Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 101: Chương 101




Edit: Kei

Beta: Snivy

——————————–

Lăng Mục Du và Đan Tiêu dính lấy nhau cả chiều, sau khi xem phim tình cảm xong, lúc cậu cầm điện thoại lên mới nhớ ra mình quên gọi điện thoại cho trợ lý nói mình không mở họp.

Haiz… haiz, người xưa nói “sắc đẹp mê người hôn quân hại nước”, đúng là rất có lý.

Đặc biệt là sau khi cậu cầm điện thoại, mới nhớ là điện thoại hỏng rồi, hơn nữa do “người đẹp” làm hỏng, càng đồng ý hơn.

“Lăng hôn quân” chọt chọt “người đẹp Đan Tiêu”, vứt cho một cái thẻ ngân hàng:

“Anh mua cho em một cái điện thoại mới đi.”

“Người đẹp” Đan Tiêu đương nhiên tuân lệnh, lấy thẻ rồi rời khỏi phòng.

Lăng Mục Du chậm chạp đứng dậy, tìm các loại điện thoại ở mọi nơi trong phòng rồi đập hỏng, đập điện thoại di động xong rồi còn cực kì thích thú muốn đập hỏng điện thoại bàn – Dù sao hư cũng hư rồi.

Đợi khi Đan Tiêu mua điện thoại di động mới về, Lăng Mục Du cũng chưa lấy điện thoại cũ ra.

“Chất lượng rất tốt.” Lăng Mục Du và Đan Tiêu đổi cũ thành mới, cắm thẻ sim, khởi động máy, lúc đang đợi hệ thống xuất hiện, “người đẹp” nhà cậu đã dùng sức mở điện thoại cũ ra giúp cậu.

“Thì ra bên trong di động là như vầy.” Sau khi “người đẹp” mở di động ra, còn rất hứng thú mày mò.

Lăng hôn quân: “…”

Thôi, “người đẹp” của mình đương nhiên là mình cưng chiều, đừng nói phá một cái điện thoại di động hư, thậm chí muốn phá luôn điện thoại di động mới cũng được… Đợi cậu nói chuyện điện thoại xong, cũng không phải không được.

Cũng may Lăng Mục Du có thói quen lưu số điện thoại trong thẻ sim, nếu không thì tìm số sẽ tốn không ít thời gian.

Cậu định đợi đến lúc hội nghị buổi chiều kết thúc, liền điện thoại cho trợ lý Tiêu.

Mất một lúc đầu số kia mới kết nối được, ở đó cực kì ồn ào, còn có âm thanh như là: “Mời kiểm tra mấy cái túi lớn, túi nhỏ này.’’

“Trợ lý Tiêu, chào anh, tôi là Lăng Mục Du.”

“Thì ra là ngài Lăng à, có chuyện gì vậy?”

Lăng Mục Du hơi nhăn mày một chút, giọng điệu có chút áy náy nói: “Rất xin lỗi, hôm nay tôi không khoẻ, không thể tham gia hội nghị, xin hỏi…”

Còn chưa dứt lời, Tiêu Hoằng Nghị bên kia đã đánh gãy, lớn tiếng nói: “Cậu bị bệnh, không đến được, có thể gọi để nói trước cho tôi, để nhiều chuyên viên, giáo sư từ xa tới chờ như vậy, hai người có ý gì hả? Cậu đổi phòng cũng không nói với tôi, tôi tìm cậu không thấy. Nếu cậu không muốn tới hội nghị thì có thể không tới, chúng tôi sẽ không ép buộc bất kì người nào không muốn tới.”

Lăng Mục Du nói: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

“Cả ngày cũng không biết gọi điện thoại, lúc này hội nghị chắc cũng xong rồi thì cậu mới gọi điện thoại cho tôi, cũng không biết cậu có thật lòng muốn tới hội nghị không.” Tiêu Hoằng Nghị không hề kiêng dè chút nào mà oán giận nói: “Hiện tại tôi cũng không có ở hội trường, tôi vô cùng gấp gáp vượt đèn đỏ tiễn viện trưởng viện bảo tàng Đình Nam đến ga tàu cao tốc, mệt như chó, giờ mới vừa đưa người đi, không có thời gian xử lý chuyện của cậu, cậu làm gì thì làm đi.”

