- CẨN THẬN!- Tiếng Kiệt hét lớn làm cô giật mình quay lại, 1 chiếc xe tải nhỏ đang lao tới. Cô hoảng hốt đứng chết trân.
…………………………………………………………………………………………………..
- Ngủ ngon, nhớ mơ tới tôi đó!- Lâm đưa cô đến trước cổng, cười.
- Đang chúc tôi mơ thấy ma à? Thấy cậu là thấy ma đó. Good night.- Cô xoay người đi vào nhà. Cậu đứng đó cho đến khi cô khuất vào trong. Cậu đặt tay lên tim mình, từ bao giờ mà đứa con gái không ra con gái chiếm vị trí quan trọng ở đây? Cậu phóng xe đến Bar Club, nơi cậu giải tỏa mọi căng thẳng.
Đẩy cửa vào, cậu ngồi ở quầy pha chế đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm những anh bạn thường hay lui tới đây. Bất giác, cậu bắt gặp… Du? Cậu nheo mắt, quả thật là con bé đó. Con bé cũng đang quay đầu tìm kiếm cái gì đó thì bắt gặp cậu. Du nhếch mép, tiến lại phía cậu. Đặt chiếc ví lên quầy, gọi 1 ly cooctail mạnh. Con bé mở lời:
- Sao? Lạ lắm à!
- Không, hạng người mặt dày như cô, lui tới đây cũng đâu phải là chuyện lạ.- Cậu cười, nụ cười của sự khinh bỉ.- Hình như ở đây có mùi lông hồ ly. Hôi thật!
- Hồ ly thì sao? Cũng vì tình yêu thôi mà. Chẳng phải tôi đã tạo điều kiện cho 2 người gần gũi hay sao? Đồ làm ơn mắc oán.- Con bé nghếch mặt.
- Tôi nhờ vả cô à? Thánh nữ! Bớt diễn. Sao cô lại tới đây?
Con bé hẩy khuôn mặt về góc bar. Thành đang ngồi ở đó và hình như có ai nữa. Là Kiệt, cậu nhận ra ngay cái kiểu tóc của hắn ta. Hắn đang đưa lên miệng uống hết ly này đến ly khác, có lẽ đã 5 chai rồi. Lâm đứng dậy định tiến lại thì Du chặn tay:
- Anh ta chưa say cơ mà!
- Say thì sao? Cô cưỡng bức hắn à?- Lâm nhếch miệng.
- Có ngươi cưỡng nhỏ Lan ấy! Ngươi lại bảo đảm có đánh nhau. 100%!- Con bé khoanh tay lại.
- Dẹp!- Gạt Du qua 1 bên không thương tiếc, cậu đi thẳng lại đó, cầm 1 ly rượu trên bàn, cậu tạc thẳng vào mặt hắn. Hắn ngước lên, đôi mắt lạnh băng. Thành cản tay lại:
- 2 người, thôi nào!
- Ly rượu lúc nãy là trút giận giúp Lan.- Lâm nói.
- Tao làm gì cô ấy mà giận với không?- Kiệt vẫn nói bằng giọng bình thường, không có vẻ say xỉn.
- Mày không thấy cô ấy khóc lúc chiều hay sao?- Mắt lâm đỏ ngầu giận dữ.
- Là do cô ta, không phải 2 đứa đang hạnh phúc lắm sao? Cùng nhau tắm dưới hồ bơi hay sao?- Hắn cười, nụ cười khinh khỉnh đáng ghét.
- Thì ra là mày ghen. Tao cũng muốn cô ấy ở cạnh tao, tao sẽ làm cô ấy hạnh phúc chứ không như mày. Nhưng tao có làm gì thì trái tim cô ấy vẫn ở chỗ mày. Cô ấy còn khẳng định với tao là không thích mày, miệng cô ấy nói nhưng tim có làm được hay không? Mày là thằng khốn!- Lâm xốc cổ áo hắn lên. Hắn dùng lực gạt tay ra rồi đấm 1 cái vào mặt Lâm. Du đứng đằng xa nhìn cảnh tượng đó thì bình thản: ” Biết ngay mà!”
