Lúc đi về, nó nắm tay thằng Phong đi từ trên lớp xuống tận sân trường. Còn thằng Phong thì chỉ biết vừa đi vừa la ngoai ngoái, mặt thì nhăn nhó còn hơn cái mông của con khỉ già. Khi nó lôi xuống sân trường thì gặp trúng ông Tý với ông Minh đang đi dắt xe ra khỏi nhà giữ xe, ông tý í ới không nói thành câu, còn Minh thì chỉ im lặng nhìn nó còn nó thì cười hì hì rùi kéo thằng Phong đi tiếp, còn thằng Phong thì vừa trông thấy 2 vị thần cứu tinh thì gọi to 2 ổng nhưng 2 ổng lại chả làm gì. Lý do là như thế này:
Buổi trưa hôm đó.
Sau khi nó đi xin 1 chân nhân sự trong bộ phận âm thanh của ban quản lí thì nó quay về căn tin, mới bước vào lại đụng mặt ngay anh em nhà mặt trời cùng lúc đang đi mà cái cửa của căn tin lại khá nhỏ làm nó vừa định đi bên phải thì hắn chặn lối của nó liền, thấy thế nó liền chuyển hướng khác thì lại bị chặn bởi bé Phương. Thiệt tình! Nó bây giờ chỉ muốn la lên vì bị 2 anh em nhà này chặn cửa chọc tức nó, hồi sáng do chào cờ nên nó chưa kịp xử cái ổ bánh mì, nó chỉ kịp chén vào lúc nghỉ giao giờ chỉ vỏn vẹn có 5’, thế là nó chỉ ăn được có nửa ổ. Bây giờ cái bụng thì đang trống rỗng như thế mà bị người ta chặn đường ăn như thế này, làm cho nó muốn đấm ai đó ngay bây giờ.
- Này gặp mặt tôi mà không thèm chào 1 tiếng ư? – Hắn lấy ta chắn ngang cửa, cái tay to lớn đó chắn ngang làm nó không thể nhìn vào trong để cầu cứu ai đó vì nó khá lùn so với tên này.
- Anh cho tôi vào đi, tôi đói lắm rồi.
- Chị Băng! – Thế là Minh Phương lại chạy tới ôm lấy cánh tay đang chới với cầu cứu. – Mẹ em nói, tối mai chị tới nhà em chơi nhá.
- Cái gì? Tới đó làm cái mô? – Nó liền giật nảy người khi nghe cái tin này.
-Thì hôm bữa chả phải mẹ em nói là “chắc chắn sẽ gặp lại” mà, yên tâm đi có cả bác Hiền nữa mà. Chỉ là 1 buổi ăn tối nhẹ và nói chuyện thui! Mẹ em nói chị có thể mời bạn theo cũng được. Đi nhá chị?
- Không rảnh! – Nó từ chối thẳng thừng.
Thấy nó như thế hắn liền tiến tới nắm cái cổ tay còn lại của nó: “Cô mà không đến thì cô liệu hồn với tôi!”. Nó chợt chảy mồ hôi lạnh khi nghe cái giọng bá đạo của hắn vừa rồi.
Nó liền đổi chủ đề: “Bây giờ hai người định cho tôi chết đói hay sao thế? Tui mà lăn đùng ra đây thì tối mai hay tối kia thì tôi cũng không đi đâu.” Nó giùng giằng cố thoát khỏi 2 bàn tay đang siết chặt lấy 2 cái tay của mình. Không hiểu anh em nhà này được dạy dỗ như thế nào mà lại khỏe như trâu thế này, nãy giờ cố thoát ra mà người nó không còn chút sức lực nào nữa, mặt thì trắng bệch không chút hồng hào như mọi khi, trên mặt lầm tấm vài giọt mồ hôi, chân thì bủn rủn. Nó có cảm giác như mình sắp xỉu tới nơi nên nó dừng lại đứng dựa vào người Minh Phương rồi thều thào nói: “ Làm ơn đưa chị vào trong cái bàn của anh chị mau lên!”. Nó nói như không còn chút sức lực nào nữa.
- Chị sao thế? Sao mặt lại trắng bệch như thế này.
- Này định trốn đó hả? Đừng có diễn kịch với tôi. – Hăn liền thả tay nó ra rồi nhìn nó.
- Tôi không….có….giỡn với anh. Mau đưa tôi đến chỗ của anh tôi đi, anh ba biết phải làm cái gì mà. – Nó thều thào nói.
- Nhanh lên chị ấy không đứng nổi nữa nè, anh biết anh ba của chị ấy không? – Minh Phương trở nên lo lắng khi thấy nó còn không đứng nổi nữa.
- Biết! – Hắn chỉ biết nói 1 từ khi thấy nó tự nhiên chuyển biến như thế, hắn đứng đó không biết làm gì.
