Vị Yêu

Chương 10: Chương 10: Tỏ tình. . .




- Trang đã nộp đơn xin thôi học và ba mẹ của bạn ấy đã đồng ý.- Cô chủ nhiệm thông báo với lớp, mọi người vẫn im lặng làm chuyện của mình, duy chỉ có 2 người trong lớp hiểu rõ.

…………………………………………………………………………………………………..

Trang được đưa đến phòng cấp cứu. Sau 1 tiếng đồng hồ ở trong phòng bệnh, bác sĩ đi ra:

- Cô ấy không có gì nặng chỉ là ức chế thần kinh do nhận quá nhiều cú sốc trong 1 ngày nên mới dại dột như thế!

Nam gật đầu, cảm ơn Chúa, không thì cậu đã có lỗi lại càng có lỗi hơn. Lan vẫn còn ngoài phòng chờ đôi tay xiết chặt vào nhau run cầm cập. Cô vẫn nhớ như in ánh mắt Trang nhìn cô, vừa tức giận vừa đau xót. Trang không có làm việc gì hại cô, nhất là lấy đi tính mạng như thế, chỉ là, cô nhận ra quá muộn màng. Kiệt đứng đó dựa vào tường không có vẻ quan tâm cũng như lo lắng đến cô bạn gái hôm qua không được ai chấp nhận.

Sau 6 tiếng ngủ vùi, Trang tỉnh dậy nhìn xung quanh, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc. Giờ đã khuya, cả bệnh viện đã ngủ. Cô xoay người ra ngoài, Nam đang ngồi ngủ cạnh cô. Khuôn mặt anh lúc ngủ rất đẹp trai, rất bình yên. Trang đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ấy, đôi mắt có chút long lanh. Trời không cho cô chết ngay bây giờ tức là ông muốn dày vò cô hơn. Người con trai bên cạnh cô đã làm cô đau hết lần này đến lần khác vậy mà cô cứ yêu thương, tại sao cô không thể hận anh ấy? Cô khẽ khàng đắp chăn lên người Nam rồi bước xuống giường bệnh. . .

Ánh nắng xuyên qua khung cửa bệnh viện đã khép 1 nửa cửa vì cái rèm trắng. Nam nheo mắt, trời đã sáng. Trên người anh có chiếc chăn của bệnh viện, chắc hẳn là Trang đã đắp lên người anh. Anh dáo dác nhìn quanh, không thấy cô ở trên giường nữa. Anh nhanh chóng chạy xuống nơi sắp xếp phòng. Anh hỏi cô gái đứng đó trong hơi thở gấp gáp:

- Bệnh nhân Trần Thiên Trang phòng 304 đã đi đâu rồi?

- Anh chờ xíu nhé!- Cô ta dò tên.- Trần Thiên Trang đã thanh toàn tiền viện phí và xuất viện lúc 12 giờ tối qua rồi ạ.

Nam đứng đó, vò đầu. Là anh đã ngủ quên, cô muốn tránh mặt mọi người đây mà. Nam đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

……………………………………………………………………………………………….

- Mày nói mày muốn nghỉ học?- 1 người đàn ông trung niên, khuôn mặt từng trải qua nhiều gian khó hỏi bằng giọng trầm trầm với vẻ ngạc nhiên nhìn đứa con gái đang quỳ dưới đất. Người con gái gật đầu, đôi mắt nhìn xuống sàn.

- Mày nghĩ sao mà đòi tao chấp nhận hả?- Ông ta cầm cây roi trên bàn lên.

- Dù ông không cho tôi vẫn nghĩ.-Đôi mắt lạnh ngước lên nhìn ông ta. Ông ta tức giận đánh cái roi và vai cô gái chẳng chút thương tình, tuy trên lưng còn dán băng gạt cho vết rách như ông vẫn nhắm vào cỗ đó mà đánh. Vết thương rách ra máu loang ướt đẫm miếng băng gạt. Gương mặt xanh nhợt nhạt không chút nhíu mày hay nhăn mặt, cũng chẳng đáp trả lại.

