- Chào anh! Tôi là người sẽ bàn bạc hợp tác với công ty của anh!- Trang đưa bàn tay ra trước mặt Nam. Anh nhìn vào đôi mắt ấy, không 1 chút dao động, vẫn ánh nhìn đầy quyền lực. Anh chìa tay ra nắm lại, gật đầu:
- Được, chào em.
…………………………………………………………………………………………………..
Nam kéo va li vào khách sạn, bên cạnh khách sạn là 1 căn trọ nhỏ, thật lạ. Anh hỏi:
- Why this inn is next to the hotel?( Tại sao nhà trọ này lại kế bên khách sạn?)
- That inn is also in this hotel.( Nhà trọ đó cũng ở trong khách sạn này.)- Cô tiếp tân trả lời. Anh gật đầu, thì ra là 1 chi nhánh nhỏ, có lẽ là cho thuê với giá rẻ. Linh tính cứ mách bảo anh phải đi vào nhưng anh lại thôi, nhận chìa khóa của phòng rồi đi thẳng lên trên.
Suốt đêm, Trang nằm trằn trọc, phải làm sao để tránh né anh. Cô thật sự hận anh lắm. Nhưng miệng nói liệu lòng có nghe chăng? Hay là cứ xuôi theo định mệnh. Có phải định mệnh lại đưa cô gần bên anh? Nếu anh lại cho cô 1 lần đau đớn thì sao?
Nhà trọ này gần biển, cô nằm im nghe tiếng sóng tấp vào bờ cát rì rào. Im nghe 1 chút thì bức bối, cô bật dậy đi ra khỏi đó. Biển đêm thật đẹp nhưng thật hiu quạnh. Cô leo ra tảng đá gần đó, gió quật vào mặt cô mát rượu. Điều này làm cô thoải mái hơn đôi chút. Cô ngồi đó ngân nga 1 câu ca:
- Em gửi lại giấc mơ cùng hi vọng…
Của tình yêu đã lâu chẳng trông mong…
Em gửi lại từng kí ức, ta đã chung đôi tháng ngày…
Những tháng ngày êm ấm chắc em chưa thể quên…
Cô đặt tay lên tim mình, hình như nó đang đập mạnh. Có cái gì đó ở quanh đây làm cô nửa muốn rời bỏ, nửa muốn níu giữ. Nam cũng đang lang thang men theo bờ biển. Anh nhìn thấy 1 cô gái đang ngồi trên tảng đá, tóc bay bay trong gió, có vẻ là người Việt vì anh loáng thoáng nghe lời cô hát. Anh không thể nhìn rõ mặt vì anh và cô khá cách xa. Anh tiến gần lại, cô gái bắt đầu leo xuống. Cô cũng lờ mờ thấy bóng người đi lại. Dáng vẻ cũng khá quen nhưng chắc là người Mĩ rồi. Cô lè lưỡi, đưa tay lên miệng nói:
- Biển đêm lạnh lắm! Tôi vào trước đây.
Giọng nói làm bước chân Nam khựng lại. Có lẽ nào là Trang? Anh vẫn chưa bắt đầu đi tìm mà. Nhưng thật sự giọng nói và dáng người rất giống. Cô quay gót đi về hướng nhà trọ. Nam vẫn ngạc nhiên đứng đó nhưng rồi anh đuổi theo với hi vọng linh tính đúng. Cô gái đó đi thẳng lên phòng rồi đóng cửa lại. Nam đã chậm 1 bước, anh chưa kịp xem mặt của cô gái ấy. Anh nói vọng vào:
- Cô có thể ra ngoài được không?
Trang giật bắn người, giữa đêm khuya lúc này, có lẽ nào là “yêu râu xanh” hay trộm cướp. Cô tắt đèn, leo lên nệm đắp chăn trùm kín đầu. Thấy đèn tắt và không có tiếng trả lời, Nam bỏ cuộc, anh tự nhủ mình ảo giác hay sáng vẫn có thể xác nhận được. Anh quay về phòng mình. Ngay khi Nam rời khỏi, cô giở chăn ra khỏi đầu, đột nhiên tim cô cứ nhói lên. Chắc phải đi khám xem có bệnh về tim không đã.
