Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 131: Chương 131




EDITOR: KEI

BETA: HẠ Y

…..

Tiệm trà sữa Sweet Time gặp nguy hiểm lớn nhất từ khi khai trương tới giờ – khách quá đông.

Làm buôn bán, ít khách thì rầu, mà đông khách tới vượt quá tưởng tượng cũng rất là rầu.

Tiệm trà sữa kinh doanh ở khu phố thương mại hai năm, ban đầu vì trấn trên hầu như không có tiệm trà sữa tư nhân nhỏ như vậy, vừa khai trương đã làm ăn phát đạt. Sau đó, theo bước danh tiếng của viện bảo tàng Sơn Hải lên cao, thị trấn Cốc Hợp càng ngày càng có nhiều người bên ngoài tới du lịch, càng ngày càng nhiều cửa hàng cũng mở, trà sữa cũng có bốn năm tiệm, tiệm trà sữa Sweet Time buôn bán có chút vắng vẻ. Nhưng sau này, hợp tác cùng viện bảo tàng Sơn Hải, sau đó còn đa dạng hóa phương thức kinh doanh, việc kinh doanh lại tăng trở lại, năm nay còn thông báo tuyển dụng thêm hai nhân viên.

Tuần lễ quốc khánh vàng đã đến, số người tới trấn Cốc Hợp du lịch tăng mấy lần so với cùng kì năm ngoái, việc kinh doanh của tiệm trà sữa Sweet Time cũng cực kì tốt, vội vàng từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa, hầu như không có thời gian ngừng lại nghỉ ngơi chốc lát.

Nhưng trước đây buôn bán tốt thế nào, cũng kém hơn hẳn so với cái hàng xếp thật dài hôm nay, bà chủ cộng thêm bốn nhân viên mệt như chó, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Đối lập với tiệm trà sữa Sweet Time của ông chủ nhỏ, thì nhóm “Người yêu thích tóc đẹp” xếp hàng mua được trà sữa vui vẻ ra mặt.

“Uống ngon quá, thì ra trà sữa của nhà Hoặc Hoặc uống ngon như vậy?”

“Ai da uống hết rồi, vẫn còn muốn uống nữa.”

“Một yêu quái, một người chỉ có thể uống một ly, không được uống nhiều hơn.”

“Tại sao chứ? Tui trả thêm tiền.”

“Ông tự nhìn đi, sắc mặt Hoặc Hoặc kìa.”

“……” Đáng yêu quáaaa, không phải, là đáng sợ quá, không uống, huhuhu.

Minh Hoặc đưa đơn hàng cho hai con Man Man đang dán sát vào nhau gọi hai ly trà sữa uyên ương, ngẩng đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài, qua nửa buổi chiều, yêu quái xếp hàng không nhiều bao nhiêu, nhưng bị xếp hàng hấp dẫn, người có tâm lý nghe theo đám đông lại càng ngày càng nhiều, đoàn người hình như không ngắn đi chút nào.

Phiền quá! Rốt cuộc đến bao giờ mới được ra ngoài chơi?!

“Cho tui một ly trà Ô Long hoa quế.” Họa Đấu đưa tiền cho Minh Hoặc, nhìn trên quầy bar trưng nhãn hiệu của cơm hộp sân thượng, ồ một tiếng, muốn hỏi Minh Hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt gã xấu như thế, thôi quên đi, nghiêng đầu gọi vào bên trong: “Mẹ của Hoặc Hoặc ơi, các chị giao cơm hộp sao? Có thể đưa đến viện bảo tàng không?”

“Không giao không giao, giao cơm hộp cái gì chứ.” Minh Hoặc bực bội tìm tiền lẻ chụp lên mặt Họa Đấu, đuổi nó đi như đuổi ruồi.

Khấu Dung đang làm trà sữa nghe được, cười nói: “Có giao, mọi người quét mã QR của cơm hộp sân thượng kia, download app, đặt đơn trên đó là được.”

Mấy yêu quái vừa nghe – tiệm trà sữa nhà Ma Quân còn có giao cơm hộp thì càng vui vẻ, một đám lấy điện thoại (nhân tu cho) ra, hỏi mật mã wifi trong tiệm nhà Minh Hoặc, tụi nó muốn tải app cơm hộp.

“Hừ!” Minh Hoặc không muốn nói, tiếp tục lên đơn cho vị khách tiếp theo.

Các yêu quái thấy Ma Quân lại ngạo kiều, nhanh trí đi hỏi mẹ của Hoặc Hoặc.

Lúc này, Lăng Mục Du đã biến mất nửa buổi chiều lại xuất hiện trong tiệm, theo sau có hai cô bé trẻ tuổi.

