Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 122: Chương 122




EDIT: CTGUYET

BETA: HẠ Y

……..

Tuy về mặt sinh lý chưa đến 2 tuổi nhưng về mặt tâm lý cũng đã cả vạn tuổi, biểu hiện của bạn nhỏ Minh Hoặc còn vượt qua độ tuổi trưởng thành sớm.

Có thể giúp trông cửa hàng, không thích đồ chơi, không sợ bị kẻ lạ lừa đi.

Đúng vậy, rất nhiều người thích bạn nhỏ Minh Hoặc, cầm đồ ăn vặt dụ nó đi theo mình. Mỗi lần như vậy, Minh Hoặc đều làm vẻ mặt “Không nói chuyện với nhân loại ngu xuẩn”.

Còn từng có kẻ nhân cơ hội Khấu Dung và Diệp Đình Đình không chú ý bế Minh Hoặc chạy đi, bị lực tay bỗng nhiên trở nên mạnh như quạt hương bồ của Minh Hoặc quăng đi, ngã hơn mười mét, nhiều chỗ gãy xương chưa nói còn, bị dọa khiến tinh thần thất thường, nói năng linh tinh, bác sĩ điều trị cho hắn nghe ra chút manh mối từ những câu chữ lộn xộn ấy lập tức báo cảnh sát, cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, xóa sạch một ổ lừa đảo buôn bán người trái phép.

Vị hiệp sĩ bí ẩn là ma thần đại nhân đây vừa đập vỡ món đồ chơi mà Lăng Mục Du đưa đến vừa đau lòng bản thân lại dùng đến linh lực –hu thân thể này của hắn hiện tại có thể gọi là mềm yếu dễ bị đẩy ngã, tích góp linh lực không dễ, lại mới dùng hết linh lực, tháng này không thể trở về hình dáng cũ thì ăn cái gì đây, huhu…

Niềm vui duy nhất của đời thần với Minh Hoặc hiện giờ là mỗi tháng được biến thân một lần, có thể đến viện bảo tàng ăn uống, chỉ vì dạy dỗ nhân loại mà dùng hết linh lực, hắn tức đến nỗi đập phá mấy món đồ chơi, nghiền nát những món đồ chơi mà mình có thành cặn bã, nhìn không ra hình dáng ban đầu, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.

Khấu Dung luôn lo con mình trưởng thành quá sớm, sợ hắn vì không có bố bầu bạn trong quá trình trưởng thành mà sinh ra khuyết tật tính cách, nhưng nhìn bộ dáng con trai nổi điên phá hoại, liền thấy hơi yên lòng.

Con trai hiếu động thật đáng yêu.

“Đình Đình, trên trấn mới mở một nhà trẻ, chúng ta có nên đưa Minh Hoặc đến đó học không?” Lúc Khấu Dung huấn luyện xong trở lại trấn, tình cờ có người phát tờ rơi giới thiệu về trung tâm Golden Baby, cô bèn cầm một tờ về.

Diệp Đình Đình mang bánh đã nướng từ lò ra, đồng tình nhìn con Transformers bị Minh Hoặc “phanh thây”: “Thôi bỏ đi, đợi sau khi Hoặc Hoặc đi học, là sinh ra một đống chương trình cần phải học, rất nhiều bài tập phải làm, còn phải đến rất nhiều lớp học bổ túc, chúng ta buông tha thời thơ ấu của thằng bé đi.”

“Nhưng mà chúng ta không thể để Hoặc Hoặc thua ở vạch xuất phát được.” Khấu Dung vẫy tờ rơi: “Nghe nói có rất nhiều người cũng đưa con đến.”

“À… Cũng đúng. Hay chúng ta hỏi ý kiến của thằng bé thử.” Cằm Diệp Đình Đình chỉ chỉ sau lưng Khấu Dung, bạn Minh Hoặc béo đang nghiêm mặt trừng 2 cô.

Khấu Dung liền ngồi xổm trước mặt Minh Hoặc, đưa tờ rơi cho hắn xem, nói: “Bảo Bảo, đây là nhà trẻ, chuyên dạy các bảo bảo như con ca hát khiêu vũ, viết chữ, vẽ tranh, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ giống con, chúng ta đến chơi cùng các bạn đó được không?”

“Không.” Minh Hoặc dứt khoát từ chối.

“Vì sao?” Khấu Dung hỏi: “Bảo Bảo không muốn chơi cùng các bạn nhỏ khác à? Không muốn kết bạn hả?”