……………………………………………………………………………………………….
Sáng sớm, Trang đã thay quần áo thật tươm tất để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi làm, cô trả lại phòng trọ, bắt 1 chiếc taxi đến đó. Nam lật đật chạy xuống quầy tiếp tân:
- Did the girl in that inn go out?
- Yes, she did.- Cô tiếp tân gật đầu.
- What’s her name?- Nam chờ đợi kết quả.
- Uhmm… Tran Thien Trang, she’s from Vietnam.
Quả thật, là Trang. Anh đã để vụt mất cô ấy rồi. Làm sao có thể tìm lại đây? Tiếng điện thoại reo, anh nghe máy:
- Dạ ba?
- Ừm, con đang ở bên Mĩ thì chuẩn bị đồ đạc để bàn công việc hợp tác với công ty King anh Queen giúp ba. Ta đã trễ chuyến bay. Hồ sơ đã được gửi qua cả rồi. Con cứ ra nhà hàng Wonderful, bên kia họ sẽ đưa hồ sơ cho con.
- Con nghĩ…- Anh định từ chối nhưng lại thôi, anh cũng là 1 người rãnh rỗi kia mà.- Được ạ!
- Ừm, tốt. 1 tiếng nữa sẽ bắt đầu bàn bạc. Vấn đề chủ yếu là chúng ta muốn nhập khẩu quần áo nhãn hiệu của họ để đưa vào thị trường Việt Nam. Hàng hóa tuy giá hơi cao nhưng là nhãn hiệu mà những người nổi tiếng tin dùng, họ sẽ không phải đặt hàng xa nữa.- Ông ôn tồn nói.
- Dạ vâng, con nghĩ sẽ suôn sẻ thôi. Tại vì chúng ta là nơi tiêu thụ hàng hóa còn gì.
- Không, chúng ta sẽ yêu cầu giảm 50% giá thành để tung ra thị trường Việt Nam thế nào con thật rẻ.
- Dạ được thôi. Con sẽ hoàn thành. Con đi chuẩn bị đây!
Anh tắt máy, cho điện thoại vào túi áo vest rồi trả phòng lại. Ba anh đã mua hẳn 1 căn biệt thự với đầy đủ tiện nghi cho anh ở. Tại vì anh đã nói sẽ là bộ phận của công ty ở Mĩ và không trở về Việt Nam sinh sống, anh sẽ định cư tại đây. Anh bắt 1 chiếc taxi đến nhà mình. Nam nhấn chuông, 1 người phụ nữ khoảng 50 tuổi đi xuống mở cửa. Anh gật đầu:
- Tôi là Nguyễn Hoàng Nam, chủ ngôi nhà.
- Dạ mời cậu chủ vào.
Nam đẩy cửa vào, lấy con xe đi thẳng đến nhà hàng.
……………………………………………………………………………………………….
Trang mở cửa phòng làm việc của mình, mọi người đều là người Việt, điều này làm cô thấy thoải mái. Cô gật đầu chào:
- Chào mọi người, tôi là thành viên mới, ban ngoại giao.
- Không phải ngoại giao thì sao vào đây?- 1 cô gái tóc vàng xinh đẹp lên tiếng. Cô lè lưỡi, họ hơi khó gần rồi. Cô nhanh chân vào vị trí của mình, công việc thật nhàn nhã, họ… lướt web. Trang lắc đầu rồi chúi mũi vào facebook. Có tin nhắn, là của Nam. Cô vò trán, sao anh dai dẳng thế này? Lúc cô bám theo thì chạy mất dép, giờ thì xách dép lẻo đẻo theo cô. Cô đóng cửa sổ tin nhắn lại.
Jackson đẩy cửa vào, cô gái tóc vàng ban nãy đứng lên nhanh chóng, khuôn mặt vui mừng:
- Giám…- Anh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Cô ta gật đầu. Trang đứng lên cười:
- Hey, Jackson. Anh sang đây có chuyện gì vậy?