“Khấu Dung, hai người này tới làm thêm trong tiệm, tôi đã bàn với các nàng xong rồi. Các nàng sẽ làm thêm đến trước quốc khánh một ngày, buổi chiều và ca tối, hiện có thể đi làm ngay.” Thì ra Lăng Mục Du rời đi để hỗ trợ tìm người làm thêm, thả tự do cho ông chủ nhỏ này.

Khấu Dung và Diệp Đình Đình vội đến mồ hôi đầy đầu rất biết ơn Lăng Mục Du nên nói lời cảm tạ, lập tức để cho hai cô gái làm thêm tới trong quầy bar, một người theo Minh Hoặc học lên đơn ra sao, một người một bên học làm trà sữa một bên giúp đỡ việc vặt.

Đợi sau khi tất cả các yêu quái đều mua được trà sữa, Lăng Mục Du nói với Khấu Dung một tiếng, ôm Minh Hoặc đi.

Có hai cô làm thêm, việc làm ăn của tiệm tuy rằng vẫn rất hot, nhưng đã có thể bình tĩnh đối phó tiếp. Đợi đến buổi tối đóng cửa, Diệp Đình Đình gọi hai người làm thêm đang chuẩn bị về lại, muốn bàn với các nàng quyền lợi của mấy ngày nay một chút, không ngờ các nàng lại nói: “Anh đẹp trai tóc dài kia đã bàn quyền lợi với chúng em xong rồi, hơn nữa tiền cũng đã thanh toán một nửa, đợi tới lúc chúng em lên viện bảo tàng Sơn Hải tìm ảnh kết toán nốt nửa tiền lương kia là xong.”

“Hả?” Diệp Đình Đình và Khấu Dung hai mặt nhìn nhau.

Hai người làm thêm cũng không giấu giếm: “Hai chúng em đều là sinh viên năm nhất của đại học Vĩnh An, nghỉ hè nên ra đây chơi. Chúng em đang ở trên đường tám chuyện làm thêm việc ngoài giờ đây, thì anh đẹp trai kia nghe được, nên đến hỏi chúng em. Cái anh tóc dài thiệt đẹp trai a a a a a……”

“Đúng đúng đúng, em cảm thấy ảnh là người đẹp trai nhất em từng gặp trong đời, không ai sánh nổi.”

“Anh đẹp trai nói ảnh ở viện bảo tàng Sơn Hải, viện trưởng của họ cũng rất đẹp trai, nhất định là người đẹp trai nhất nhân loại, không gì sánh nổi.”

“Trên mạng ai cũng nói viện trưởng là tên nhan khống (người mê vẻ đẹp), viện bảo tàng cũng không cố ý tuyển dụng, không biết ảnh tìm đâu ra nhiều anh đẹp trai như vậy.”

Hai em gái vừa nói đến trai đẹp, không khống chế nổi sức mê trai từ thuở Hồng Hoang, nháy mắt đã lạc tới đẩu đâu.

Hai dì 25+ gần 30 Diệp Đình Đình và Khấu Dung cảm thấy mình già rồi, theo không kịp tư duy của người trẻ tuổi, nhanh chóng cắt ngang hai cô gái, hỏi: “Ngài Lăng, là cái anh tóc dài đẹp trai đó cho hai em bao nhiêu tiền lương một ngày?”

“Hai trăm một ngày.”

Khấu Dung và Diệp Đình Đình tiễn hai cô gái làm thêm về, lái xe ba bánh trở về căn phòng cô bé quàng khăn đỏ (ý là nhỏ xíu), nhìn cái phòng gọi là “Nhà” trong hai năm nay, hai người nhìn nhau cười, bùi ngùi: “Lăng Mục Du đúng là người tốt.”

Diệp Đình Đình hết sức đồng ý: “Tuy tính cách hơi quái dị một chút, nhưng nói thật, hoàn cảnh nhà cậu ấy như vậy, còn có thể giúp cháu trai, thật sự không dễ dàng.”

“Đúng vậy.” Khấu Dung thở dài, “Lại còn cho chúng ta phòng để ở, còn hỗ trợ tìm mặt tiền cửa hàng, viện bảo tàng làm hoạt động làm marketing chưa bao giờ quên kéo theo chúng ta, ăn mặc đồ dùng đồ chơi của Hoặc Hoặc càng không xót tiền chút nào mà mua mua mua. Em nhìn lại chính thân thích chúng ta, vận mệnh của một người thật sự rất quan trọng.”

Diệp Đình Đình một bên nghe một bên gật đầu, cuối cùng tổng kết: “Lăng Mục Du là người tốt chậc, nhưng mà, có điều em rất thắc mắc, rốt cuộc cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện nào, làm thật đẹp.”

