rồi cũng về làm dâu nhà chồng.

Mẹ con bé ngồi chấm nước mắt thút thít:

- Qua Mĩ, trông con rất khác xưa!

- Vâng, con đã thay đổi phong cách và đang theo đuổi phong cách nữ tính kiểu Lulita, nhưng không giống cosplay quá cầu kì.

- Thằng cha mày, bà có biết gì về thời trang đâu mà xổ ra 1 tràng thế!

Ông Hưng ngồi cạnh hắng giọng E hèm… rồi nói:

- “Thằng cha mày” là thằng nào? Sao không bảo ” con gái mẹ mày” ấy!

Bà Liễu bĩu môi. Con bé cảm thấy mệt mỏi nên gật đầu cười rồi xin phép trở về phòng của mình trong khi 2 vợ chồng già vẫn đang cãi nhau.

……………………………………………………………………………………………….

Đẩy cửa phòng vào, căn phòng vẫn như cũ, gia đình vẫn vậy nhưng người bạn thân thì đã khác. Con bé soạn 1 bộ quần áo để trên giường rồi vào nhà tắm xả nước. Hôm nay, vừa hạ cánh đã có chuyện không vui hơn nữa còn đáng buồn.

Nước chảy xối xả từ đầu đến chân, con bé suy nghĩ vu vơ. Tại sao chứ? tại sao cô lại muốn về nước? Chẳng đơn thuần là nỗi cô đơn khắc khổ trong chuỗi ngày dài ở Mĩ, cô đã rất quen. Cô về đây là để tìm 1 người, 1 bóng dáng mơ hồ trong tâm trí. Là anh họ chăng? Anh Nam, người anh học giỏi, đẹp trai, lại con nhà có quyền có thể, chỉ đáng tiếc, anh lại là họ hàng. Dù vậy, cô vẫn đối xử với anh như 1 cô bé đã rung động với người con trai. Cô nghĩ, anh… cũng vậy. Nhưng… lí do đó vẫn chưa là to tát gì cả, nó vẫn chưa thõa mãn những gì cô đang nghĩ trong đầu.

Cô ngâm mình trong bồn tắm, ít ra nó cũng làm đầu óc thư giãn. Lan đặt tay lên trán chậm rãi suy nghĩ, đã bao giờ cô thấy Kiệt kì lạ như vậy chưa? Chắc chắn là chưa, như lời bác Vân nói thì cậu chẳng còn dính líu gì đến kí ức xưa. Mất trí nhớ đúng là lợi hại, có thể giảm cân 1 cách nhanh chóng , trở thành 1 hot boy ai cũng ngưỡng mộ nhưng nhân cách và tính tình mới là điều đáng lo ngại và đáng nói.

Lúc nãy, khi cậu vừa đẩy cửa đi ra, bác Vân nhanh chóng chạy lên phòng với ánh mắt buồn sâu thẳm, bà đã kể tất cả mọi chuyện cho cô nghe. Cô chỉ biết im lặng rồi xin phép ra về.

Tại sao cô muốn gặp Kiệt đầu tiên khi đặt chân về ? Bạn thân, người tâm giao, cứ cho là vậy. Theo lời bác Vân nói thì Kiệt có hằng hà sa số bạn gái, điều đó làm cô hơi bất mãn. Tại sao ư? Hmm, tại vì cậu là bạn cô mà.

Choàng chiếc khăn trắng ngang người, cô bước ra thay quần áo. Cánh cửa màu hồng của căn phòng của cô mở toang ra. Đôi mắt đen mở to, thôi chết rồi, lúc nãy cô chưa đóng cửa phòng. Lan hét lớn:

- TÔI ĐANG THAY QUẦN ÁO, TRỜI ƠI, CLOSE THE DOOR!

Là… là…là Nam. Người anh họ đứng hình 5 giây khi thấy người em gái của mình đang rất sexy. “Rầm” cánh cửa bị sập mạnh 1 cách không thương tiếc. Đưa bàn tay che khuôn mặt đang đỏ bừng, dựa người vào cánh cửa lắp bắp:

- Anh..nh… xi…n lỗ..i…

1 phút sau, con bé giật mạnh cánh cửa, do đang tựa người vào và bất ngờ nên Nam ngã về sau luôn, và ” người mù gây khói lửa” né nhẹ sang 1 bên để có chỗ cho người anh họ tiếp đất. Con bé phùng má đưa tay kéo người anh trai quý hóa lên. 2 tay khoanh trước ngực nghếch mặt:

- Sao anh biết em về mà xông vào phòng thế? Dì và dượng ở nhà xa lắm cơ mà. Sao anh đến nhanh thế! À mà khoan, anh hãy chắc chắn 1 điều là anh chưa thấy gì đi!