Minh Hoặc giương hai cái cằm: “Đám nhãi con nhân loại ngu xuẩn sao xứng làm bạn của ta.”

Khấu Dung: “……”

“Ha ha ha ha ha ha…” Diệp Đình Đình cười ầm lên: “Tớ thấy Hoặc Hoặc không cần đến nhà trẻ đâu, thằng bé đến thời kỳ bệnh trung nhị* luôn rồi.”

Khuôn mặt Khấu Dung vặn vẹo hạn hán lời: “……”

Minh Hoặc tiếp tục chăm chỉ phá đồ chơi.

Hừ hừ, đừng tưởng rằng hắn không biết, mấy món đồ chơi này căn bản không phải do Thủy Thôi tặng, mà là của tên Lăng Giác ngu ngốc kia đưa đến.

Cho rằng mấy món đồ chơi này có thể lấy lòng hắn?

Ngây thơ. Ma Thần không thể lấy lòng được.

Hiện giờ Khấu Dung đang cảm thấy không ổn. Cô vẫn luôn chú ý đến lời nói và hành động của mình, bất kể khi nào hay ở đâu, cô cũng không nói câu nào thô tục, ôn hòa lịch sự, mỉm cười với người khác, còn bắt Diệp Đình Đình cũng phải làm theo, chính là vì sợ con trai học theo. Hơn nữa, cho con xem TV hay chơi đồ chơi cũng đều được sàng lọc kỹ càng, chỉ sợ con bị “xã hội nguy hiểm” dạy hư.

Ngàn phòng vạn phòng không biết sơ sẩy chỗ nào, con trai lại học được bệnh trung nhị, nó còn chưa đến hai tuổi!

Chẳng lẽ là do hay đi theo các cô lên tiệm, tiếp xúc với quá nhiều người?

Khấu Dung đứng lên nhìn đám người đi lại bên ngoài cửa hàng, não nhảy số liên tục, giống như ai cũng có khả năng dạy hư con trai cô.

“Không được, phải đưa Minh Hoặc đến nhà trẻ.” Khấu Dung quyết định trở thành bậc cha mẹ độc tài. Con cô mới một tuổi, tuy trưởng thành sớm, nhưng chưa có khả năng tư duy độc lập, cái gì mà sách dạy trẻ con chó má, tôn trọng ý kiến con là cái khỉ gì, vào thời điểm này, là bậc phụ huynh phải giúp con cái quyết định, giúp con cái định hướng được cuộc đời.

Minh Hoặc sợ đơ người, đồ chơi trong tay rơi thẳng xuống đất.

Trăm triệu lần không ngờ, trước đó nhân loại này còn hỏi ý kiến hắn, hỏi xong lại độc đoán muốn ném hắn cho đám nhãi con nhân loại.

Bản thần tuyệt đối không đi!

Diệp Đình Đình phết kem bơ lên bánh đã nguội, gật đầu: “Tớ đồng ý. Hai tuổi đã đến bệnh trung nhị, đến hai mươi không phải thành ông lão 40 sao!”

Minh Hoặc:!!!

Khấu Dung nói: “Vậy tớ đi báo danh cho Hoặc Hoặc.”

Diệp Đình Đình phất tay: “Đi đi.”

Minh Hoặc lớn tiếng kháng nghị: “Ta không đi!”

Khấu Dung xoa bóp mặt béo của con: “Ngoan, chuyện này mẹ quyết định.” Sau đó đi rồi.

Minh Hoặc dỗi ném bàn nhỏ trước mặt đi, hai tên nhân loại vô pháp vô thiên này!!!

Đáng tiếc không ai quan tâm hắn, một người ra ngoài báo danh, một người nghiêm túc trang trí hoa cho bánh kem.

Không được, hắn không thể ngồi chờ chết.

Minh Hoặc điều động linh lực (ít đến đáng thương) làm thủ thuật che mắt, bước chân ngắn ngủn chạy lộc cộc đến Ngọa Long Sơn, hắn muốn đi tìm Đan Tiêu Thủy Thôi suy nghĩ biện pháp.

Khổ cái là bắp chân hắn quá ngắn, hắn cảm thấy mình đã chạy rất lâu, nhưng thực chất là mới chạy đến quảng trường phố buôn bán, cũng may là trên quảng trường có xe tham quan không người lái của viện bảo tàng, hắn vồ được nhân viên an ninh của chiếc xe – bản thần muốn đi nhờ xe.