- Tao tốn tiền tốn bạc ày đi học mà mày định nghĩ như thế này à? Mày có phải là con người hay không?- Ông đánh tới tấp 2 3 cái vào chỗ vết thương lúc nãy.- Trường học dạy mày hỗn hào với cha mày như vậy à?- Vừa nói ông vừa vung roi chan chát vào cô gái. Cô gái chỉ ngồi đó chịu đựng, nước mắt nuốt vào trong vì cô còn nước mắt đâu nữa mà khóc? Mọi chuyện đã chấm dứt từ 3 năm về trước, 1 đứa con gái yếu đuối yếu đời để trở thành 1 đứa con gái lạnh lùng, khinh rẻ sự cay nghiệt của cuộc sống.

Cô lấy trong túi sách ra 1 cái thẻ tí dụng đặt lên trước mặt mình. Cô nói:

- 3 năm nay, tiền ông chu cấp cho tôi, tôi không xài 1 xu mà tôi đã tự làm ra. Ban đầu, tôi chỉ chờ mẹ mua cơm về ình ăn, còn lớn hơn tí nữa, tôi nhận thức được ngoài ăn thì còn phải xài tiền bạc, teh61 nên, tôi đã đi làm phục vụ bàn ở 1 quán ăn. Đến bây giờ thì tôi đang làm cở 1 quán bar trong thành phố với công việc pha chế nhẹ nhàng.- Nói rồi, cô dập đầu trước ông ta 1 cái.- Ông xem như đây là cái dập đầu cảm ơn ông đã nuôi tôi lúc trước. Kể từ ngày hôm nay, tôi và ông không còn là cha con nữa. Ông yêu tiền hơn tất cả mà, tôi sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để trả lại số tiền lúc trước. Chào ông!- CÔ gái ấy đứng lên xoay người bước vào phía cửa. Người đàn ông tức giận:

- Mày có gan thì đi luôn đi đừng trở về ngôi nhà tao đã mua ày hay ngôi nhà này. Rồi tao sẽ chống mắt lên xem mày lại phải quỳ lại tao lần nữa.

- Hôm nay thế là đủ rồi, ông xem tôi có phải làm ăn mày không đã…

Cô gái đấy đẩy cửa ra ngoài, 1 người đàn bà xa lạ đi ào đụng trúng cô ấy, lại là 1 người đàn bà lạ vô gia cư xin ở nhờ nhà của ông ấy để trả ơn bằng cách lên giường. Cô nhếch mép. Đón 1 chiếc taxi gần đó, cô xách chiếc va li mang theo quần áo và những đồ dùng cần thiết của mình, cô đi khỏi thế giới này. Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô lại bấm vào facebook của ai đó, nhắn nhanh 1 dòng tin cuối cùng:

- Cuộc sống của em lúc này có vẻ sẽ tất bật và bận rộn hơn, em sẽ không có thời gian nghĩ đến anh và có lẽ ngừng yêu anh… Tạm biệt nhé tình yêu đầu của em. . .

Cô ấy nhỏ cất điện thoại vào túi xách, lúc này máu từ vết thương lan ra khá nhiều, ướt đẫm vai áo màu trắng. Người tài xế thấy vẻ mặt cô không ổn thì lên tiếng:

- Cháu có cần tôi đưa đến bệnh viện hay không?

- Dạ không ạ, cảm ơn.- Cô gái nhỏ cười nhẹ hiền lành, khác hẳn khuôn mặt lạnh lùng ban nãy.

- Hình như vừa bỏ nhà ra đi hả??- Người tài xế đặt câu hỏi.

- Vâng, đó không phải nhà của cháu đâu ạ. Chú đưa con đến nhà trọ Hoa Lan hé. Con sẽ ngủ ở đó tối nay, mai con sẽ đi kiếm chỗ ở dài hạn.

- Tôi biết 1 chỗ này, nhà trọ hơn nhỏ nhưng khá thông thoáng và giá rất rẻ hàng tháng. Tôi đưa cháu đi được không?