- God, anh đâu có đui mà không thấy gì!- Nam cười cợt trêu đùa đứa em này 1 tí. Con bé há mồm, rồi đưa tay vò đầu:

- Anh đã thấy gì?

- Thấy em choàng khăn chứ gì?- Nam cười ha hả.

- Còn gì nữa không?- COn bé nhướn mày hỏi.

- KHÔNG.- Nam gật đầu chắc nịch.

- Cũng bình thường thôi.- Con bé đẩy cửa đi xuống bếp. Nam lẽo đẽo theo sau:

- Đúng là em đã sống theo phong cách Mĩ, không cổ lổ sĩ như thấy chân là phải cưới nữa rồi nhỉ???

Con bé cúi đầu không thèm trả lời. Tại sao người anh họ giờ đáng ghét quá vậy. Bước tới tủ lạnh con bé mở tủ lấy chai nước ép đưa lên miệng uống. Hoàng Nam đứng dựa người vào cạnh bàn khoanh tay. Con bé nghiêng đầu:

- Em lạ đến vậy à?

- Em có nên đặt câu hỏi như thế không? Anh đã chạy đến đây trong vòng 30 phút sau khi nhận được cuộc điện thoại của chú.

- Em… quan trọng vậy sao?- Con bé đưa ánh mắt nhìn về đôi mắt người con trai đối diện, ánh mắt có vẻ rất ngô nghê và cần 1 cái gật đầu. Nam thoáng chút im lặng sau khi nghe câu hỏi đó nhưng rồi mỉm cười nhẹ nhàng:

- Just little.

Con bé mím môi cúi đầu, nghe gì chưa con ngốc, là just little đó.

……………………………………………………………………………………………….

- Nè! Anh nỡ bỏ người yêu của anh đứng đợi 1 tiếng rã cả chân mà không xin lỗi sao???- 1 cô gái mắt xanh môi đỏ chu môi đứng trước mặt Kiệt. Cậu gỡ chiếc mũ bảo hiểm ra nhìn vào gương chiếu hậu vuốt lại tóc rồi bước ra khỏi xe. Cô gái đó chạy theo, gương mặt bất mãn nhưng chẳng dám than vãn gì thêm!

Tiếng nhạc xập xình, tiếng nói cười nam nữ đầy khả ố. Kiệt tiến đến 1 bàn trong góc khuất của bar. Đã có 3 4 thanh niên cùng bạn gái ngồi sẵn. 1 tên đứng lên vỗ vai Kiệt:

- Vẫn là cô này sao?

- Chứ anh nghĩ là ai? Ai đẹp hơn em, nhà giàu hơn em chứ?- Cô gái bên cạnh Kiệt lên tiếng.

- Có đấy. Tôi chỉ xem cô như con chó giữ nhà mà thôi, giữ lâu thì cũng mến đôi chút. 1 tuần rồi đúng không?- Kiệt đáp lại bằng lời nói lạnh lùng.

Cô gái kia gật đầu 1 cái rồi chẳng dám hó hé nửa lời. Kiệt chỉ răn đe 1 cái bằng ánh mắt sắc như dao rồi hòa vào đám bạn. Cứ như thế, chuyện này khá là bình thường và chẳng có gì là to tát, Kiệt luôn luôn vấn mình vào những cuộc vui vô bổ, hại sức khỏe. 1 tên bắt chuyện:

- Nghe nói Ngọc Lan, hot girl khi xưa bảo vệ cậu đã thôi du học và sẽ học lớp mình.

- Bảo vệ ư?- Kiệt đưa tay xoa cằm.

- Thì như tớ đã nói, cậu lúc trước là nơi trút giận của những bọn đầu gấu.- Đưa li rượu lên miệng, cậu bạn nhấp môi rồi tiếp tục.- Cô ta thông minh và rất biết sử dụng sắc đẹp với Lâm, người bắt nạt cậu lúc đó. À mà bây giờ, đã là đối thủ đáng gờm của nhau rồi chứ! Lâm rất thích Lan đó, tớ với tư cách là bạn thân hơn 1 năm nay của cậu chân thành khuyên, hãy giữ lấy cô ấy đi.