Nhân viên an ninh là một con Vịt cát Trung Hoa, bị hắn vồ một cái, kinh hãi suýt nữa biến về nguyên hình chạy trốn.

“Ma ma ma ma ma… Ma Quân đại nhân…”

Minh Hoặc ngồi thẳng, khuôn mặt nhỏ làm vẻ uy nghiêm: “Đưa ta đi tìm Đan Tiêu và Thủy Thôi.”

“Dạ dạ dạ dạ dạ.” Yêu quái vịt cát không ngừng gật đầu, không đợi khách lên đã khởi động xe, trước mặt đám người đang kinh ngạc, xe tham quan từ từ rời đi.

Lên trên núi, vịt yêu nơm nớp lo sợ dẫn Minh Hoặc đến trước văn phòng, sau khi vào lắp bắp báo cáo tình huống với Lăng Mục Du liền trốn chạy nhanh như chớp.

Tay chân Minh Hoặc dùng sức leo lên trên sô pha, ngồi xong còn không quên khinh bỉ tiêu chuẩn lựa chọn công nhân của Lăng Mục Du: “Yêu nhát gan vậy cũng cho vào.”

Lăng Mục Du niết mặt béo của hắn: “Sao ngươi lại chạy đến đây một mình? Khấu Dung và Diệp Đình Đình đâu sao không đưa ngươi đi?”

Minh Hoặc cố gắng né đầu, tay múa may như Phong Hỏa Luân, mới đập rớt móng vuốt trên mặt xuống, nghe Lăng Mục Du hỏi xong, động tác bưng ly trà dừng lại, sau đó thở một hơi thật dài: “Các nàng ấy điên rồi.”

Lăng Mục Du và Đan Tiêu liếc nhau, nghi ngờ, người sau hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Minh Hoặc lại thở dài một tiếng, dùng giọng nói u buồn yếu ớt nói: “Khấu Dung muốn đưa ta đến nhà trẻ, ở chung với đám trẻ con từ sáng đến tối.”

Lăng Mục Du & Đan Tiêu: “……”

Minh Hoặc ngẩng đầu: “Sao các ngươi không nói gì?”

Lăng Mục Du & Đan Tiêu: “………”

Minh Hoặc không vui: “Các ngươi không cảm thấy Khấu Dung rất quá đáng sao?”

Lăng Mục Du & Đan Tiêu: “………”

“Này, các ngươi có ý gì?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Lăng Mục Du cười ầm lên.

Đan Tiêu cùng cười không thể ngừng, nhìn Minh Hoặc mặt béo đang tức giận, nhịn không được, lại nhéo một cái.

Khó trách Tiểu Ngư thích niết mặt Minh Hoặc, xúc cảm rất tốt.

“Ha ha ha ha… Buồn cười chết mất.” Lăng Mục Du cười đến ngã vào sô pha: “Thì ra ngươi đi nhà trẻ ha ha ha ha…”

Minh Hoặc dỗi: “Cái này không buồn cười.”

Lăng Mục Du cười lăn lộn trên sô pha: “Vậy không phải ngươi sẽ cùng đám trẻ con học múa hát, học ABC sao ha ha ha ha ha …”

Minh Hoặc giận dữ: “Thủy Thôi khốn nạn!”

Thủy Thôi: “Ha ha ha ha ha ha…”

Minh Hoặc tức chết bổn bảo bảo rồi.

Đan Tiêu thấy bé mập nghẹn thành con cá nóc, e rằng sẽ tức đến nỗi nổ tung tại chỗ, liền hỏi: “Vậy người đến tìm chúng ta là muốn chúng ta giúp gì?”

Lăng Mục Du tạm ngừng cười, nhìn Minh Hoặc.

Minh Hoặc sửa sang lại biểu tình, mặt béo nghiêm túc nói: “Các ngươi nói với Khấu Dung, không được đưa ta đến nhà trẻ, nếu không sẽ có chuyện khủng bố xảy ra.”

Lăng Mục Du & Đan Tiêu: “……”

Minh Hoặc trợn tròn mắt, mặt béo vẫn nghiêm túc như cũ.

Lăng Mục Du & Đan Tiêu: “… Ha ha ha ha ha…”

Minh Hoặc tức đến nỗi muốn hủy thiên diệt địa!

Hai tên khốn nạn đáng chết này!!!