- Chú đưa con đến đó đi! Con cảm ơn chú!- Trang ngã người vào ghế tựa, có vẻ cuộc sống đã bớt khắc nghiệt.

……………………………………………………………………………………………….

Trang đã nộp đơn xin thôi học và ba mẹ của bạn ấy đã đồng ý.- Cô chủ nhiệm thông báo với lớp, mọi người vẫn im lặng làm chuyện của mình, duy chỉ có 2 người trong lớp hiểu rõ. Lan mím môi, Trang đang tránh mặt mọi người. Kiệt không nói gì chỉ nhìn Lan khó hiểu rồi thôi.

Tan học, Nam đi xuống lớp Lan, Lan và Kiệt đang chuẩn bị đi về, anh hỏi:

- Trang đã thôi học?

- Vâng, cô chủ nhiệm vừa thông báo với lớp ạ!- Lan buồn rầu.- Tất cả là tại em.- Đôi mắt Lan óng ánh nước sắp khóc.

Nam chỉ gật đầu rồi thôi. Đúng lúc đó, Lâm đi ngang qua, vỗ tay bôm bốp:

- Hay thật, chuyện của các người cứ như tiểu thuyết ấy. CÒn bây giờ, cô đi với tôi.- Lâm đưa bàn tay chuẩn bị nắm cánh tay của Lan lôi đi thì bị 1 cánh tay dùng 1 lực cực mạnh đánh vào:

- Thôi ngay! Tối đã cấm cậu đụng vào cô ấy rồi mà!- Kiệt nắm lấy tay Lan. Thấy vậy, Nam lôi Lan đi trước:

- Tôi là anh cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy về…- Cả 2 cùng đi ra xe bỏ lại 2 tên cứng đầu nhìn nhau, có vẻ sẽ có đánh nhau…

1 tháng sau,. . .

Mọi người đã quên hết chuyện của Trang, mọi thứ như được xóa sạch chỉ trong 1 tháng. 1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Nam chuẩn bị thông báo 1 tin rất quan trọng thì phải, cứ bảo Lan phải đến quán Ice Coffee. Lan đón taxi đến đó. Nam đang ngồi trong 1 góc của quán, chưa gọi món, Lan đi vào.

Nam đưa cô 1 đóa bông hồng thật to và đẹp, anh chỉ nói 2 chữ cho em. Lan gật đầu cười. Người nhân viên ra hỏi 2 người dùng gì, Lan vẫn vậy là kem dâu, anh thì 1 ly coffee ít đường chứ không phải hoàn toàn không như Kiệt, nhắc tới Kiệt, Lan tự dưng mỉm cười. Kiệt bây giờ tuy không nhớ gì nhưng rất quan tâm tới cô và bảo vệ cô khỏi Lâm. Sao đột nhiên cô lại nhớ tới Kiệt chứ! Cô lắc đầu cố xua đi ý nghĩ trong đầu. Nam mở đầu:

- Anh muốn nói với em, anh chỉ là con nuôi của cô và chú em, điều này chứng tỏ, anh và em có quyền yêu nhau. Hôm nay, anh muốn chúng ta chính thức quen nhau.

Nếu lời nói này anh nói từ 1 tháng trước thì cô cô sẽ hạnh phúc biết bao nhưng bây giờ thì không, cô hoàn toàn bối rối, đầu óc cô cứ nghĩ đâu đâu. Cô cũng chẳng quan tâm về chuyện Nam có phải là con của cô chú hay không. Nam thấy kết quả không khả quan nên cười nhẹ:

- 1 tuần sau hãy trả lời, chúng ta vẫn có thể làm anh em!

Lan gật đầu, ly coffee và kem dâu được đưa đến. Cô nhìn chăm chăm vào ly coffee đen, ly coffee đen không đường đắng ngắt và lạnh lùng… Cô chứ áy náy trong lòng với Nam, phải chăng cô không còn như trước????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.