“……” Khấu Dung trợn trắng mắt, không ôm được hy vọng gì với chỉ số thông minh của khuê mật.

Cuộc nói chuyện này là vào buổi tối, trở lại thời gian buổi chiều, Lăng Mục Du ôm Minh Hoặc từ tiệm trà sữa ra, cùng Đan Tiêu và đoàn du lịch Sơn Hải tiếp tục dạo trấn Cốc Hợp.

Minh Hoặc bị Đan Tiêu lôi từ ngực Lăng Mục Du ra, vì xem xét Minh Hoặc chân vừa ngắn vừa nhỏ, tuy hắn không muốn, nhưng mình vẫn nên ôm đi.

“Xíiii.” Minh Hoặc lấy ánh mắt xem thường nhìn Đan Tiêu, cái tên lòng dạ hẹp hòi này.

Trong lồng ngực nháy mắt trống không, Lăng Mục Du liếc xéo Đan Tiêu, cố ý thì thầm: “Quả nhiên anh với Minh Hoặc……”

Cậu còn chưa nói xong, Đan Tiêu nhanh chóng xoay người, nhét Minh Hoặc vào lồng ngực Kế Mông.

Kế Mông theo bản năng ôm lấy Minh Hoặc, vẻ mặt mù mịt: “……”

Minh Hoặc bị Kế Mông ôm cũng là vẻ mặt mù mịt: “……”

Đan Tiêu đường đường chính chính dắt tay Lăng Mục Du, không thèm ngó hai đứa bên kia.

Lăng Mục Du cười trộm.

Kế Mông mặt tiên nữ muốn đưa Minh Hoặc cho một yêu quái nào đó ôm, anh phải chơi hết mình, ai thèm ôm con nít, quay đầu lại, phía sau không có con yêu quái nào.

“Chúng nó đâu?” Anh kinh ngạc hỏi Lý Cửu Gia, Lý Cửu Gia chỉ vào loạt quán ven đường cách đó không xa.

Nơi đó là phố ăn vặt được quy hoạch đặc biệt, một loạt băng rôn chỉnh tề đặt trước từng cái từng cái cửa hàng được sơn màu xanh nhạt, các loại ăn vặt ở trời nam đất bắc đều có, hiện tại ở đó một dãy đều là “Người yêu thích tóc đẹp”.

“Wao……” Hai người Man Man giống nhau như đúc đứng trước quầy quán bán bánh bay xem quán chủ ném vỏ bánh, còn kinh ngạc thán phục vỗ tay.

Vợ chủ quán cười tiếp đón bọn họ: “Hai chàng đẹp trai, ăn bánh bay à? Không đắt đâu, vị ngọt mười đồng, vị mặn mười lăm đồng.”

Man Man gật đầu, nói: “Vị mặn, hai cái ạ.”

Vợ chủ quán nhận tiền, sau khi thối tiền, liền cầm hai cục bột ra, để chủ quán phi hai cái bánh trứng gà chân giò hun khói.

Trường Hữu gặm một chuỗi hồ lô ngào đường, tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hận với Man Man: “Ông cũng được lợi quá rồi, trà sữa uống hai ly, bánh bay ăn hai cái.”

Man Man quay đầu nhìn Trường Hữu, hai hình người giống nhau như đúc lộ ra vẻ khoe khoang cùng lúc, cùng nhau nói: “Đây là cái trời cho.”

Trường Hữu hung hăng cắn một ngụm hồ lô ngào đường – trời cho cái cù loi, mỗi bên chỉ mọc được một nửa, còn không biết xấu hổ nói là thiên phú.

Bà chủ quán cảm thấy thật thú vị, liền nói: “Hai cậu đẹp trai là song sinh nhỉ, lớn lên giống quá, tình cảm cũng tốt, đi đường cũng nắm tay nhau đi.”

Trước khi đi ra ngoài, quản lý đã từng nói, không được dọa con người, càng không được gây ra khủng hoảng. Tuy rằng người nữ mập mạp này nói sai rồi, nhưng Man Man là một yêu quái rất nghe lời quản lý, cho nên nó ừ một tiếng, coi như mình là song sinh đi.

Trường Hữu gặm hồ lô ngào đường rắc rắc, nói trong lòng với bà chủ quán – nó mà không nắm tay đi thì sẽ chẳng đi đường được, thân thiết cái gì, chỉ là một con chim ngốc thôi.