Kiệt không trả lời, giữ ư? Đến 1 chút kí ức cũng chẳng có lấy đâu ra mà giữ! Nghe Thành nói thì có lẽ cô ấy rất quan trọng đối với cậu. Cô gái ngồi cạnh Kiệt liếc xéo Thành 1 cái nhưng không dám lên tiếng trách móc. Thành cười:

- Maria Ngọc à, đổi tên giờ tính đổi đời đúng không?

- Không, mặt cậu dính nhọ, RẤT ĐEN đó! Mau chùi đi.- Khóe môi cô nhếch lên khinh bỉ rồi hạ xuống. Cô đưa tay choàng qua cổ Kiệt, ôm cậu từ đằng sau. Cánh tay rắn chắc, khỏe mạnh không thương tình hất ra 1 cách mạnh bạo. Đôi môi mỏng nhấp nháy:

- Tránh ra, hôi lông chó quá!

Ngọc né ra xa 1 chút, vẻ mặt hậm hực. Kiệt đang miên man suy nghĩ, Ngọc Lan, nghe rất quen nhưng đáng tiếc, cậu không cần lúc này và cũng chẳng buồn nhớ chi để đau đầu.

………………………………………………………………………………………………. 2 năm trước . . .

- Nè, thằng đầu heo kia, đưa tiền cho tụi tao nhanh đi. Hôm qua tao đã bảo mày đúng không.- Lân đưa tay nắm cổ áo Kiệt nhấc lên. Kiệt gật đầu:

- Tôi có đem, đây.

Kiệt lấy trong túi ra 1 chiếc ví. 2 tên đi theo Lâm mở ví ra lấy tiền rồi quăng chiếc ví xuống đất. Kiệt quì xuống nhặt lên thì… đôi chân nặng trịch như cả tấn của Lâm giẫm lên bàn tay đau thấu xương. Biết bao giờ cậu mới có thể thoát khỏi số phận yếu đuối này? Đúng lúc đó, 1 cây lau sàn phòng thẳng vào mặt Lâm.

Lâm tức giận quát lên:

- ĐỨA NÀO?

1 cô gái dáng vóc thanh mảnh bước ra. Chiếc áo sơ mi buộc nút chính giữa, chiếc áo vest khoác ngoài của đồng phục choàng ngang eo. Cô bạn chạy đến cạnh Lâm giằng lại cây lau sàn, nhíu mày:

- Tớ xin lỗi, tớ không cố ý.

Lâm vung tay lên định đánh nhưng ánh mắt đột nhiên chạm vào ánh mắt sợ hãi của đứa con gái trước mặt làm mọi sức lực trong cơ thể biến đâu mất. Lan cười thầm, anh “khùng” khó qua ải mĩ nhân. Cầm chiếc khăn có sẵn trên tay con bé lau mặt cho Lâm, miệng thì vẫn tíu tít nhận lỗi. Lâm chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho 2 tên phía sau rút. Con bé nhìn vào cái túi quần của tên đi sau cùng có ” nặng” con bé giả ngơ:

- Bạn gì ơi, có ai đang rớt tiền ở đây, tớ thấy cậu nhặt nên đưa cho tớ, tớ biết người bị mất nên đưa tớ trả lại.

Lâm quay đầu nhìn con bé, con bé vẫn cười ngô nghê nhưng nụ cười lại giống thiên thần có cánh mới chết. Lâm hắng giọng ra hiệu cho tên kia đưa tiền lại cho Lan. Lan cười thầm, ” dại gái” là những người “biến thái”. Nhận được tiền và nhìn thấy 3 tên kia đi khuất. Con bé đỡ Kiệt dậy:

- Sao cậu ngốc thế? Lúc nào cũng chỉ biết chịu đựng. Đưa tay tớ xem, bị thương rồi.- COn bé đánh 1 cái thiệt mạnh vào chỗ đau của Kiệt, cậu nhăn mặt. COn bé hỏi.- Đau không?

Kiệt gật đầu, con bé phùng má:

- Cho chừa, tiền của cậu này, giờ về tớ thoa thuốc cho. Nếu không có tớ thì cậu sao đây? Tên ngốc này.

- Kiệt!- Trong cơn mơ, con bé khẽ gọi tên cậu bạn. Nam ngồi cạnh nhíu mày. 2 người đang xem phim nhưng con bé lại ngủ và còn nhắc đến tên người con trai khác, quả thật là làm cho người ngồi cạnh có cảm giác khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.