Lăng Mục Du yên lặng một chút, nói: “Vượt đèn đỏ là hành vi trái pháp luật, cho dù tình huống cấp bách, cũng không nên làm trái luật giao thông.”

Tiêu Hoằng Nghị bụng chứa một đống oán khí ở đầu dây: “…”

“Hội nghị giao lưu ngày mai tôi sẽ tham gia đúng giờ, Tiêu trợ lý.” Nói xong cúp điện thoại.

Chuyện hôm nay bọn họ có chỗ không đúng, nhưng tượng đất cũng có ba phần thổ tính*, bị người ta răn dạy như vậy, dù chính mình đuối lý, Lăng Mục Du cũng rất tức giận, quyết định dỗi.

(*): Người hiền cũng sẽ nổi cáu.

Dù sao thì từ lúc gọi điện thoại thông báo đi hội nghị thì Tiêu trợ lý này đã trông rất kiêu căng, làm như ai thiếu gã mấy trăm vạn ấy, giận thì giận.

“Làm sao vậy?” Đan Tiêu hỏi.

“Không có gì.” Lăng Mục Du tùy ý lắc đầu, kéo Đan Tiêu đòi đi ăn các loại mỹ thực.

Đan Tiêu gác lại thắc mắc, cùng rời khỏi phòng. Nhìn Tiểu Ngư nhà y đã có thể tung tăng nhảy nhót đi ăn này nọ, y thấy rất hài lòng với cách mát xa mình vừa học.

Đối với nhân dân lao động Trung Quốc chăm chỉ, lương thiện mà nói, không có việc gì mà một chầu đồ ăn ngon không thể giải quyết được, đặc biệt là Lăng Mục Du bị nhóm yêu quái ăn hàng ảnh hưởng, nóng giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, ăn được đồ ăn ngon, Tiêu trợ lý đã bị cậu vứt ra sau đầu.

Cực kì trùng hợp, hai người ở phố mỹ thực gặp đoàn người của viện phó bảo tàng Quốc gia và chủ nhiệm Lý của Hiệp hội bảo tàng cũng đi ăn.

“Viện trưởng Đan, Tiểu Lăng.” Viện phó Dương của viện bảo tàng Quốc gia vẫy tay chào hỏi: “Sao hôm nay ở hội trường không thấy các cậu? Tôi còn cố ý tìm các cậu đây.”

Đan Tiêu gật đầu, Lăng Mục Du cầm một cái bánh nướng lớn, mỉm cười nói: “Xin lỗi, viện trưởng Dương, hôm nay trong người không thoải mái, tôi ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, quên nói với Hiệp hội bảo tàng.”

Phó viện trưởng Dương cẩn thận nhìn một chút: “Đúng là sắc mặt không tốt lắm. Trong người không khỏe thì nên nghỉ ngơi cho tốt, thân thể quan trọng hơn công việc nhiều. Lại đây, tôi giới thiệu cho cậu.” Ông kéo tay ra hiệu cho người bên cạnh một chút: “Đây là viện trưởng Trương của viện bảo tàng thành phố, đây là chủ nhiệm Lý của Hiệp hội bảo tàng.”

Lăng Mục Du: “Chào viện trưởng Trương, chủ nhiệm Lý.”

Đan Tiêu gật đầu tính là chào hỏi.

Hai người kia lúc viện phó Dương giới thiệu cũng khiêm tốn chào hỏi.

Viện phó Dương nói tiếp: “Thật đúng lúc, để chủ nhiệm Lý soạn lại một phần diễn thuyết hôm nay, cho cậu. Báo cáo hôm nay có rất nhiều chỗ đáng học tập tham khảo viện bảo tàng của các cậu.”

“Vậy thật tốt quá.” Lăng Mục Du cười nói: “Vậy làm phiền chủ nhiệm Lý, cảm ơn ngài.”

“Không cần cảm ơn, là chuyện phải làm.” Diễn thuyết hôm nay vốn dĩ phải lưu lại, gửi một bản cho viện bảo tàng Sơn Hải cũng không phiền toái gì, chủ nhiệm Lý lập tức đồng ý.