Chu Yếm một tay cầm cá viên chiên, miệng ăn mực nướng đi ngang qua quán bánh bay, nhìn Trường Hữu ăn hồ lô ngào đường, lập tức hỏi: “Ông mua cái này ở đâu?” Sau đó lại nhìn sang bánh bay mà chủ quán đã làm xong đưa cho Man Man, lại nói: “Cái này nhìn ngon quá, ông có hai cái, cho tui một cái đi.”

Hai người Man Man cùng nhau trợn trắng mắt nhìn Chu Yếm: “Tự mua đi.”

Chu Yếm duỗi tay dùng mực nướng chỉ vào Man Man, cả giận nói: “Lúc mua trà sữa tui đã muốn nói rồi, dựa vào cái gì mà ông được mua hai ly, tụi tui chỉ được mua một ly.”

Man Man không nói lời nào, cả hai hình người đều nhìn… mực nướng của Chu Yếm, cúi đầu, cả hai há mồm cùng nhau “A ùm”, mực nướng của Chu Yếm bị ăn mất một nửa.

Chu Yếm:!!!

Chu Yếm: “Trứng! Thối!” (Mất! CMN Nết!)

“Ông duỗi cái này tới trước mặt tui không phải để tui ăn à.” Lúc nói chuyện Man Man cũng tỉnh bơ nắm tay nhau: “Còn một nửa tui chưa có ăn hết nữa.”

“Ông, cmn, chết, chắc, rồi!”

Chu Yếm tức chết rồi, Man Man xoay người lập tức chạy đi, Trường Hữu lắc đầu, thấy bọn nó chơi trò “Tới đây ~ tới bắt tui nè ~”, cảm thán: “Hai đứa ngốc xít, có thời gian chạy, không bằng ăn nhiều đồ một chút, ai biết lần sau được đi chơi là lúc nào chứ.”

Chư Hoài phía sau nó gật đầu: “Anh Trường Hữu nói rất có lý.”

“Hả…” Trường Hữu hết hồn: “Mẹ nó, ông đột nhiên trồi từ sau lưng tui nói chuyện làm gì, làm tui sợ muốn chết.”

Chư Hoài nói: “Tui vẫn ở sau ông mà, là gan ông quá nhỏ. Nhưng mà nhìn ông yếu đuối chưa kìa, nhát gan một chút không phải xấu.”

“Yếu đuối?” Trường Hữu nheo mắt lại: “Ông nói tui?”

Chư Hoài ngốc nghếch gật đầu.

“Tui thấy ông có vẻ hơi thiếu đánh!”

Trường Hữu vén tay áo lập tức đi đánh yêu quái, Chư Hoài chả hiểu sao bị đánh, lúc cuộc chiến đang hồi căng thẳng, Li Lực đi ngang qua người chúng nó, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngư nói, không cho đánh nhau ở ngoài, khi trở về sẽ bị viện trưởng phạt.”

Trường Hữu và Chư Hoài hai mặt nhìn nhau, một giây sau đã biến thành anh em tốt hòa thuận thân thiết xã hội chủ nghĩa, kề vai sát cánh cùng đi mua bánh rán giò cháo quẩy.

Cũng ở phố ăn vặt, Lăng Mục Du cùng Đan Tiêu điên cuồng ăn khoai tây nanh sói, sữa bò chiên, ruột nướng siêu to khổng lồ, cánh gà nướng cay biến thái đồ ăn vặt các thứ vân vân, mà còn có thể lảm nhảm: “Em đã biết khi được xuống núi, nhất định chúng nó sẽ đến phố ăn vặt, nhưng không ngờ đã đi rồi.”

Đan Tiêu ăn luôn nửa cái ruột nướng khổng lồ cậu ăn dở, gật đầu đồng ý: “Vậy buổi tối cũng không cần ăn cơm ở nhà ăn, chúng nó có thể ăn no ở phố ăn vặt, vừa vặn trừ tiền cơm chiều.”

Lăng Mục Du cười to, miệng béo ngậy đã hôn mặt Đan Tiêu: “Tiêu Tiêu, anh càng ngày càng đáng yêu.”

“Anh cũng thấy vậy.” Đan Tiêu cũng đáp lại bằng một cái hôn hôn béo ngậy, lại đến thêm một câu tán tỉnh mười phần dầu mỡ: “Em vẫn luôn cực kì đáng yêu.”

Minh Hoặc ở bên người họ cầm một cái chén lớn còn to hơn mặt hắn, xì xụp ăn não đậu hũ, khinh bỉ hai người kia trong lòng – đúng là càng ngày càng keo kiệt, trước kia chỉ có Thủy Thôi keo kiệt, hiện tại Đan Tiêu cũng học được sự keo kiệt, đúng là gần mực thì đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.