- Là mày không đủ tư cách.- Kiệt quát.- Cô ấy là của tao, không ai giành được hết!
- Vậy sao?- Lâm giằng tay hắn ra rồi đáp trả bằng cú đấm mạnh nhất có thể.
- 2 người bình tĩnh!- Thành cản họ lại. Kiệt và hắn nhìn nhau, ánh mắt nảy lửa. Đúng lúc đó, Du chạy lại kéo tay hắn ra:
- Anh có sao không? Em theo anh nãy giờ, cứ sợ anh có chuyện.
Kiệt không đáp trả. Lâm nhếch mép:
- Diễn cũng hay nhỉ?
- Sao? Tại sao ngươi lại đánh anh ấy. Lan và anh ấy không có quan hệ gì cả.- Rồi quay sang hắn.- Em đưa anh đến bệnh viện.
Kiệt giật tay ra, quăng 1 xấp tiền lên bàn rồi đi thẳng, Du đuổi theo. Lâm đứng đó, tay vớ lấy 1 chai rượu đập vỡ tan tành, như cậu sẽ đập vỡ hắn.
Hôm nay, không Kiệt, không Lâm, Lan lê bước trên hè phố. Cô không có thói quen đi cùng gia đình. Đột nhiên cô nhớ đến Nam, không biết anh ấy ra sao. Cô không thể liên lạc với anh.
Trời trong vắt, không nắng quá chói, có thể nói là trời đẹp. *Vù* 1 chiếc xe máy vụt qua, cô vẫn nhớ, hôm qua mình đã ngồi trên con xe đó nhưng hôm nay là Du. Cô lắc đầu cười khổ, cô không thể khóc được nữa rồi. Mọi thứ đều có giới hạn, nước mắt cũng vậy. Tiến vào sân trường, mọi học sinh hôm nay có vẻ lạ, họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Mọi người đang tập trung ở bảng thông báo của trường rất đông. 1 số nhỏ đi qua cô xì xầm:” Con hiệu trưởng cơ mà, bỏ người này níu người kia.”
Bảng thông báo đang dán hình cô và Lâm đang ôm nhau. Là chiều hôm qua. Cô bàng hoàng xé những tấm hình xuống, cô hét:
- KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ XEM ĐÂU!
- Có mới xem chứ.- Là giọng của hắn, Lan quay đầu lại. Hắn và Du đang đứng ở phía sau. Cô mím môi im lặng, cổ tay cô đang quấn 1 miếng bông, hắn có chút chạnh lòng nhưng tấm hình làm hắn điên tiết. Hắn gạt phăng mọi lí trí nhen nhói mà kéo cô ra. Hắn lôi cô xềnh xệch trên sân trường. Tay cô đang đau nay càng đau hơn vì hắn lại nắm ngay chỗ hôm qua. Cô cố giằng ra:
- Thả ra! Cậu làm gì vậy?
- Cô có vẻ thân thiết với Lâm nhỉ?- Hắn nói, giọng lạnh tanh sau khi quăng cô vào góc tường.
- Thì sao? Cậu là gì mà không cho phép?
- Là gì sao?- Hắn cười. Ép sát môi mình vào môi cô. Cô lắc đầu nguầy nguậy để tránh né nụ hôn này. Cô cắn môi hắn bật máu, hắn buông ra, đưa tay lau vết máu. Cô nói:
- Tôi là con người chứ không phải con rối.- Cô vụt chạy đi. Hắn đuổi theo. Ra đến đường lộ lớn thành phố, rất nguy hiểm. Cô nhắm mắt băng qua.
- CẨN THẬN!- Tiếng Kiệt hét lớn làm cô giật mình quay lại, 1 chiếc xe tải nhỏ đang lao tới. Cô hoảng hốt đứng chết trân. Kiệt chạy đến xô cô qua 1 bên, còn mình thì bị xe tải hút văng ra xa. Lan hoảng hốt chạy đến ôm cậu:
- Kiệt… Kiệt… Kiệt ơi… tỉnh dậy đi!