Lăng Mục Du có thể nói là vui vẻ ra mặt, trước đó cậu gọi điện thoại cho Tiêu trợ lý, đầu tiên là nói hôm nay không đi hội nghị được, thứ hai là muốn hỏi có thể gửi một bản diễn thuyết hội nghị hôm nay cho cậu không.

Mục đích và kế hoạch ban đầu khi cậu tới tham dự là – Nghiêm túc dự họp, trau dồi kinh nghiệm quản lý thật tốt, cùng đồng nghiệp giao lưu nhiều hơn.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, lúc nhìn thấy mấy chữ phòng trăng mật thì đầu óc cũng nóng lên, nghĩ tới sinh hoạt tính phúc của Trương Sơn và Bạch Trạch, Kế Mông và Lý Cửu Gia bây giờ, lại so với bản thân và Lăng Mục Du, trong một giây não vì yêu đương nên đã biến kế hoạch từ “Đi họp” thành “Đẩy ngã”.

Nào biết đẩy không được còn bị đẩy lại, trai tân nghẹn vạn năm quả thực không bằng cầm thú, khiến bây giờ cậu chỉ có thể giả bộ rằng thân thể mình không khoẻ (Ờ thì cũng không khoẻ thật).

Thật ra đơn vị có thư mời sẽ đóng chi phí ăn ở cho hội nghị lần này, có đi hội nghị hay không là tự do cá nhân, cũng không phải quy định bắt buộc, cũng có đơn vị đóng tiền rồi nhưng tới lúc đó có việc không tới được.

Nhưng tính tình vị Tiêu trợ lý kia cũng là thật lớn, Lăng Mục Du còn chưa kịp xin báo cáo của buổi diễn thuyết, đã bị gã giận.

Sau khi giận nhau một phen, đương nhiên không nói gì đến báo cáo của diễn thuyết.

Trời xui đất khiến, thế mà lấy được báo cáo của diễn thuyết.

Trên phương diện sự nghiệp, lấy được báo cáo của buổi diễn thuyết; trên phương diện đời sống, đã cưới được vợ. Còn chút nữa là toàn vẹn, Lăng Mục Du thật vui vẻ, cất bánh nướng trên tay, lập tức nói muốn mời mọi người ăn chiều.

Phó viện trưởng Dương thấy từ chối thì thiếu tôn trọng quá, đoàn người vào một nhà hàng gần đó ăn cơm.

Lúc chủ nhiệm Lý ăn cơm thì yên lặng quan sát hai người của viện bảo tàng Sơn Hải.

Vị viện trưởng kia rất ít nói, tính tình cũng rất kiêu ngạo lạnh nhạt, có điều vì quá đẹp trai, khiến người rất khó có ác cảm. Y rất ít nói chuyện cùng người khác, cũng chỉ nói mấy chữ đơn giản mà thôi, trong bữa tiệc lại chăm sóc quản lý của y cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt cũng chỉ có quản lý của y.

Vị quản lý kia thật trẻ, nhìn như mới ra trường không lâu, nói chuyện thẳng thắn, là người trẻ tuổi lạc quan lỗ mãng chưa từng chịu khổ.

Viện bảo tàng như vậy rốt cuộc có địa vị gì, mà khiến hội trưởng chỉ đích danh gửi thư mời cho bọn họ đây?

Lúc Lý chủ nhiệm thất thần suy nghĩ, Lăng Mục Du cùng phó viện trưởng Dương nói chuyện phiếm rồi nói tới việc của viên trưởng viện bảo tàng Đình Nam luôn.

“Nghe nói lão Thẩm kia. Một món đồ được cất giữ ở Viện bảo tàng của lão cháy, lão vội về xử lý chuyện này đấy.” Phó viện trưởng Dương nói.

“Cháy?” Lăng Mục Du kinh ngạc, viện bảo tàng cháy là chuyện lớn.

“Đúng vậy, thiêu rụi một bộ tranh lụa trong kho bảo tàng bọn họ.” Phó viện trưởng Dương cau mày: “Tuy là một món đồ mô phỏng bị đốt, chính phẩm vẫn bảo quản tốt ở kho, nhưng việc này cũng quá kỳ quái, chỉ có món đồ đó bị đốt. Đó là đồ thời Chiến Quốc á! Lúc trước bọn tôi muốn đưa tranh lụa kia từ viện bảo tàng Đình Nam về viện bảo tàng Quốc gia, bọn họ chết sống không chịu, cũng may chính phẩm không bị đốt, ây dà…”

Trương viện trưởng của viện bảo tàng tỉnh Đông Gia cùng tới ăn cơm, nghe nói về chuyện này cũng ngạc nhiên không dứt, đúng là lửa đốt quá kỳ quái.