Mọi người tập trung sự chú ý vào cô, chẳng ai có đủ can đảm gọi thẳng tên giám đốc như thế. Cô gái kia bức xúc:
- Cô có biết anh ấy là…- Cậu liếc mắt nhìn cô ta:
- Là Minh Gia.
- Đúng rồi, đều là tên cả mà!- Trang mở to mắt nhìn, không có vẻ gì là quá đáng.
- Tôi đến để đưa cho cô bản hợp đồng này, đây là hợp đồng với công ty Hoàng Việt. Cô có thể xem qua, 30 phút nữa có mặt tại nhà hàng Wonder nhé! Phải cố hoàn thành đó. Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể giảm giá cho họ 35% chứ không phải 50%, cô nhớ đó!
- À, được thôi.- Cô cầm xấp tài liệu, lướt mắt qua tên người sẽ bàn bạc với mình. Xấp tài liệu rơi xuống đất, là Nguyễn Hoàng Nam. Là anh ta, đúng rồi, Hoàng Việt là tên của ba anh ấy. Thấy phản ứng rất lạ của cô, Jackson hỏi:
- Hợp đồng có vấn đề sao?
- Tôi… có thể không nhận hợp đồng này không?- Vẻ mặt cô khó chịu.
- Đây là hợp đồng đầu tiên, không thể bỏ qua được.
Trang hít thở 1 cái rồi gật đầu, trời ơi, thôi, cứ xem như cô làm vì công việc, phải hết mình mới được. Cô gật đầu, cô sẽ nhận hợp đồng này. Đây cũng là cái định mệnh do ông trời sắp đặt rồi. Anh gật đầu cười:
- Cố lên nhé!
- Vâng!- Cô cũng cười, cô cười thật đẹp, nụ cười có thể làm điên đảo người đối diện. Nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của giám đốc, cô gái tóc vàng siết chặt con chuột máy tính trong tay vẻ tức giận.
Cô bắt chiếc taxi đến nhà hàng đó. Nam đã ngồi đợi, nghe tiếng bước chân đến gần, anh xoay đầu lại. Đôi mắt mở to kinh ngạc.
- Chào anh! Tôi là người sẽ bàn bạc hợp tác với công ty của anh!- Trang đưa bàn tay ra trước mặt Nam. Anh nhìn vào đôi mắt ấy, không 1 chút dao động, vẫn ánh nhìn đầy quyền lực. Anh chìa tay ra nắm lại, gật đầu:
- Được, chào em.- Cả 2 ngồi xuống. Cô đặt bản hợp đồng lên bàn:
- Thưa anh, công ty của anh muốn hợp tác với giá thành 50% là không thể.
- Khoan đã nào, sao em có thể làm việc ở đây?- Cô im lặng 1 giây, cô nói tiếp:
- Hôm nay chúng ta đến đây bàn công việc!
- Thật bất ngờ khi anh có thể gặp lại em mà không cần đi tìm.- Nam đưa tay nắm lấy tay cô đang để trên bàn. Trang rút tay lại:
- Xin anh giữ ý tứ giúp. Công ty chúng tôi chỉ có thể bán với giá ít hơn 35%, công ty anh không phiền chứ?
- Không, sao cũng được. Kết thúc hợp đồng. Giờ thì chúng ta nói rõ với nhau.- Cô vẫn chẳng để lời nói anh lọt tai mình, chìa ra cây bút:
- Mời anh kí. Hợp tác vui vẻ!- Nam cầm cây bút lên kí vội. Cô gấp bản hợp đồng lại chuẩn bị ra về. Anh níu tay lại:
- Đừng trốn tránh anh nữa.- Cô xoay mặt đi, khẽ hít thở 1 cái rồi giằng ra:
- Không, em đang có cuộc sống mới. Chúng ta vẫn là bạn và mong là ít gặp nhau càng tốt.
- Em sẽ không trốn thoát anh đâu. Dù sao chúng ta cũng đã…
- Thôi. Tôi phải trở về công ty. Tạm biệt anh!- Cô đi thẳng. Nam ngồi đó vò đầu. Anh thật sự rối bời.