- Anh Kiệt, anh Kiệt… Cô…- Du vừa chạy đến thì thấy Kiệt bê bết máu.- Mau gọi cấp cứu, ông đụng người rồi chỉ biết đứng đó hay sao?- Con bé liếc 1 cái thật sắc làm ông tài xế rùng mình. Ông lấy điện thoại ra gọi xe.
……………………………………………………………………………………………….
Lan vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn, cô không về nhà thay đồ mà ngồi lại bệnh viện. Bà Vân cứ khóc suốt, lần trước Kiệt may mắn thoát chết nhưng bây giờ số phận có mỉm cười với hắn hay không? Tiểu Du nhìn cô bằng cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
- Sao cậu cứ thích uống coffee đắng ngắt này vậy?- 1 đứa bé gái đưa muỗng kem dâu lên miệng nói.
- Thế sao cậu lại thích kem dâu?- Đứa bé trai hỏi lại, trong giấc mơ, Kiệt lờ mờ nhận ra đứa bé trai đó là mình.
- Thì ngon, thế thôi.- Con bé nhún vai, lôi trong cặp ra chiếc điện thoại.
- Facebook của cậu cũng là Kem Dâu sao?
- Tất nhiên. Hì hì.- Con bé cười híp mắt.
- Lan, cậu đừng sang Mĩ mà!- Cậu bé chạy ra đường lộ với mong muốn giữ chân cô bé hôm nào lại. 1 chiếc xe du lịch tông vào cậu rồi mọi thứ đều màu đen, 1 mảng đen đáng sợ…
- Bệnh nhân có chuyển biến xấu.- Người bác sĩ dùng tay ấn mạnh vào ngực để hô hấp bệnh nhân điều hòa lại. Rất may, tim đã đập lại.
Cậu bé trên đầu quấn băng, bên cạnh là mẹ cậu đang khóc. Cậu bé khá ngớ ngẩn khi không biết mình là ai. Hắn đưa tay chạm vào cậu bé nhưng không được, đó là ảo ảnh…
Người bác sĩ tháo khẩu trang ra, ông đi đến bên cạnh bà Vân:
- Sự sống của cậu ấy nhờ vào nghị lực của bản thân mình.
Bà Vân bật khóc nức nở. Nước mắt của Lan cũng vô thức rơi. Khóc sao? Là cô ta đã hại Kiệt. Du vung tay lên tát mạnh 1 cái vào mặt cô:
- Cô nghĩ mình là ai mà dám làm anh ra nông nổi này?
Lan đưa tay lên mặt mình, chỗ bị Du tát.
- Đau sao?- Con bé nhếch mép.- Có giết cô cũng không đủ đền tội.
- Thôi đi Du. Con bé cũng rất đau khổ rồi.- Bà Vân nói trong nước mắt. Du gật đầu, đưa tay gạt nhanh giọt nước mắt trên má rồi nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, cô đi ra khỏi đấy.
- Tôi có chuyện muốn nhờ đến bọn anh!- Con bé để điện thoại vào túi, nhếch mép, đó là cái giá mà cô phải trả.
……………………………………………………………………………………………….
- Tôi không sao! Kiệt mới là người có sao. Cậu có định đến thăm cậu ấy không?- Lan kề điện thoại lên tai.
- Sẽ có, khi cậu ta tỉnh.
Lan mím môi, tỉnh? Khi nào hắn sẽ tỉnh vẫn là 1 ẩn số. Tất cả là lỗi của cô. Cô đã nóng vội nên đã hại hắn. Cô vào phòng tắm, cố cuốn trôi mùi máu vươn trên người. Cô xuống nhà lấy 1 miếng sandwich nhai nhanh rồi đi ra khỏi nhà.
Màn đêm đã buông, trời đã lạnh, đường phố vắng tanh. Cô giơ tay ra đón 1 chiếc taxi nhưng vẫn chưa bắt gặp, chỉ toàn là tiếng gió và tiếng lá khô xào xạc. Cô ngồi bệt xuống đường, chắc phải gọi cho gia đình chuẩn bị chiếc xe đến. Cô vừa lôi chiếc điện thoại ra thì 1 bàn tay che ngang miệng cô. Cô cố hét lên và vùng vẫy nhưng không còn sức lực, là thuốc mê. Cô lịm đi…