- Vậy anh đi trước, em dìu chị ấy đi sau.
- Hay là để anh dìu cho, cô ta nặng đấy! – Lần trước khi đụng mặt hắn ở cái khu biệt thự, cái lần mà hắn phải đền cho nó 1 cây đàn, lúc hắn bế nó lên xe thì hắn đã cảm nhận thấy trọng lượng của nó, hắn đoán khoảng 45 – 46 kí, với sức lực như của 1 đứa con gái tay yếu chân mềm như của Minh Phương thì không thể nào dìu nổi được.
- Tôi không muốn hotboy nổi tiếng dìu vào trong căn tin của 2 trường. – Nó chỉ biết nói với hắn như thế.
- Thôi, nhanh lên.
Khi đã tìm thấy bàn của anh nó thì Minh Phương liền lên tiếng í ới. Vừa lúc Minh đi mua nước về (như mọi khi), thấy cái cảnh nó đang đứng dựa vào 1 đứa con gái với vóc dáng nhỏ nhắn như thế, Minh liền thảy 2 chia nước lên bàn, chạy tới dìu nó về ghế ngồi. Minh liền lấy nước cho nó uống, sau khi uống xong nửa chai nước thì nó thều thào gì đó vào tai Minh thì Minh liền lập tức đi mua 1 tô súp với 1 li sữa nóng cho nó. Lúc Minh đem đến cho nó thì anh ta liền đỡ nó ngồi thẳng dậy.
Từ đầu đến cuối hắn đều chứng kiến tận mắt cái cảnh chăm sóc ân cần như thế của 1 tên con trai khác đối với nó. Tự nhiên trong lòng hắn nổi dậy 1 cảm xúc lạ thường nào đó, hắn có cảm giác như mình vừa mới phát hiện ra mình còn chưa hiểu hết nó.
- Anh là anh ba của chị Băng? – Minh Phương sau khi thấy nó dần hồi phục lại thì quay qua hỏi Minh.
- Không! Anh ba của Băng là cái thằng kia kìa. – Minh chỉ vào phía ông Tý đang ngồi thổi sữa cho nó. – Còn anh là bạn thân của anh ấy.
- À! – Minh Phương cảm thấy kì cục khi từ nãy giờ bạn thân của anh ba chăm sóc em gái của bạn thân tận tình như thế như thể hai người có chung 1 mối quan hệ thân thiết, nhưng không ngờ…..
- Em đừng hiểu lầm! Anh định làm đấy chứ, chỉ là bị người ta cướp mất thui! – Ông Tý ngước mặt lên cười cười rùi quay qua nháy mắt với Minh. – Hô hô! Ai như Minh Phong đấy nhỉ? – Lúc này ổng mới phát hiện ra sự hiện diện của hắn, hắn cao 1m80 và to lớn như thế này mà ổng không phát hiện ra.???
- Uhm! Tui đây! – Hắn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh nó trong khi nó nảy giờ hoàn toàn tập trung vào việc ăn uống để hồi phục sức khỏe, còn những thứ xung quanh thì nó không thèm quan tâm. Nó mệt rùi!
- Hehe! Trận đá banh vừa rồi đá đẹp đấy! – Ông Tý gạt sự có mặt của những người còn lại trong bàn liền quay qua tiếp chuyện với hắn. – Minh! Hôm bữa mày không đi đá, hay cực kì.
- Sao? Sáng chủ nhật đó tao mắc đi chơi với gia đình nên không thể đi.
- Minh Phong đây là tiền đạo của trường Dê-rờ đấy! Bữa đó anh bạn này đá hay lắm! – Ông Tý vỗ lên vai hắn.
- Uhm! Trường Mơ Mộng cũng đá hay! Rút cuộc thì tỉ số hòa đấy. – Hắn vui vẻ nói lại.
- Vậy ư? Tiếc nhỉ! Bữa sau tao cũng phải đi mới được. – Ông Minh ngồi giữa 2 người đang khoái trá bàn về cái đá banh đó.
Blah………Blah……….Blah………Thế là 3 người con trai này hí ha hí hửng bàn về mấy cái bàn thắng đẹp của mùa giải EURO châu Âu vừa rồi mà quên đi sự hiện diện cảu 2 đứa con gái đang ngồi cùng bàn, đặc biệt trong đó có 1 đứa xem trúng gió giờ đây đang ra sức ngồi nghỉ để lấy sức, còn đứa còn lại chỉ biết ngồi nghe 3 ổng nói chuyện.
Sau khi thấy nó đã ăn uống xong xuôi, thì Minh Phương mới đưa cho nó tờ khăn giấy cho nó.