Lăng Mục Du cười đến đau bụng, sau một lúc cười đủ rồi, mới nói: “Được rồi, ta sẽ nói với Khấu Dung. Có phải ngươi lại ra ngoài mà không nói với Diệp Đình Đình và Khấu Dung không?”

Mặt Minh Hoặc vặn vẹo —— thiên hạ không có nơi nào bản thần không thể đến.

Lăng Mục Du nắm khuôn mặt nhỏ đầy thịt, tay khác cầm di động gọi cho Khấu Dung.

Đan Tiêu cũng cảm thấy Minh Hoặc không đáng tin cậy, nhắc nhở hắn: “Đừng quên, hiện tại ngươi vẫn còn là đứa nhóc mới hơi một tuổi, theo quy củ của nhân loại, trước mười tám tuổi, muốn đi nơi nào phải có sự cho phép của người giám hộ.”

Minh Hoặc đập rớt bàn tay của Lăng Mục Du, yếu ớt nói: “Ta không phải người.”

Đan Tiêu nói: “Nhưng ngươi không có thần lực cũng không có linh lực, chỉ có thể mượn dùng thân thể nhân loại.”

Minh Hoặc: “Hừ!”

Đan Tiêu: “Nên khi ra cửa phải có sự cho phép của người giám hộ.”

Minh Hoặc: “… Đan Tiêu khốn nạn!”

Đan Tiêu niết mặt thịt của hắn.

Minh Hoặc đập rớt móng vuốt, tức giận.

Niết cái gì mà niết, niết cái gì mà niết, thật phiền, phiền muốn chết.

Lúc Lăng Mục Du gọi điện cho Khấu Dung, Khấu Dung và Diệp Đình Đình đang tìm Minh Hoặc khắp nơi, nghe thấy con trai đang ở viện bảo tàng, điện thoại chưa tắt đã khóc rống.

Diệp Đình Đình mới xoay người lấy trái cây trang trí bánh kem, quay đầu đã không thấy Minh Hoặc đâu nữa, chạy ra ngoài tiệm tìm một vòng cũng không thấy người, hỏi mọi người bên cạnh lẫn trong tiệm cũng nói là không thấy, chạy nhanh gọi điện cho Khấu Dung, Khấu Dung không rảnh báo danh nhà trẻ cho con nữa, điên cuồng chạy ra khỏi nhà trẻ.

Cô lo lắng con trai bị bọn buôn người ôm đi, con trai tuy thông minh nhưng mới chỉ là đứa bé hơn một tuổi, sao có thể chống lại một người lớn, đặc biệt là người lớn mang ác ý.

Lúc cô chuẩn bị báo cảnh sát, thì nhận được điện thoại của Lăng Mục Du, tim treo ở cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai người không rảnh trông coi cửa tiệm, đóng cửa lên núi.

Lúc vào văn phòng viện bảo tàng, Khấu Dung liền thấy con trai đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, bước mấy bước lại, tay phải giơ cao lên.

Lăng Mục Du, Đan Tiêu và Diệp Đình Đình đều cả kinh, đang muốn khuyên Khấu Dung, đã thấy cô hạ tay xuống, ôm Minh Hoặc vào lồng ngực, nói: “Con muốn làm ta tức chết à, cái thằng nhóc hư đốn này.” Giọng nói mang theo âm nghẹn ngào.

Minh Hoặc không được tự nhiên giật giật, muốn né cái ôm ấp ấm áp này, ngay sau đó, hắn liền cảm thấy mông mình bị đánh một cái.

Minh Hoặc: = 口 =

Lăng Mục Du & Đan Tiêu: (⊙o⊙)

“Thằng nhóc hư đốn!” Khấu Dung đánh mông con xong còn chưa hết giận, lại vỗ thêm cái nữa: “Lần sau con còn dám lén chạy lung tung, bà đây sẽ treo con lên đánh.”

Minh hoặc: (* ̄︿ ̄)

Lăng Mục Du và Đan Tiêu ăn ý mười phần quay đầu ——

Không được, muốn cười quá.

Minh Hoặc, vị thần thượng cổ đập phá cả Tứ Hải Bát Hoang lục hợp Cửu Châu ma thần, vị thần của chiến tranh và sinh tử, dỗi thiên dỗi địa dỗi thần dỗi yêu vị thần cái gì cũng dỗi, bị đét mông, đánh! Mông! Đùi!

Buồn cười quá đi ha ha ha ha ha ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.