“Lại nói tiếp, mấy ngày trước viện bảo tàng Đài Dương cũng bị cháy một món đồ đang cất giữ, cũng may đó cũng là đồ mô phỏng, tổn thất không lớn.” Viện trưởng Trương nói.

Chủ nhiệm Lý phục hồi tinh thần lại, tiếp tục gia nhập đề tài: “Sự kiện đó tôi cũng biết, là một món đồ sơn mài thời Tây Hán, cũng may là mô phỏng, còn món đồ sơn mài chính phẩm đang ở viện bảo tàng quốc gia đây.”

Phó viện trưởng Dương khụ khụ hai tiếng, bưng chén canh lên ăn, làm bộ không nghe thấy chủ nhiệm Lý nói gì.

Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp: “Nói tới thì, nửa tháng nay, vài di vật văn hóa của mấy viện bảo tàng đều cháy, mà toàn là di vật từ trước triều Hán. Cũng may mấy món kia đều là mô phỏng, chính phẩm đều ở viện bảo tàng Quốc gia, nếu không thì cháy chính phẩm sẽ tổn thất trầm trọng!”

Phó viện trưởng Dương tiếp tục bưng canh ăn, gật đầu: “Cũng may chính phẩm đều ở viện bảo tàng Quốc gia bọn tôi.”

“Còn không phải do viện bảo tàng Quốc gia mấy người cố “mượn” đi à.” Viện trưởng Trương hỏi: “Thanh kiếm ngọc lam thiếp vàng của viện tôi khi nào mới trả đây?”

Viện trưởng Dương giả điếc.

Lăng Mục Du nín cười, nhỏ giọng giả thích cho Đan Tiêu: “Rất nhiều quốc bảo cất giữ ở Viện bảo tàng Quốc gia đều là mượn của các viện bảo tàng.”

Đan Tiêu hiểu rõ: “Chỉ mượn không trả.”

Viện trưởng Dương liên tục ăn canh, hoàn toàn không đỏ mặt.

Viện trưởng Trương và chủ nhiệm Lý đều cười.

Tiếp theo, viện trưởng Trương tiếp tục nói: “Mấy lần bị cháy đều rất kỳ lạ, cho dù là đồ mô phỏng, các viện bảo tàng đều bảo quản rất cẩn thận, dùng lồng kính đậy lên, ngày thường chúng tôi chú ý phòng cháy phòng trộm nhất, nhưng lửa cứ như từ lồng kính phát ra, cháy rất nhanh rất mạnh, chỉ trong chốc lát là cháy không còn gì, nhưng không lan đến những món đồ được cất giữ khác.”

Mọi người đều mang vẻ mặt khó hiểu, Lăng Mục Du và Đan Tiêu nhìn nhau, cũng thấy thật là kỳ lạ.

“Không bắt được kẻ phóng hỏa sao?” Lăng Mục Du hỏi.

Mấy người kia đều lắc đầu thở dài.

“Tiểu Lăng à, khi cậu đi về, cũng chú ý chú ý phòng cháy nhiều chút, kiểm tra phòng triển lãm rồi các nơi khác một chút.” Phó viện trưởng Dương nói.

Lăng Mục Du cười gật đầu: “Cảm ơn ngài nhắc nhở tôi, tôi trở về sẽ kiểm tra phòng cháy ngay. Nói đến thì, viện bảo tàng Sơn Hải chúng tôi cũng không có đồ cổ, mấy thứ khác cũng không đáng giá tiền, quý nhất là tiêu bản Tây Vương Mẫu.”

Phó Viện trưởng Dương cười to: “Viện bảo tàng các cậu có nhiều công nghệ đen như vậy, không phải cũng là tiền đắp ra sao, cậu quá khiêm tốn rồi.”

Hai người khác cũng cười.

Đan Tiêu Lăng Mục Du cũng cười.

“Công nghệ đen” khác của viện bảo tàng chúng tôi không đáng giá tiền thật đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.