- Chị bị làm sao thế? Mà 3 cái ông kia nói chuyện hợp gơ ghê! – Minh Phương nhìn nó rùi lại nhìn 3 nhân vật kia.
- Anh trai của em gặp trúng cái hội đó rùi, đừng có nghe, nghe cứ như vịt nghe sấm á. Cảm ơn em nhá! Chị xém chút nữa là xỉu tại trận rùi.
- À! Cũng tại lỗi của anh em với em.
- Không sao! Thui chũng ta đi thui! Ngồi đây phút nào là chị đau đầu đấy. – Nó đứng dậy làm phát ra tiếng két cảu cái ghế, làm cho 3 người con trai đang nói chuyện rôm rả cũng phỉa dừng lại để nhìn cái nhân vật vừa mới tạo ra tiếng động đó.
- Ổn chưa? – Ông Tý hỏi.
- Em không sao nữa chứ? – Minh hỏi với giọng lo lắng thật sự, không như ông Tý, 1 chút lo lắng cũng không có.
- Cô bị cái gì thế? – Cuối cùng là hắn với cái giọng chả làm sao cả.
- Không chết! Vẫn còn sống, - Nó đứng đó chả biết trả lời như thế nào với 3 câu hỏi của 3 con người có vai trò khác nhau đối với nó, 1 người là anh ba, 1 người là bạn thân của anh ba và nó cũng xem người này chả khác như 1 người anh, còn 1 người nữa là bạn làm ăn của nó đồng thời là người gây nên cái tình trạng dở khóc dở cười như thế này. Thế là nó đanh nói như thế thui. - À! Bây giờ em chui vào phòng y tế ngủ đây, có gì tí anh nói cho thằng Phong là em nằm ở trỏng để nó đến kêu em dậy nhá. – Nó gửi thông điệp cuối cùng cho ông Tý.
- Uhm! – Ông Tý chỉ nói như mọi khi.
Sau khi tan học Phong liền chạy xuống phòng Y tế kêu nó về.
- Băng! Về thui!
- Hở? – Nó từ từ mở mắt ra. Sau đó nó ngồi dậy vươn vai duỗi cẳng. Rùi bước xuống nhận lấy cái ba lô từ tay của thằng bạn thân.
- Ngủ đã mắt chưa? – Nó và Phong cùng đi ra.
- Uhm! – nó dụi 2 con mắt.
- Mà sao không kiu con Nhi đi mà kiu tui chi zẩy?
- Có việc nhờ, con Nhi mà làm là hỏng cả chuyện.
- Sao?
- Tối mai tui được mời tới nhà của “hotboy đa tài” Minh Phong, ông phỉa đi cùng tui. Tui đến để gặp 1 người mà đã 9 năm rùi tui không gặp, nếu con Nhi đi thì nó chỉ biết ngắm tên Minh Phong thui, nếu như ông đi thì cơ hội về nhà an toàn của tui tăng lên và ông cũng hiểu rõ tui mà. – Nói xong nó cười cười với Phong làm Phong giật nảy mình.
- Tui không đi, tối mai tui phải chiến game trên Thần giới rùi, anh bà cũng chiến cái đó đấy. – Phong định bảy chọ trước nhưng nó đã nhanh tay hơn chụp lấy cái tay của Phong.
- Ông đi chọn đồ với tui đi, tui không biết mấy cái đồ tiểu thư dịu dàng đó đâu.
- Haizzzzzzzzz! Tui không đi cùng bà đâu! – Phong giùng giằng định chạy nhưng vướng phải cái tay đang bị siết chặt này thì chạy đi đâu.
- Ông phải đi với tui, còn mấy cái giày cao gót nữa, ông hay tán gái nên biết chứ tui mù tịt đấy, chả phải ông thi vào kiến trúc hay sao, giúp tui đi. – Thế là nó kéo Phong đi 1 hơi, còn Phong thì chỉ biết đi theo nó.
Lúc ra về thì hắn thấy nó đang nắm tay 1 tên con trai đi giữa sân trường giữa biết bao con mắt đang nhìn vào tụi nó, mà nhìn vào thì chính nó kéo tay thằng con trai kia đi còn thằng con trai kia chỉ biết đi theo nó. Chợt hắn lại cảm nhận được cái cảm xúc ấy, cái cảm xúc mà hồi trưa xuất hiện khi hắn thấy cái cảnh thân mật giữa Minh và nó, còn bây giờ nó lại ‘tay trong tay” với 1 thằng con trai nữa. Rút cuộc xung quanh nó còn bao nhiêu chàng trai mà nó đối xử thân thiết như thế nữa, mà tại sao hắn lại đặt câu hỏi như thế, hắn có là gì của nó đâu. Nghĩ ngợi xong hắn liền lắc đầu đi tiếp.